Nàng ta không dám chạy đi một mình, nàng ta có tôn nghiêm và bản lĩnh của riêng mình.
Phụ thân Ý Miên cũng từng huấn dạy quân binh trước mặt nàng rằng “ Còn thở, còn đứng là còn vung giáo chiến đấu”, nàng sao dám để mặc Ỷ Lan đang trong nguy cấp mà đi tìm an toàn được.
Ỷ Lan nhìn cây Bách Điệp, bản thân lại không đem theo gang tay ở đây, chiến sự cấp bách, liền không chút lưỡng lự tay không hái thẳng cỏ Bách Điệp lên.
Bàn tay mảnh nhỏ của nàng chạm vào liền bị khí độc đốt, tạo thành những tiếng xèo, bỏng rát vì tử độc.
Ỷ Lan đau càng thêm đau, nàng nín nhịn vội luyện dược ngay tại đây, trong lúc Ý Miên đang thu hút sự chú ý của Hắc Hùng Tinh.
Tay Ỷ Lan hướng về phía cỏ Bách Điệp, nàng dùng tiên lực, dùng trường hỏa tinh luyện, yểm độc lên mũi kim bạch ngọc.
Tiêu đốt càng nhiều tiên lực, vết thương bên eo như càng muốn gào thét vì đau rát hơn, máu càng ứa ra nhiều và khó cầm cự, mặt Ỷ Lan tái mét, làn da nàng trắng bệch như giấy.
Nàng vừa luyện xong, Ý Miên cũng không còn cầm cự được nữa, nàng ta hét lên đầy đau đớn, sau lưng liền hằn lên vết xước dài do móng của Hắc Hùng Tinh gây ra.
Hắc Hùng Tinh tuy mù nhưng thính lực lại vô cùng nhạy bén, Ý Miên hét lên như vậy, liền tạo cho nó thời cơ xác định được vị trí của nàng ta. Nó gầm gừ, giương móng định hạ xuống.
Ỷ Lan phi thân, tiên lực của nàng như đang được huy động, dùng đến cực hạn, trước khi Hắc Hùng Tinh kịp hạ bộ vuốt săc nhọn xuống nàng liền nhảy qua ôm lấy Ý Miên né đi, cả hai mất đi quán tính, lại đúng ngay đỉnh đồi, liền lăn lông lốc xuống vực.
Dù cho cả hai tính mạng đều được bảo toàn nhưng móng vuốt của Hắc Hùng Tinh quá dài, một đường cứa qua hai bắp chân thon nhỏ của Ỷ Lan khiến nàng đau đớn tới không thể đứng lên nổi.
Rơi xuống chân đồi, nàng lo Hắc Hùng Tinh sẽ thuận thế xông vào doanh trại, bèn bàn với Ý Miên:
“Cô còn khinh công được đúng chứ?”
Ý Miên gật đầu, nàng gấp gáp nói tiếp:
“Vậy thì mau mau cõng ta lên đấy đi.”
Ý Miên nghe vậy bèn can ngăn, nàng ta để ý thấy những vết thương trên Ỷ Lan không ngừng chảy máu:
“Tỷ ư? Lên đấy đấu với nó? Với thể trạng bây giờ tỷ làm sao địch nổi!?”
“Vậy thì cô định giương mắt nhìn nó tiến vào doanh binh, quẫy nhiễu việc chính hay sao? Hay là đợi nó chủ động xuống tấn công ta đây?”
Trần Ý Miên dù không đành lòng cũng phải thực hiện, nàng ta cõng Ỷ Lan lên, thân thủ nhanh nhạy vừa dùng roi bám vào thân cây, vừa vận công dễ dàng đưa cả hai lên phía vườn thảo dược.
Quả đúng như Ỷ Lan dự đoán, lúc này, Hắc Hùng Tinh đã ra khỏi vườn, chuẩn bị tiến về phía doanh binh rồi. Nó là dạng biến dị, nhất định sẽ gây náo loạn, thương vong.
Ỷ Lan ra hiệu cho Trần Ý Miên đuổi theo nó, lấy ra cây kim bạch ngọc to nhất, nàng căng thẳng hỏi Ý Miên:
“Cô học thuật hỗ trợ cơ bản rồi đúng không?”
“Vâng.”
“Truyền tiên lực cho ta mau lên.”
Trần Ý Miên ngoan ngoãn truyền tiên lực vào Ỷ Lan, Ỷ Lan đứng xuống, loạng choạng bám vịn vào người Ý Miên, mũi kim độc Bách Điệp đã sẵn sàng hạ gục Hắc Hùng Tinh ngay lúc này.
Nhưng ngay khoảng khắc Hắc Hùng Tinh chưa kịp quay lưng lại, nó đã liền bị chém lìa đầu.
Đòn kiếm khí này, sự sát phạt này, ánh sáng vàng từ mũi kiếm, Ỷ Lan vui mừng khôn xiết. Hắn tới rồi, Thiền Huy cuối cùng cũng tới.
Thiền Huy thở dốc vì chạy vội vàng tới đây, lồng ngực phập phồng, gương mặt tài mét lại khi nhìn thấy thương tích trên người Ỷ Lan. Hắn vội chạy về phía nàng, chẳng bận tâm đến con Hắc Hùng Tinh.
Đôi đồng tử co lại vì hốt hoảng hay sợ hãi, tay run rẩy không biết đặt nơi đâu cho phải, hắn đỡ lấy người Ỷ Lan. Ỷ Lan mềm oặt yên tâm ngả vào lồng ngực rắn rỏi của hắn.
Hắn đang hốt hoảng vì nàng.
Cũng đúng thôi, là một quân y, trước mặt hắn, nàng trước nay đa phần chỉ có cứu người, và hạ độc, giết Ma Tu ngay tức lự, còn trọng thương như này... đây cũng là lần đầu tiên Ỷ Lan thấy mình chật vật đến thế.
Thuận thế ngả vào nơi êm ấm, Ỷ Lan váng đầu vì thiếu máu và ngất đi trong vòng tay hắn. Nàng đã gắng quá sức bình sinh luôn rồi.