May thay là, không có con quái nào cao hơn cấp A hết. Mấy con lớn và trông vẻ khá dữ dằn kia có lẽ là cấp A và những con còn lại là cấp B.
Tôi đập tan những mảnh xương của con quái vật đang lao tới từ sau lưng Cheon Sa-yeon trong khi vẫn duy trì ngọn gió mà chúng tôi đang cưỡi lên.
Kkyeeek! Kyaak!
Nhìn con quái vật tan chảy không để lại bất kì dấu vết nào trên thanh kiếm cháy rực đó, tôi nói.
"Có vẻ như anh cũng không biết về tình huống này."
Khi tôi nhìn và nghe điều đó, tôi nhớ lại biểu cảm của Cheon Sa-yeon, hắn cau mày như thể cũng bất ngờ trước nó vậy. Một phản ứng bất thường không giống với thường ngày, vì hắn ta lúc nào cũng luôn trưng ra cái vẻ vô tư lự kệ cha sự đời ấy.
Cheon Sa-yeon chạm mắt với tôi rồi thì thầm.
"Cậu nhạy bén thật đấy."
Mái tóc đen bồng bềnh bay trong gió.
"Tôi không thể cung cấp cho cậu thêm bất kỳ chi tiết nào khác ngoài điều này, tôi chỉ muốn nói vậy thôi. Lúc này tôi cũng đang rối lắm đây."
Hoang mang bối rối cái mông tôi ấy, tôi chán chường đáp lại.
"Đành chịu thôi. Dù sao tôi cũng không mong đợi việc anh sẽ cho tôi một câu trả lời thích đáng."
"Không có sự tin tưởng nào giữa chúng ta. Thật đáng buồn."
Rõ ràng là tốc độ của tôi chậm hơn rất nhiều so với tốc độ của Cheon Sa-yeon. Và Cheon Sa-yeon, hắn nung chảy tất cả những con quái vật trước mặt, quay lại và bay lên phía trên. Khi chúng tôi bay lên cao hơn, tôi thấy các cư dân đang quan sát chúng tôi từ bên dưới. Cũng có một lượng lớn máy ảnh ở đó.
"Tôi không quan tâm. Vì tôi còn có những thứ khác cần phải nghĩ đến nữa."
"Hừm."
Khi tôi vung rộng cánh tay, bốn con quái vật cấp B đang chạy ngay lập tức bị tách ra làm đôi. Những con quái vật tôi giết chẳng mấy chốc đều bị chôn vùi trong ngọn lửa của Cheon Sa-yeon.
"Nghĩ lại thì, cậu nói rằng cậu cần kiểm tra cái gì đó khi cậu cầu xin tôi hãy đưa cậu theo cùng nhỉ."
"Khoan, anh vừa nói gì cơ....? Cầu xin á?"
Hề hước quá ha, tôi nhìn chằm chằm vào Cheon Sa-yeon. Hắn còn làm ra vẻ như không có gì nữa kìa.
"Sao thế? Không phải thế hử? Giống như một con chó bị bỏ rơi với đôi mắt đáng thương ấy. Trông đáng thương làm sao."
"Không nhá. Tôi trông như thế khi nào hả?"
Không khí có chút ngấp ngứng nên tôi thấy có phần hơi tự ái. 'Đáng thương' á.....Tôi chưa bao giờ trông giống vậy hết.
"Thậm chí nó còn tệ hơn nếu cậu làm điều đó một cách vô thức nữa đấy."
"Bớt nói nhảm đi."
Sự khó chịu bùng phát cứ thế dồn hết sang những con quái vật đang lao đến. Tôi túm gọn sáu con cấp B cùng một lúc, nhấc chúng lên rồi đập mạnh chúng xuống đất. Những bộ xương vỡ tan tành trong một tiếng thét. Nhìn cảnh đó, Cheon Sa-yeon tủm tỉm cười.
"Yi-gyeol của chúng ta cũng rất mạnh mẽ à nha. Không có ai toàn diện như cậu đâu."
"...."
Tốt thôi, mẹ nó. Nghe mấy thứ quái dị từ hắn đúng thật là.
Tôi thở ra một hơi dài, vô hiệu hóa kĩ năng của mình. Cheon Sa-yeon đang ôm tôi, từ từ đáp xuống đất. Xác chết của quái vật có ở khắp nơi.
Tôi nhảy ra khỏi cánh tay của Cheon Sa-yeon và cởi áo khoác xuống.
"Nó mất chính xác là mười bảy phút."
Cheon Sa-yeon kiểm tra thời gian, giật mạnh lấy tay hắn. Khi nhìn nó tôi nói.
"Ít nhất hãy mang theo một ít băng."
"Băng? Nhắc đến băng thì— "
Cheon Sa-yeon cất áo khoác với thanh kiếm vào kho lưu trữ của mình, cởi một vài chiếc cúc áo sơ mi xuống.
"—Nhóm nghiên cứu nói rằng họ đã tạo ra một loại băng cấp A mới rất tốt cho việc cầm máu."
Ồ, nghe ổn áp phết đấy nhỉ?
"Không tệ. Nhiều khi sẽ cần dùng đến nó."
Vì không có đủ healer nên những vật phẩm đa dụng để trị liệu luôn rất quan trọng. Nếu có thêm tình huống phát sinh, tôi sẽ mua nó để phòng hờ.
"Hãy băng nó lại bằng thứ như thế đi. Nó tốt hơn nhiều so với việc cứ phơi trưng trưng cái tay chảy lòng thòng máu của anh ra đấy."
Tôi thậm chí còn không làm mấy loại tự mãn khi bị thương như hắn. Tôi tặc lưỡi khi nói, biểu hiện của Cheon Sa-yeon trở nên càng quái lạ.
".... "
Hắn ta bị sao vậy? Tôi thậm chí còn không thèm trêu chọc như trước đây tôi từng làm.
Tôi cảm thấy bối rối trước ánh mắt lặng thinh nhìn chăm chăm vào tôi, Nhờ thế mà tôi câm nín khóa chặt miệng lại, nhưng một giọng nói gấp gáp đã xen vào giữa tôi và Cheon Sa-yeon.
"Hội trưởng Cheon Sa-yeon!"
Tôi quay lại và thấy một người đàn ông hơi mập với khuôn mặt lấm tấm mồ hôi. Rồi cả, Yoon Jae-min cái người mà tôi đã thấy vừa nãy cũng ở đó.
"T-tất cả toàn bộ quái vật đều đã được xử lý hết rồi sao?"
"Nhìn không ra mà còn hỏi."
Cheon Sa-yeon từ từ tách ra khỏi tôi, nhìn người đàn ông khi trả lời một cách ảm đạm.
"Hội trưởng Cheon Sa-yeon này. Lần này, thật là ngại quá!"
Hành động hấp tấp bào chữa của người đàn ông cố tình nhằm xao nhãng. Lùi lại sau lưng Cheon Sa-yeon, tôi nghĩ thầm 'Lần này'?
Thấy Cheon Sa-yeon không nói gì, da dẻ của người đàn ông sáng lên một chút và lại phun thêm mấy lý do biện minh khác.
"Kỳ thực! Đã được một thời gian kể từ khi đội phá cổng đi vào, và tôi chỉ vừa tình cờ có lịch trình ra ngoài ngày hôm nay, thế nên tôi đã đi...."
"Khi nào?"
"Ờ, hử?"
Cheon Sa-yeon từ từ nghiêng đầu sang một bên nhỏ nhẹ hỏi.
"Lần cuối cùng anh phá nó là khi nào?"
"Cái này...."
Người đàn ông lau mồ hôi chảy dài trên cằm với vẻ bối rối. Cheon Sa-yeon cười nhạt khi nhàn nhạt nói.
"Nếu đã là Hội Trưởng, đáng ra anh phải nắm rõ thời gian để phá các cổng trong khu vực của mình chứ nhỉ?"
"Ahem, vâng, vâng. Có lẽ.... hơn hai tháng một xíu...."
Tôi bất giác cau mày.
Chu kỳ rõ ràng cho mỗi cổng là hai tháng. Vì lý do an toàn, hầu hết các công Hội bao gồm cả Requiem đều xử lý cánh cổng mỗi 50 ngày một lần.
'Đó có nghĩa là ông anh đã kệ xác cái thời gian phá cổng đấy hả.'
Nó giống như một quả bom hẹn giờ mà bạn không biết khi nào nó sẽ phát nổ nếu để quá hai tháng, nhưng ngay cả thế thì cũng khó có thể lườm trước được.
"Đã hơn hai tháng."
Cheon Sa-yeon nhìn xuống người đàn ông đang trong tư thế vặn vẹo và tiếp lời.
"Hội trưởng Kang Seung-geon."
Trưởng Hội hạng S của Hội Blun, Kang Seung-geon, run rẩy trước chất giọng lạnh lùng của Cheon Sa-yeon.
"Trước đó ta đã nói với anh rồi. Nếu không quản lý nổi cánh cổng thì mau giải tán công Hội rồi ra nước ngoài mà sống."
Một tia lửa lóe lên trong cặp mắt đen láy của Cheon Sa-yeon khi hắn lặng thầm thì thào.
"Cho đến giờ, vụ khu C12 còn chưa đâu vào đâu thì lại đến khu C13 bạo phát, nên lần này khó mà tránh khỏi việc bị kỷ luật từ phía trụ sở đây."
"H-hội trưởng Cheon Sa-yeon! Tôi thực lòng xin lỗi! Ý tôi là, tôi cần cậu nói giúp với bên trụ sở đó có được không? Trụ sở ấy— chúng tôi sẽ toi cả lượt mất nếu như cậu nói sự thật cho bọn họ! Với lại, lần này cũng đâu có thiệt hại lớn nào— Hự!"
Trước khi Kang Seung-geon kịp nói hết, Cheon Sa-yeon đã một tay tóm lấy cổ hắn.
"Hức, Hội trưởng!"
Yoon Jae-min đứng phía sau hắn, mặt mày tái mét hét lên.
"Haha, anh đúng thật là một đống cặn bã khó chịu đấy. Khó cho ta quá vì ta mà nghe thêm nữa ta sợ rằng tai mình sẽ bị thối mất."
"Khụ, hự, khoa...."
"Anh đã quên rồi sao, Hội trưởng Kang Seung-geon? Trong sự cố C12, ta rõ ràng là đã cho anh cơ hội cuối cùng rồi. Ta chỉ cho anh một cơ hội ấy thôi đúng không? Anh còn la ỉ ôi về việc anh không đủ tiền để nộp phạt, chưa kể còn có chi phí phục hồi các khu vực bị phá hủy bởi quái vật— ta đều trả hết cho anh. Ta cũng tổ chức tang lễ cho các nạn nhân đó luôn. Anh nói anh sẽ không bao giờ quên ân huệ này rồi ba tháng sau anh lại đập vào đầu ta thế này đây à?"
"Hự, không thở đượ.... làm ơn....!"
Chân của Kang Seung-geon lơ lửng trên không. Với cơ thể bị mắc trong cánh tay phải của Cheon Sa-yeon, hắn vùng vẫy mà chẳng thể sử dụng được sức mạnh của mình.
"Vì sự cố của khu C12, Requiem sẽ có quyền tiếp quản toàn bộ cổng phụ trong khu C."
"Hội trưởng Cheon Sa-yeon, dừng lại đi! Cậu sẽ gặp rắc rối lớn đấy!"
"Giờ tâm trạng ta đang rất tệ đấy, nhờ có cái thứ chó chết xảy ra trong khu vực mà ta đang phụ trách này. Ta tự hỏi thế này thì nên đền bù như nào đây?"
Cheon Sa-yeon ném Kang Seung-geon xuống đất.
Kwaang.
Mặt đất lún thành một lỗ khi bụi bay tứ tung. Yoon Jae-min chạy đến chỗ Kang Seung-geon ngã nhoài dưới đất đang ho khan.
"H-hội trưởng! Ngài có sao không?"
"Khụ, mẹ kiếp- Khụ, đĩ mẹ nó! Sao mày dám!"
Trên cổ của Kang Seung-geon hằn lên những đường gân xanh tím, nơi còn in nguyên thấy rõ những vết ngón tay màu đỏ, hắn gào lên.
"Cái loại chó má như mày, nếu tao mà nói với cha tao, mày sẽ...."
"Đi thôi."
Cheon Sa-yeon lạnh lùng quay lưng lại với Kang Seung-geon. Khi tôi đi theo Cheon Sa-yeon, người đã rời đi không chút hối tiếc, trong khi tên kia vẫn tiếp tục gào mồm quát chửi.
"Thằng mồ côi dơ bẩn! Tao sẽ không để mày yên đâu! Tao sẽ giết mày, thằng khốn kiếp!"
- -----------------------------
Khi tôi quay trở lại nơi đỗ xe, có một chiếc xe khác bên cạnh chiếc xe mà tôi đã đi lúc trước.
"Trở lại Hội đi. Tôi có nơi cần phải đi bây giờ."
Cheon Sa-yeon nói với tôi khi mở cửa ghế sau và nhìn tôi.
"Tôi có thể đi một mình được mà."
Chà, nó cũng khá thuận tiện cho tôi. Tôi lên xe và hỏi cái câu hỏi mà tôi tò mò bấy lâu nay.
"Anh có biết nhà của Kim Woo-jin ở đâu không?"
"Sao cậu lại hỏi vậy?"
Tại sao á? Tôi sẽ đi gặp cậu ta, chứ sao sao cái gì?
"Tôi chỉ hỏi thôi. Anh biết hay không?"
"Nếu tôi biết thì sao?"
"Chụp ảnh vị trí và gửi vào điện thoại của tôi."
Cheon Sa-yeon nhìn tôi một lúc mà không nói lời nào. Lại làm sao? Tên này đã như thế này từ nãy rồi đấy. Như thể chúng tôi đang có một trận ném bóng tuyết vậy, tôi hướng thẳng mắt mình nhìn chằm chằm vào Cheon Sa-yeon.
Hắn ta hỏi khi mang một vẻ khó thể đoán được.
"Đây có phải là lần đầu cậu gặp Trưởng Hội Blun không?"
"....Chắc vậy? Thì sao?"
Tôi không thể trả lời hấp ta hấp tấp được, thế nên tôi đã cố tình trả lời theo cách này.
"Cậu nghĩ sao về hắn? Trưởng Hội Blun ấy. "
Tôi cau mày. Tôi không thể tìm ra được mục đích của câu hỏi.
"Tôi nghĩ sao à? Tôi không biết. Thế thì sao...."
"...."
Cheon Sa-yeon im lặng nhìn tôi, lắc đầu như không có chuyện gì.
"Tôi sẽ gửi cho cậu nơi mà Kim Woo-jin đang sống. Đi đi."
Cửa xe đóng rầm lại. Sau khi nghe vài lời của Cheon Sa-yeon ở bên ngoài, người phục vụ gật đầu và ngồi vào ghế lái.
"Đưa tôi đến công Hội."
"Vâng, thưa ngài."
Xe khởi động êm ả.
Tôi nhìn ra cửa sổ khi dùng ngón tay gõ nhẹ vào đầu gối. Câu hỏi của Cheon Sa-yeon cứ quanh quẩn trong đầu tôi.
Hội trưởng của Công Hội Blun, Kang Seung-geon. Tại sao lại hỏi về hắn cơ chứ?
'Gã này có liên quan gì đến Han Yi-gyeol sao?'
Người này từng xuất hiện trong tiểu thuyết sao? Tôi không biết nữa. Tôi cụng trán vào cửa xe rồi nhắm mắt lại.
- --------------------------
Tôi trở lại hội và mở cửa phòng lên tầng 23 ra. Sau khi ra ngoài, tôi ngay lập tức tìm cái ba lô mà tôi chưa kịp dọn dẹp vì phải đi theo Cheon Sa-yeon đến khu C13.
Không như lúc tôi ra ngoài vào lúc rạng sáng, tôi cất cái ba lô rỗng vào tủ và giấu điện thoại của Ha Tae-heon xuống dưới đệm giường như lần trước.
Tôi tắm rửa thay quần áo sau trận chiến ở khu C13 xong thì cũng đã gần bảy giờ rồi. Cũng chính lúc đó chiếc điện thoại ban đầu của tôi đổ chuông.
Từ khi chiếm lấy cơ thể của Han Yi-gyeol, một tin nhắn hiện lên trên màn hình phẳng lì của chiếc điện thoại mà trước nay chưa từng nhận được bất kỳ tin liên lạc nào.
「Đây là tin nhắn từ một người dùng chưa được đăng ký. Hãy cẩn thận để không bị ảnh hưởng bởi các nhu cầu tài chính và tránh thiệt hại. 」
「Cheon Sa-yeon: (Hình ảnh)」
「Cheon Sa-yeon: ^^」
Tấm hình là một nơi trên bản đồ. Nhìn chỗ đấy, có vẻ nó cũng không xa Hội là bao. Một mình tôi đi cũng được.
Tôi nghĩ về nó một lúc, thay vì tắt máy mà không thèm hồi âm lại. Cơ mà, nếu chỉ xem rồi cứ để thế này thì có hơi. Tôi từ từ chạm vào bàn phím.
「Han Yi-gyeol: ㅇㅋ (okay)」
「Han Yi-gyeol: ㄱㅅ (Tks)」
Thế thôi. Tôi tắt điện thoại với một nụ cười hài lòng. Tôi định nhét điện thoại vào túi quần, nhưng nó lại rung lên.
「Cheon Sa-yeon: Chỉ vậy thôi à?」
「Cheon Sa-yeon: Buồn ghê.」
Tôi khá bối rối vì không nghĩ rằng tôi sẽ được hồi âm lại đấy. Tôi gõ mạnh vào bàn phím. Ngay cả khi tôi đã gõ rất cẩn thận rồi, nhưng sai thì vẫn cứ là sai.
「Han Yi-gyeol:?」
「Han Yi-gyeol: Anh muốn gì?」
Lần này, tôi nhìn chằm chằm vào màn hình mà không tắt nó đi. Quả nhiên, hồi âm đến rất nhanh.
「Cheon Sa-yeon: Tôi tự hỏi.」
「Cheon Sa-yeon: Một lời chào chân thành thì thế nào?」
Có mỗi thế thôi á. Tôi khịt mũi, nhưng lần này tôi đã trả lời cẩn thận hơn để không mắc lỗi chính tả.
「Han Yi-gyeol: Cảm ơn rất nhiều.」
「Cheon Sa-yeon: ^^....」
Khi tôi nhìn thấy biểu tượng cảm xúc mặt cười ấy, khuôn mặt xui xẻo của Cheon Sa-yeon hiện ngay lên trong đầu tôi. Hắn sử dụng cái biểu tượng cảm xúc đấy y như hắn vậy. Tôi tắt điện thoại và nhét lại vào túi quần.
Có lẽ do thời gian nên giờ tôi thấy đói rồi. Cháo bào ngư ăn trong ngày đã tiêu hết từ lâu.
"Nên mua có gì đó nhắm rồi đi thôi."
Tôi rời khỏi phòng trong khi suy nghĩ về bữa ăn.
Danh Sách Chương: