Mới đầu, ông ta chỉ đơn thuần là mặc dịch bệnh, trị khỏi xong, khí sắc hồng hào, trông vô cùng tráng kiện, tuổi tác cũng chưa cao, nhưng vì cẩn thận bắt mạch, nàng lại vô tình phát hiện ra kim đan của ông đang “lão hóa” dần.
Nàng truy mãi, tìm đủ thứ sách cổ, sách mới, cũng không biết được đây là bệnh gì, gặng hỏi ông ta có thấy biểu hiện nào kì lạ không cũng chỉ biết ngày một ham ngủ hơn, chứ sức khỏe chưa từng thấy có điều lạ.
Nàng vì không có nhiều thông tin về bệnh lý này, chỉ đành điều chế loại đan phẩm, giúp làm chậm tốc độ già đi của kim đan. Nhưng dược tính không mạnh, lại mau chai thuốc, nên chắc chắn đây chẳng phải giải pháp hữu hiệu gì cho cam.
Cũng đã năm năm kể từ ngày nàng kê đơn, có lẽ bây giờ mới tái khám thì bệnh tình đã tiến triển qua một giai đoạn khác rồi.
Năm năm mà nàng lại chẳng thu thập được thêm thông tin nào, nàng liền thấy có chút khó chịu trong lòng và tự trách.
Ỷ Lan biết thuốc chai rồi ông ta mới gửi lại thư nhờ tái khám, bèn vứt một bên đống đơn thuốc từng soạn, đem theo nhiều loại đan phẩm, thảo dược đại bổ khác, thậm chí cả những loại độc nàng tin là xung khắc với căn bệnh quái ác kia.
Trước khi đi, nàng liếc qua chiếc mũ rộng vàng, có rủ màn che mặt bỗng không biết do sao, nàng lại lưỡng lự rồi quyết định không đem nó theo.
Là nàng đang vội vã, biếng nhác, ỷ vào bệnh nhân quen cũ mới muốn lộ diện, hay là do chính nàng cũng đã để tâm đến những lời đồn của thiên hạ đây?
Nàng không quên dặn Mặc Vũ:
“Ta đi một chuyến cũng chắc phải nửa ngày, huynh tạm thời cứ từ chối thư mời khám đã nhé, bệnh nhân quen thì cứ bốc thuốc theo đơn cũ mà ta đã kê là được rồi.”
Mặc Vũ đang nhặt bã thuốc, nghe xong bèn mỉm cười ổn hòa, gật đầu. Nàng nhìn y một lúc, rồi mới yên tâm rời đi.
Ỷ Lan vung tay, chớp mắt nàng đã dịch chuyển, đứng trước sân phủ đệ của Thiền Lẫm Bách.
Lâu rồi nàng chưa ghé lại nơi đây, phủ đệ này lớn chắc phải gấp đôi Ỷ Gia của nàng, trước kia cây cối trồng cũng nhiều, cành lá um tùm, nha hoàn cũng có vài ba người nhưng sao giờ đây trông lại hiu hắt, ảm đạm đến lạ, đại điện đối diện trông cũng trống không.
Thiền Lẫm Bách đeo nghề rèn tinh thạch, đúc kiếm và một số loại pháp bảo, đây cũng là nơi buôn bán có tiếng đồn xa nên phủ đệ của ông ta thường đông đúc kẻ qua kẻ lại buôn bán, xem hàng.
Song bây giờ trông gian bày, không khác nào một cái kho cũ kĩ để không, có ôi mùi gỗ ẩm.
Cảnh vật trông mà đến buồn, cảnh trí xưa và nay như mùa xuân và đông vậy... đối nghịch hoàn toàn.
Nàng theo thói quen đi ra sau hậu viện, bước vào phòng Thiền Lẫm Bách, nhìn ông ta, nàng chết lặng.
Năm năm trước, ông trông tráng kiện, khỏe khoắn vô cùng, nay lại không khác nào ngọn đèn dầu sắp tắt, con cá mắc cạn, gầy guộc yếu ớt, nằm cuộn trên giường lớn, thoi thóp, gắng những hơi thở cuối cùng.
Nhìn thôi cũng đủ biết, bệnh tình đã nghiêm trọng cỡ nào.
Nàng bước tới phía đầu giường, thầm đánh giá một lượt. Sắc mặt Thiền Lẫm Bách trắng bệch, gương mặt hóp lại lộ rõ gò má gầy guộc, môi khô nứt, tím tái, thở lại khò khè thiếu sức sống.
Nhìn ông nàng lại càng tự trách, thấy áy náy vô cùng, khi là một y sư, nàng đã quá lơ đãng với bệnh nhân của mình, dù cho từ lâu ông cũng không nhờ nàng tới khám thường xuyên nữa, những năm năm qua, nàng đã không thực sự tìm hiểu rõ về thứ bệnh này, nguồn cơn căn bệnh.
Thiền Lẫm Bách phát giác ra có tiếng bước chân khẽ lại gần, bèn từ từ mở đôi mí mắt nặng trĩu, đây là lần đầu ông ta thấy nàng không còn rủ màn che mặt nữa, diện kiến nhan sắc nàng, ông nói đùa, chất giọng khàn khàn:
“Y Thánh đó à? Quả là tin không được mồm mép thiên hạ mà.”
Ỷ Lan cong khóe miệng cười nhạt, nàng có thể coi đây là lời khen không?
Nàng hỏi nhẹ:
“Ngài tiều tụy đi hẳn, có phải dạo này ăn không nổi? Thuốc cũng không uống không? Ngày ngủ cũng nhiều hơn trước?”
Thiền Lẫm Bách khó khăn gật đầu:
“Lão tử có lẽ cũng sắp quy tụ hồng hoang rồi, ngày thường, ta tỉnh còn không quá nổi ba canh, người như bị rút dần sinh lực...”
Ỷ Lan bắt mạch, nghe nhịp đập yếu ớt, thấy dòng máu tím xanh hiện hằn trên tay ông, nàng chết cứng.
Nàng không ngờ rằng kim đan của một tiên nhân lại lão hóa nhanh tới độ này, ông trông như... không khác nào một người phàm đang trải sinh lão bệnh tử vậy.
Tốc độ lão hóa cũng nhanh hơn cả khi trước, đáng lẽ mới qua năm năm, bệnh tình cũng không tới mức tệ thậm như này. Giờ đây, ánh sáng trong kim đan của ông chắc chẳng thể nào phục sinh để tỏa sáng, “sống” trở lại nữa rồi, không khác nào ánh nến đang chập chờn, gượng cháy nốt nhưng phút giây cuối đời.
Thiền Lẫm Bách nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của nàng, biết mình đã vô phương cứu chữa, vậy mà vẫn hỏi theo như một thói quen:
“Thế nào?”
Ỷ Lan thờ dài, nàng lắc đầu nguầy nguậy. Bệnh tình đã cỡ này, dù cho là Tây Vương Mẫu hay thần thánh phương nào, cũng chẳng thể cứu nổi ông.
"Thực xin lỗi, là ta bất tài..."