Khi tôi trở lại phòng, mảnh thuỷ tinh đã được dọn sạch, trên bàn có để lại băng và thuốc. Tôi cẩn thận băng bó cánh tay bị thương và lấy ra một mảnh giấy với cây bút. Tôi cần phải tóm tắt đại khái lại về tình hình hiện giờ của mình.
Trước tiên nói đến mệnh lệnh của Cheon Sa-yeon. Cái này cần phải làm. Nếu tôi không đi theo đúng diễn biến trong cuốn tiểu thuyết thì nó sẽ đâm quẹo hướng lệch đường ray mất. Và với vị trí hiện giờ thì tôi không thể nhào vô khiêu khích Cheon Sa-yeon được. Tôi muốn xả hết ra lắm chứ nhưng làm thế chỉ khiến tôi đi bán hành nhanh hơn thôi. Cheon Sa-yeon là tên trùm phản diện, không có nhân tính cũng chẳng có nước mắt, vì vậy nếu tôi không nghe lệnh hắn, tôi sẽ phải lãnh án phạt không hồi kết.
Tôi đã đúng khi để mắt đến hắn chí ít cho đến khi tôi tìm được nơi để trốn. Di chuyển cây bút.
「1. Cảm giác đau hay bất kì cảm giác nào trong cơ thể đều chân thực, có thể chết được.
2. Dù gì đi nữa nếu muốn sống thoải mái, cần triển nó ngay.
3. Tôi cần một cách để cắt đứt quan hệ với Cheon Sa-yeon. 」
Viết đến đây tôi nằm phịch xuống, dựa lưng vào ghế sofa. Ngày mai tôi cần phải gặp 'Nữ hoàng của xích hỏa' và bắt cóc cô ấy, nhưng vẫn còn rất nhiều điều mà tôi chưa biết hết nữa.
"....Mình không biết cách sử dụng năng lực của mình."
Tôi tự tin rằng tôi có thể sử dụng tốt một con dao hay một khẩu súng. Nhưng nếu chỉ có thế, thì không cách nào tôi có thể đe dọa hay bắt cóc một người thành thạo sử dụng lửa được.
Nhìn xuống hai bàn tay trắng của mình. Nó làm tôi nhớ đến bàn tay trước kia của tôi, không dễ nhìn lắm, nó chai sạn và đầy sẹo. Trong khi đó, tay của Han Yi-gyeol thì lại nhỏ hơn, trắng trẻo và mảnh mai hơn rất nhiều... chúng thật sự phù hợp với cái câu 'lan hoa chỉ' đó đấy.
Tuy nhiên, với cái bàn tay xinh đẹp này tôi không nhìn ra bất kì khả năng tạo ra gió nào của Han Yi-gyeol. Trong tiểu thuyết, cậu ta có thể thuần thục điều khiển gió của mình chỉ bằng một tay. Tôi nhìn vào hai lòng bàn tay mình mở ra rồi nắm lại một lúc cho đến khi kiệt sức rồi leo lên giường nằm. Tôi còn chưa làm gì mà đã thấy mệt rồi.
'Tôi đã làm cái quái gì mà phải nghe lệnh tên đó vậy hả.'
Tôi tặc lưỡi, nhớ lại cuộc sống trước kia của mình khi tôi lớn lên như một đứa trẻ mồ côi phải lăn lội sinh tồn. Nếu tôi có khả năng điều khiển gió thì tôi đã có thể sống thoải mái và tự tại hơn rồi. Chà, ngay từ đầu, Han Yi-gyeol đã bị cưỡng ép vì em gái của mình mà ha.
...Thực ra, ngay cả với điều đó thì tôi cũng không thể nào hiểu được vì tôi chưa bao giờ có thứ gì giống như một cô em gái trong đời.
Tôi nhắm mắt rồi bỏ lại những suy nghĩ khó chịu sau lưng. Ngay sau đó, ý thức của tôi mờ đi và dần chìm trong bóng tối.
- -----------------------
"Hức... Hức"
Đôi mắt cậu mờ đi. Những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên khuôn mặt, hai bàn tay đặt trên nền xi măng thô ráp xám xịt và bẩn thỉu. Cậu vừa vặn ngẩn đầu lên cầu xin với giọng run rẩy.
"Làm ơn, tôi... ở lại."
"Cố chấp làm sao."
Giọng nói ngập ngừng bị lời nói lạnh lùng cắt ngang. Có một sự khinh bỉ trong ánh mắt đang hướng xuống.
"Han Yi-gyeol."
Đôi môi xinh đẹp hé mở.
"Ta đã nói rõ rồi. Ta sử dùng em gái ngươi như một cái cớ trong suốt thời gian qua. Nhưng giờ kết thúc rồi, em gái ngươi đã chết và ngươi thật vô dụng."
"......"
"Nếu đã hiểu, đừng có mà xuất hiện. Nếu ta thấy ngươi lần nữa... "
Chưa nói hết hắn đã quay lưng lại. Tấm lưng bị nhìn chằm chằm dần rời đi khi cậu vẫn đang ôm lấy lồng ngực không ngừng run rẩy của mình.
"Ôi,... Không... Không, tôi... "
Sẽ ra sao nếu cả anh cũng rời đi? Một mình tôi phải sống thế nào đây?
Nó đau đớn như thể lồng ngực cậu bị xé vụn. Nước mắt tuôn rơi làm mờ tầm nhìn của cậu. Cậu buộc cơ thể đang run rẩy của mình phải đưa tay ra, nhưng ngay cả đến vạt áo cậu cũng không thể chạm tới.
"Không, làm ơn... làm ơn, đưa tôi theo. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì."
"Đưa hắn đi."
"Vâng."
Hai cánh tay của cậu bị một lực mạnh bắt lấy. Theo phản xạ, cậu gom gió vào đầu ngón tay để đẩy họ ra. Nhưng cuối cùng, cậu vẫn không thể làm thế. Cậu sợ mình sẽ còn bị ghét hơn nữa nếu cậu dám nổi loạn ở đây, mặc dù cậu biết mọi chuyện đều đã quá muộn.
"Hức, hức... làm ơn..."
Làm ơn, làm ơn.
Làm ơn...
- -------------------------------------------------------
Tôi trừng mắt bật dậy.
"Làm ơn..."
Bất giác tôi lẩm bẩm và nâng người dậy. Khi tôi cúi đầu xuống, nước mắt rơi xuống chăn, bụng tôi rạo rực và cơ thể thì nóng bừng. Tôi rên rỉ đưa tay vuốt mặt. Nó ướt và tôi thấy thật bẩn.
"Ha, Cheon Sa-yeon... thằng khốn."
Phải rơi những giọt nước mắt quý giá thế này vì một thằng khốn nạn. Tôi tức giận vứt quần áo và vào nhà tắm vặn nước. Sau khi tắm qua nước lạnh, tôi cảm thấy tốt hơn một chút. Tôi kiểm tra thời gian và nó đã hơn 11 giờ sáng.
Mặc áo choàng tắm và uống nước. Tôi nghĩ thầm.
'Sao đột nhiên lại có giấc mơ đó.'
Đoạn Cheon Sa-yeon vứt bỏ Han Yi-gyeol ở phần giữa cuốn tiểu thuyết. Đó là một giấc mơ không phù hợp với bối cảnh hiện giờ.
"Mình chịu thôi."
Đặt cốc nước xuống và thở dài. Sẽ dễ dàng hơn nếu bỏ qua những câu hỏi mà tôi không thể tìm ra câu trả lời. Ngay cả khi nghĩ về nó, vẫn có những điều cần phải thử trước.
Tôi đưa tay lên và uốn cong ngón tay. Trong một phút ngắn ngủi, có một khoảnh khắc trong giấc mơ của tôi khi Han Yi-gyeol cố gắng sử dụng sức mạnh của mình. Một cảm giác kì lạ của một thứ gì đó lạnh lẽo chạy dọc cơ thể. Tôi phải làm tương tự như vậy.
Khi tôi nhắm mắt lại và tập trung, tôi cảm thấy có gì đó mát lạnh chảy trong trái tim trước sự ngạc nhiên của tôi. Nó giống như một làn nước trong lành. Năng lượng tích tụ lại trong trái tim bắt đầu chuyển động theo ý muốn của tôi. Khi năng lượng chảy qua cánh tay và truyền vào tay tôi, tôi có thể nghe thấy tiếng gió rít như trong tiểu thuyết.
Tôi mở mắt và đưa tay chỉ vào cốc nước. Cốc nước lơ lửng trong không trung chuyển động theo hình dạng lốc xoáy. Nó thật kì lạ nhưng cũng thật dễ dàng.
'Nếu tôi không mơ thấy điều đó thì sẽ thật khó để tìm ra được.'
Tôi rất vui vì tôi đã biết sử dụng nó. Tôi muốn kiểm tra xem giới hạn của sức mạnh này đến đâu. Tôi không thể gây rối trong phòng khách sạn. Vậy nên, tôi nghĩ mình cần ra ngoài. Hơn nữa cũng cần phải bắt cóc 'Nữ hoàng của xích hỏa'.
- ---------------------
Tôi gọi bữa trưa bằng dịch vụ phòng. Vì là phòng Cheon Sa-yeon đã cho tôi nên tôi cố tình gọi món đắt nhất. Là Hội Trưởng của cả một cái Công Hội nổi tiếng, đối với hắn giá thế này còn không bằng một con kiến.
Trong khi chờ bữa trưa, tôi bật TV lên và tin tức hiện ra. Tin tức là cách tốt nhất để biết những chuyện gì xảy ra trên thế giới. Quan sát một cách chăm chú, tôi mở to mắt trước giọng nói của viên phát thanh đang theo dõi.
['Nữ hoàng của xích hỏa' Cha Soo-yeon, người đã đi trinh thám ở khu vực G7 sẽ trở lại vào hôm nay. Phần lớn khu vực G7 là nơi ở của những quái vật cấp B, nhưng khu vực này rộng đến mức khó hiểu. Dự kiến cô ấy sẽ ra khỏi cổng vào lúc 3 giờ chiều và Hội của cô ấy hiện đang...]
Tôi cẩn thận nhìn vào bức ảnh bên cạnh viên phát thanh. Một người phụ nữ với mái tóc đỏ, đôi mắt đen và đôi môi hơi cong lên. Ai thèm quan tâm đây là cuốn tiểu thuyết cho phái nam chứ, cô ấy là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp.
Cha Soo-yeon, tôi chắc chắn đã thấy một cái tên như thế trong cuốn tiểu thuyết. Cô ấy xuất hiện một vài lần ở phần đầu, nhưng cô là một nhân vật phụ nên về sau cô không được nhắc đến nữa. Tôi nghĩ cô ấy không phải người có tính cách mạnh mẽ cho lắm...
Khi viên phát thanh giải thích xong, màn hình thay đổi và phóng viên ở cổng khi G7 bắt đầu chương trình phát sóng trực tiếp. Trước cổng khá đông phóng viên và các thành viên trong hội của Cha Soo-yeon. Tôi sẽ phải kéo Cha Soo-yeon ra khỏi đó và bắt cóc cô ấy? Điên mất thôi.
Phục vụ phòng đã đến khi chương trình phát sóng trực tiếp kết thúc và họ chuyển sang tin tức tiếp theo. Sau khi thưởng thức những món ăn đắt tiền, tôi thay bộ quần áo mà Cheon Sa-yeon đã chuẩn bị và lấy ví. Dù thế nào, tôi cũng phải đến cổng khu G7.
Tôi tự hỏi ít nhất liệu sẽ có vệ sĩ nào đi theo tôi không, nhưng không có ai ở hành lang cả. Tôi ra khỏi khách sạn một mình và vuốt lại phần tóc phía sau.
Tôi nghĩ sẽ không thể bỏ trốn được vì tôi có một đứa em gái. Chà, tốt thôi.
Thế giới lần đầu tiên nhìn thấy này bình thường hơn tôi nghĩ. Không có môtô bay hay những con quái vật đi lanh thang khắp phố hoặc bất cứ thứ gì tương tự. Nghĩ lại, trong tiểu thuyết người ta nói rằng trong một nghìn người thì sẽ có một người tài năng. Ngay cả điều đó, các khả năng khác nhau cũng tùy theo từng cấp bậc. Vì thế, có rất ít người có thể vào những cánh cổng nơi quái vật sinh sống.
"Nó nằm ngoài khả năng của mình."
Tôi bước xuống phố, vuốt ve cổ tay. Tôi muốn kiểm tra xem năng lực của tôi mạnh đến đâu, nhưng thế giới này quá yên bình. Nếu tôi sử dụng kĩ năng này ở bất cứ đâu, tôi sẽ bị bắt bởi cảnh sát.
Khi tôi đang suy nghĩ nên làm gì thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét chói tai bên kia đường.
"Lửa! Tòa nhà đang cháy!"
"......"
Tôi có nên gọi đây là một cơ hội không?
Danh Sách Chương: