Giờ đây người thân cận dưới trướng ông làm ra thứ trò đại nghịch bất đạo thế này bảo Diêm Vương mặt mũi, thể diện còn đâu.
Làm lên chức phán quan, thân là người xét xử vì lẽ công bình mà không ngờ lại dám nhúng tay vào trật tự luân hồi.
Diêm Vương đùng đùng lửa giận:
“Nói! Là kẻ nào đứng sau sai khiến ngươi, cho ngươi cái gan hùm như thế!?”
Phán quan Đệ Tam khiếp đảm, cả người đều run rẩy vì sợ hãi, lo rằng bản thân hắn sẽ không khá hơn chiếc bàn bị đập cho tanh bành kia là bao.
Hắn ta run đến không thốt nổi câu từ trọn vẹn, mất một lúc, hắn liền khai ra hết:
“Diêm Vương Gia... là, là do Đại công chúa Ma Tộc đã ép tiểu quan.”
Diêm Vương nheo mày, mặt mũi xám xịt, lặng im chờ tên phán quan nói tiếp:
“Sổ sinh tử này, đã bị Đại công chúa Ma Tộc Phương Ca xé đi từ cả ngàn năm trước rồi. Diêm Vương gia, tên này... vốn là Tống Hàm, ngàn năm trước từng phạm đại tội biếm thành đọa tiên từng bị Thiên Đế lệnh xử tử nhưng sau đó liền được Đại công chúa cứu ra...”
“À, ra là nghiệt tử Tống Hàm, ha, một trong những cánh tay đắc lực của Phượng Ca sao!? Ngươi nghe lời Đại công chúa Ma Tộc quá nhỉ? Nàng ta nói, người liền lặng im cho nàng ta xé sao? Hửm?”
Diêm Vương nghe đến cái tên Tống Hàm, ông liền xoay người bước về chiếc bàn tọa cao nhất, vắt chéo chân, đôi mắt sắc lạnh, trừng mắt xuống tên phán quan đang run lẩy bẩy. Đây, mới đúng là dáng vẻ của vị vua xứ Minh Ti.
Ông chống má, ngả người, dáng vẻ đầy cao ngạo, vị trí đang ngồi của ông, chính là hiện thân của sự quyền lực:
“Có vẻ ngươi coi lời thề mà ngươi hạ ấn trên đá quỷ là trò đàu đúng không. Đệ Tam à, ngay bây giờ, bổn quan liền có thể vì lời thề mà lập tức dễ dàng lấy đi cái mạng của ngươi mà đem tạ lỗi.”
Tên phán quan một khắc cũng không dám ngẩng đầu nhìn ông, Diêm Vương bực bội tới chản nản, ông hạ lệnh:
“Phán quan Đệ Tam làm việc không nghiêm chính, làm ra thứ chuyện dơ bẩn, từ nay, thu hồi lại mũ niệm, giáng làm quỷ sai phát canh Mạnh Bà, cả đời không được bước chân vào Diêm Vương Điện nửa bước!”
…Đó có lẽ, là hình phạt nhục nhã nhất dành cho một tên phán quan kém trung thực.
Quỷ sai vốn đã là chức vị thấp nhất, bần hàn nhất, lại còn là kẻ đi phát canh Mạnh Bà trên cầu Nại Hà, ngày ngày chờ ngóng có linh hồn đi qua để phân phát.
Từ một phán quan quyền uy vô cùng, nháy mắt cũng liền trở thành kẻ không có tiền đồ.
Nhìn tên phán quan Đệ Tam bị đem lôi đi, Diêm Vương quét mắt tia một vòng quanh điện:
“Đây cũng coi như là lời cảnh tỉnh cho các ngươi, còn kẻ nào lẽn bẽn làm trò hồ náo, làm ảnh hưởng đến trật tự luân hồi, thì lần tới sẽ không còn đơn giản là giáng làm quỷ sai thôi đâu.”
Cả điện đều căng thẳng lặng thing nghe Diêm Vương giáo huấn, các phán quan còn lại coi như vừa được chứng kiến một bài học nhớ đời.
Im lặng hồi lâu, Diêm Vương liền thở dài, không biết ông đang nói với ai hay là đang tự độc thoại để tưởng nhớ lại kí ức cho chính mình:
“Tống Hàm, vốn là tri khỉ của bổn tọa năm xưa, chỉ tiếc là hắn quá ngỗ nghịch và ương bướng, dĩ hạ phạm thượng Tây Vương Mẫu và Tiên Đế, lại vô tình bộc phát dã tâm và Tâm Ma ngay trước Thiên Điện, liền bị biếm làm đọa tiên... Chỉ là ta cũng không ngờ Tống Hàm lại chọn con đường lệch lạc đến thế.”
“...”
“Hắn dám cả gan hồi sinh Ma Vực có lẽ cũng biết người chủ nhân của hắn có mối quan hệ đồng sinh cộng tử với nơi đó. Chỉ đáng tiếc thay, nàng ta đã sớm hòa vào cát bụi rồi, tội ác quá nặng, liền không thể được phép bước vào vòng luân hồi. Hắn nếu đã muốn gặp Phượng Ca như vậy ta liền toại nguyện cho hắn cùng hòa vào hồng thiêng với nàng ta.”
Diêm Vương liếc nhìn phán quan khác đang chăm chú nhìn ông:
“Ngươi hiểu chứ? Cuốn sổ sinh tử của hắn, liền không cần lưu lại vết tích gì nữa, đem thiêu hủy đi. Vĩnh viễn.”
Ỷ Lan nghe xong mà lòng có chút quặn đau, không hiểu sao nàng lại cảm thấy Mặc Vũ suy cho cùng cũng là kẻ thâm tình.
Cả ngàn năm hắn làm mọi việc để hồi sinh ân nhân cứu mạng của hắn, ngày mà cả Thiên Giới cùng muốn phán cho hắn tội chết, cuối cùng cũng chỉ có Phượng Ca là người duy nhất chịu đưa tay đỡ hắn dậy mà thôi.
Dù cho có là lợi dụng hay vì bất kì điều gì, nhưng đến cả sổ sinh tử Đại công chúa Ma Tộc vẫn có thể làm vì hắn, đủ thấy nàng trọng dụng hắn cỡ nào.
Hắn là Mặc Vũ... không là Tống Hàm mới đúng, hắn có một thứ tình cảm gì vô cùng mãnh liệt với Phượng Ca chăng.
Hắn hạ độc, giết cả một tiểu đoàn binh của Chiến Thần vì ở đó từng có rất nhiều binh sĩ có chiến công dẹp loạn Ma Vực nơi mà đồng sinh cộng tử với người ân nhân của hắn, hắn không tiếc đặt cược mạng mình để dùng cấm thuật, hồi sinh Ma Vực với hi vọng đem chút lại nguồn sống cho nàng ta.
Thực không biết, là vì hắn thực sự muốn hồi sinh Ma Vực, Phương Ca hay thực chất là vì cùng muốn bồi táng mạng mình theo nàng đây...
Sát sinh là tội nặng, hắn và nàng ta vĩnh viễn chỉ có thể hòa vào gió, hòa vào hồng thiên, hòa với cát bụi mà cùng làm bạn với nhau.