Sau khi đi xuống lối cầu thang dài vô tận, đến mãi tôi mới có thể nhìn thấy điểm cuối. Cẩn thận nhìn quanh đại sảnh rộng lớn được trải ra trước mắt.
Một chiếc đèn chùm lớn bám đầy bụi được treo trên trần nhà cùng chính giữa là một bức tượng thiên thần trẻ đẹp với khuôn mặt bị nứt vỡ một nửa. Có thể nhìn thấy những ngọn nến đang bập bùng trên tường và những cột trụ đổ vỡ.
Nhìn chung, nó giống như nội thất của một lâu đài trong thời kỳ Phục hưng vậy. Ở đây sáng hơn phía cầu thang một chút nhờ những ngọn nến đã xua đi bóng tối, nhưng không khí âm u thì vẫn còn đó.
Những người đã biến mất trong cát hiện còn ở đây không? Lúc này tôi nhìn xung quanh và muốn hỏi Cheon Sa-yeon.
[Fufufu....]
Một cơn đau chợt lướt qua đầu tôi. Đưa tay ôm lấy nửa đầu, tôi nói.
"Tiếng cười...."
"Đó là đòn tấn công tinh thần. Đừng nghe nó."
[Một đứa trẻ thú vị tặng kèm.]
Giọng nói rành mạch như đang thì thầm ngay bên cạnh tôi.
Cộp cộp.
Tiếng gót giày vang vọng khắp đại sảnh.
[Giờ đây, ta đang thấy ngươi đấy nè?]
"Hah....!"
Cảm nhận được một bàn tay lạnh lẽo trên gáy mình. Tôi vội vàng quay lại, nhưng tất cả những gì tôi có thể thấy là một khoảng không vô định nơi bị bao trùm bởi bóng tối. Nuốt xuống ngụm nước bọt khô khan và quay đầu lại, tôi mở to mắt.
"....Cheon Sa-yeon?"
Cheon Sa-yeon, người đi bên cạnh tôi đã không còn thấy đâu nữa. Chỉ còn mình tôi là người đang đứng giữa đại sảnh này. Cái bóng của bức tượng thiên thần bị vỡ nửa khuôn mặt chuyển động một cách kỳ lạ.
Tôi cố giữ bình tĩnh, nhưng tim tôi thì đã đập loạn cả lên rồi. Trái với mong muốn của tôi, giống như là có ai đó đang buộc tôi phải run sợ vậy.
'Mình phải ra khỏi đây.'
Có vẻ như năng lực độc quyền của con boss là ảo giác. Tôi có thể đứng vững ở đây được là nhờ năng lượng của Cheon Sa-yeon khi trở thành hạng S tạm thời. Nếu tôi mà ở cấp hạng bình thường của mình thì tôi chắc đã hóa điên mất rồi.
Tôi hít một hơi thật sâu, lắc đầu để thoát khỏi ảo giác khi tôi lại lần nữa nghe thấy giọng nói đó.
[Ta đã thấy nó, nhóc, nỗi đau mà ngươi hiện có.]
Đó là một giọng nói ngọt ngào và nhẹ nhàng, giống như cô đang thổ lộ tiếng yêu với người thương của mình. Tôi nhắm và mở đôi mắt run rẩy.
"Hyung- nim."
"Hah...."
Ai đó đến gần tôi qua làn sương trắng dày đặc. Sau khi kiểm tra khuôn mặt của người kia, tôi thở ra một hơi dài chán nản.
"Thôi nào. Em đã đến tận đây và đó là phản ứng của anh sao?"
Mái tóc vàng luộm thuộm thu hút sự chú ý của tôi. Nó có hơi làm quá không. Cậu trai càu nhàu nhếch một bên khóe miệng cười nhạt.
"Dù sao, anh cũng nên biết là nó rất khó mà. Chà, từ lâu đó đã là điểm cuốn hút của Hyung- nim rồi, sau cùng nó vẫn rất quyến rũ...."
Cách cậu ta liếc nhìn tôi và liên tục tạo ra những tiếng động vô nghĩa hết lần này đến lần khác khiến nó chân thật quá mức. Tôi nhìn cậu ta mà không trả lời. Đôi má trắng nõn vẫn còn nguyên nét thanh xuân, đôi khuyên giữa những lọn tóc vàng và chiếc áo khoác jean bạc màu.
"Cảm giác như mặt của em sắp bị ánh nhìn của anh xuyên thủng một lỗ rồi ấy. Anh nhìn em như thế làm gì?"
Với đôi tai hơi đỏ, cậu trai tránh né ánh mắt của tôi và nhìn xuống. Cậu ta nói với một nụ cười ngượng ngùng như thể không biết nên làm gì khi đang loay hoay với tóc mái của mình.
"Đừng như vậy, qua đây đi. Em đưa đến một người muốn gặp anh đấy."
Tôi có thể biết cậu ta đang nói đến ai mà không cần phải nghe tiếp. Tôi nhếch môi. Đây có phải là tất cả những nỗi đau mà tôi có không?
"Thôi nào. Em đã rất khó khăn để đưa anh đến đây đó."
"...."
Cậu ta đưa bàn tay trắng nõn của mình ra.
"Anh rất nhớ em, không phải sao?"
Phải rồi. Tôi nhớ cậu rất nhiều. Cả hồi đó lẫn bây giờ.
"Anh không đi sao? Nếu không thì anh sẽ hối hận đấy. Nào, mau nắm lấy tay em đi."
Ngay cả khi bàn tay đó có là thật chứ không phải ảo giác đi nữa, tôi cũng không thể nắm lấy nó được. Có lẽ suy nghĩ trong tôi đang mâu thuẫn với nhau, ảo giác bắt đầu thúc đẩy tôi.
"Nào, nào. Nắm lấy tay em. Hãy đi cùng nhau. Nơi này thật nhàm chán. Em cũng biết cả rồi. Anh muốn quay về đúng không nào? Nếu anh nắm lấy tay em, tất cả mọi thứ em đều cho anh hết."
Tay cậu ta chuyển động tựa như những đóa hoa tung bay trong gió.
"Đi nào. Hãy từ bỏ nó và đi thôi. Tại sao anh phải cố gắng nhiều như vậy để tồn tại? Tại sao phải đơn độc đến vậy? Tại sao? Tại sao vậy?"
".... "
Càng ngày càng khó thở. Tôi muốn ngay lập tức thoát ra khỏi cái ảo ảnh khủng khiếp này, nhưng tôi cũng muốn từ bỏ và đi theo cậu ấy. Tôi lặng im nhìn xuống và cắn chặt môi. Bàn tay trắng nõn ngày càng tiến gần hơn.
[Kkyaaaaak! ]
"Han Yi-gyeol."
Ngay trước khi ảo ảnh nhấn chìm tôi, cánh tay tôi bị một lực mạnh kéo lấy khi tôi nghe thấy tiếng hét khủng khiếp. Màn sương mù che khuất tầm nhìn của tôi biến mất và người đang đứng trước mặt tôi hiện ra rõ ràng.
"Cheon Sa-yeon...."
Cheon Sa-yeon mặt rướm đầy máu. Qua vai hắn ta, tôi thấy một người phụ nữ đang rên rỉ ôm lấy đầu của cô.
[Sao ngươi dám, thứ nhân loại tầm thường....! Kyaaak! ]
Người phụ nữ có khuôn mặt bê bết máu, với một bên sừng đã gãy trên trán, tức giận hét lên. Mặc trong chiếc váy xinh đẹp lộng lẫy, tay cô cầm một thanh kiếm. Người phụ nữ đó có phải là boss không, là Lilith sao?
"Nãy tôi đã cắt một trong hai chiếc sừng của cô ta, nên giờ ảo ảnh của cô ta không còn mạnh như trước nữa."
"Ah.... "
Hình như, hắn ta đã có một trận đánh trực diện với Lilith trong khi tôi đang mắc trong ảo ảnh.
Tôi hỏi khi lau tóc mái ướt đẫm mồ hôi.
"Giờ tôi phải làm gì?"
"Đương nhiên, một thứ duy nhất thôi. Đưa tay cậu qua vai tôi."
Cheon Sa-yeon nói khi hắn ngả thân trên của hắn về phía tôi.
Tôi đã đoán trước được điều này, nhưng.... vẫn hơi khó chịu khi làm nó.
"Anh không thể đỡ người tôi bình thường được à."
"Tôi nghĩ câu trả lời cho câu hỏi đó đã được trả lời vào lần trước rồi."
Chết tiệt....
Tuy nhiên, phải nói rằng tôi mừng vì không có cặp mắt nào nhìn thấy chúng tôi vào lần này. Khi tôi vòng tay qua vai hắn với một động tác ngượng ngùng, Cheon Sa-yeon ôm lấy tôi như một lẽ tự nhiên.
"Cô ta vẫn là một con boss cấp SS. Anh có thể chiến đấu khi đang ôm tôi sao?"
"Thế là đủ."
Tôi chịu thôi. Cứ làm bất cứ thứ gì đi. Tôi thở dài và từ từ phóng ra năng lượng của mình. Do là hạng S tạm thời, có rất nhiều năng lượng để sử dụng cho kĩ năng của tôi. Sau khi nhìn thấy gió cuốn quanh cơ thể mình, Cheon Sa-yeon vung kiếm về phía Lilith.
Chaeeng!
Ngọn lửa bùng lên dữ dội. Lilith chặn thanh kiếm cấp S dính đầy máu bằng một động tác nhẹ. Nhìn cận cảnh, Lilith có đôi mắt màu vàng giống mèo, răng nanh sắc nhọn và đôi cánh dơi lớn.
[Ta chắc chắn sẽ bắt ngươi van xin được chết, những kẻ xâm nhập!]
Lilith nhanh chóng vung kiếm.
Kwaang!
Lưỡi kiếm ghim sâu vào lòng đất, gãy thành từng mảnh. Thấy vậy, tôi chắc chắn. Thanh kiếm mà Lilith đang sử dụng là một vật phẩm cấp SS.
[Thứ tạp chủng!]
Crack, boom!
Bức tượng thiên thần bị phá vỡ và rơi xuống sàn. Những mảnh vỡ trắng xóa vương vãi khắp nơi.
Ahahaha!
Lilith dang rộng đôi cánh của mình xé toạc không gian.
[Ngươi đang chạy đi đâu vậy, chuột nhắt! Khi mà ta tóm được ngươi, ta sẽ dứt sạch hai chân ngươi! Ta sẽ chặt đầu ngươi và cho nó vào một cái lọ thủy tinh lớn!]
Cheon Sa-yeon, né kiếm của Lilith xoay cổ tay của mình để thay đổi đường kiếm. Tôi cũng điều gió đổi hướng theo dòng chuyển động.
Chaeeng!
Thanh kiếm nhắm thẳng vào cổ Lilith không chút khó khăn. Lilith kêu lên răng rắc như một con búp bê bị hỏng, nghiêng đầu sang một bên miệng nhếch lên cười toe toét.
[Một con chuột nhỏ mang theo một con chuột nhỏ khác, hai con chuột nhỏ, haha! Hahahahaha!]
Tiếng cười lại khiến đầu tôi đau nhức lần nữa. Cheon Sa-yeon nhanh chóng nhận ra tình trạng của tôi, chém mạnh vào thanh kiếm của Lilith. Tôi nói khi xoa dịu đôi mắt nhức nhối của mình.
"Quá khó để theo kịp. Nó nhanh quá."
Những con quái vật cấp S mà chúng tôi chạm trán lần trước cũng không thể sánh bằng những gì chúng tôi đang đối mặt bây giờ. Nó thậm chí còn là một trận chiến trên không. Tình hình này không ổn.
"Cậu không cần phải nhìn đối phương."
Đôi mắt của Cheon Sa-yeon sáng rực dưới mái tóc đen phất bay theo gió.
"Tập trung vào tôi như cách cậu đã làm lần trước."
"Gì cơ?"
Cuộc trò chuyện không kéo dài lâu. Lilith mỉm cười với khuôn mặt méo mó và lưỡi kiếm vô cảm của Cheon Sa-yeon lại va vào chạm. Tia lửa phập phồng trong gió bùng nổ chiếu lên toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông đang ôm lấy tôi.
Chỉ có một thứ tôi có thể làm trong tình huống này. Là tin và làm theo lời của Cheon Sa-yeon. Tôi rời mắt khỏi Lilith và tập trung vào từng chuyển động của Cheon Sa-yeon.
'Ah.'
Mắt tôi hơi hướng xuống dưới. Vai được đẩy về phía sau và phần thân dưới của hắn được gia cố lại vững chắc.
'Ý anh là vậy phải không?'
Tôi nhanh chóng tăng cường sức gió xuống phía dưới và điều hướng gió bao quanh Cheon Sa-yeon cùng với thanh kiếm. Gió quấn quanh chân giúp thế đứng của Cheon Sa-yeon trở nên ổn định đồng thời khiến mũi kiếm di chuyển nhanh hơn về phía mục tiêu.
[Kyaaaaak!]
Như một con rắn đang nuốt gọn con mồi, lưỡi kiếm tàn nhẫn ghim thẳng vào vai trái của Lilith. Trong một khắc ngắn ngủi, Cheon Sa-yeon xoáy sâu lưỡi kiếm đang ghim vào da thịt cô. Lilith mở miệng thét lên một tiếng dài.
[Haaak! Kyaaak!]
Ngọn lửa trên vai bắt đầu gặm nhấm cơ thể của Lilith. Vì là cơ thể cấp SS nên nó không cháy nhanh như những quái vật khác, nhưng cũng đủ để gây sát thương liên tục.
"Ta sẽ giết ngươi! Ta sẽ giết ngươi!"
Trong cơn tức giận, Lilith giậm mạnh chân xuống sàn. Rồi, một thứ gì đó bắt đầu đổ dồn từ trên cao xuống kèm theo âm thanh rung chuyển từ trần nhà.
Kyaaak! Kyaak!
Kyaaaa!
Hàng ngàn quái vật. Các chủng loại khác nhau, từ những con nhện đầy mắt cho đến những xác sống với da thịt thối rữa, đang lao về phía chúng tôi với một tốc độ khủng khiếp.
"Bám chắc."
Cheon Sa-yeon thì thầm. Tôi nắm chặt chiếc áo khoác bằng một tay cùng với Cheon Sa-yeon bằng tay còn lại.
Kkyaaaaa!
Cheon Sa-yeon đâm thẳng thanh kiếm ngay mặt con quái vật đang há to cái miệng đen ngòm của nó. Thay vì rút ra, hắn ta thẳng tay chém dọc một đường khiến đầu con quái vật đang lao về phía chúng tôi bị tách làm đôi. Dòng máu đục ngầu trào ra bắn lên khắp người tôi và Cheon Sa-yeon. Cheon Sa-yeon cẩn thận vung kiếm về phía những con quái vật đang nhào vào chúng tôi từ mọi hướng.
Năm, đến mười, rồi mười bảy. Mỗi lần lưỡi kiếm vung xuống quái vật ngã chết như rơm rạ, nhưng số lượng vẫn quá nhiều. Tôi dồn hết sức lực để làm cho ngọn lửa cháy mạnh hơn. Ngọn lửa nóng rực bùng lên vây quanh Cheon Sa-yeon như để bảo vệ chúng tôi, nhưng dù thế lũ quái vật cũng không hề ngần ngại mà lao thẳng vào.
"Hự, chúng ta phải tìm Lilith!"
Đây đều là những con quái vật đã bị tước mất lý trí để bảo vệ con boss. Miễn là bạn vẫn chưa giết Lilith, lũ quái vật vẫn sẽ tiếp tục không ngừng lao vào bạn.
Cheon Sa-yeon nói với giọng có chút gay gắt.
"Hướng mười hai giờ, ngay đó."
"Hừ! Cô ta không có ở đó."
Một con quái vật lẩn trốn trong đèn chùm lao vào tấn công tôi. Với sức mạnh đó hắn giết con quái vật và nhanh chóng đáp lại.
"5 giờ."
Gurrrrgh....Đôi tay chứa đầy giòi vươn tới, nhưng bị Cheon Sa-yeon chặt phăng đầu của con quái vật.
"Ở đó không có!"
"Bảy giờ, phía sau cây cột thứ ba."
Có rất nhiều quái vật nên rất khó để nhận thấy chúng. Cheon Sa-yeon vung rộng đường kiếm. Những con quái vật xung quanh đấy đồng loạt bị chém sạch. Tiếng da thịt tách rời, âm thanh gào thét nhuộm lấy cả không gian. Cây cột thứ ba lộ ra qua ánh lửa bùng lên trong không khí.
"Ở đó....!"
Một khắc ngắn ngủi, có thể nhìn rõ ra được đầu của cánh dơi đó. Cheon Sa-yeon tàn nhẫn chém xuống mấy con quái vật đang nắm lấy chân hắn và nhảy về phía trước.
[Kyaaaaak!]
Kyaa! Kyaaaak!
Kugugugung, Kugugugung!
Lilith chạm mắt với chúng tôi, thét lên lần nữa khiến lũ quái vật đồng loạt đuổi theo phía sau. Khi số lượng ngày càng nhiều, sàn nhà rung chuyển, đá từ trên trần rơi lách cách xuống. Cheon Sa-yeon tìm thấy Lilith đang hoang mang bên ngoài lớp bụi mù mịt, nở một nụ cười cay nghiệt.
"Tìm thấy rồi."
Danh Sách Chương: