Ỷ Chính Viễm- phụ thân Ỷ Lan ngự kiếm đáp xuống, ông lòng quặn đau khi nhìn nữ nhi mình y phục lấm lem bụi đất, đôi môi tím tái, gương mặt trắng bệch cùng đôi chân máu tuôn không ngừng. Nữ nhi của ông quả là không lúc nào khiến ông bớt đi lo lắng.
Nghe tin Ma Vực có biến ông cũng đã sinh nghi Ỷ Lan sẽ can thiệp nhưng lại chủ quan. Nào ngờ mãi khi chịu chủ động xác nhận, thấy y quán đã vắng bóng người từ lâu, ông hốt hoảng chạy tới, lúc này đây, trả lại ông lại vẫn là khung cảnh nữ nhi mình hết mực yêu thương, yếu ớt, cả người chằng chịt vết thương.
Ông bước tới xoa đầu Ỷ Lan, thở dài bất lực, đôi mắt đã có vết chân chim nheo lại, ông chỉ biết thầm trách:
“Hồ náo mà, con đúng là không làm ta bớt lo lắng cho được!”
Nữ nhi của ông, đại tiểu thư duy nhất của Ỷ Gia, thiên thần của ông và thê tử, nhìn con mình hết lần này đến lần khác chỉ biết lao đầu vào chỗ nguy hiểm, không biết tự lo toan cho bản thân, không khác nào như đang chà muối vào tim ông.
Nữ nhi của ông lấy đâu ra khả năng một tay che trời, giấu ông cho được. Ỷ Lan làm sao đi đến được danh y thánh ngày nay, ông đều biết cả, cũng đều âm thầm giúp nàng, chỉ là một bậc sinh thành, ông chẳng bận kể lể với nữ nhi.
Ông bế bổng Ỷ Lan lên, như bốn mươi năm về trước, Ỷ Chính Viễm đưa nàng về nhà.
Nhưng chưa kịp đặt chân lên trường kiếm, Ỷ Lan lại bất giác ghìm chặt lấy tay áo ông, nàng nói mớ:
“Phụ thân, nương...”-Mắt nàng nàng nhắm tịt, đầu lắc nhẹ... có lẽ đã bất tỉnh tới mê sảng rồi chăng. Nhưng sâu thẳm, nàng còn một chuyện cấp bách- “Ai đó, hãy cứu chàng.”
Ỷ Chính Viễm lại thở dài, không biết đã bao lần ông thấy vô lực thế này.
Nhìn khung cảnh này mà xem, ai sẽ bảo đây từng là doanh binh của một đội quân hùng mạnh bậc nhất Tam Giới chứ.
Ông lườm nguýt qua dáng vẻ yếu ớt tưới đáng thương của Thiền Huy. Ông đúng là ghét Chiến Thần vô cùng nhưng hắn là một bậc tướng có công, trọng thần của Tam Giới, lương tâm khiến ông cũng không tài nào ngó lơ, hơn hết, đó là nam nhân vô cùng quan trọng với nữ nhi của ông. Ỷ Chính Viễm mà bỏ mặc lần này, hả dạ chốc lát nhưng ăn năn cả đời.
Vậy là ông liền đã truyền nội khí cho Chiến Thần một phen trước khi trở về, phần nào giúp hắn cầm cự lấy hơi sống.
Khi vừa đưa nữ nhi về Ỷ Gia ông cũng đã lập tức khoác trường bào, vội vã đi báo tin cho Thiên triều chuyện nghiêm trọng vừa xảy ra... Có lẽ, quân binh dưới đó cũng chết sạch rồi, ông không báo tin xin cứu viện, thì họ chỉ có thể mục rữa dưới đó mà thôi.
Ỷ Lan trong cơn mộng không lối thoát, trong đầu nàng lúc này không có cảnh, không có vật, là một mảng tối đen nhưng bên tai liên tục là những giọng nói trìu mến, ôn hòa.
“Ta là Thiền Huy, là một kẻ tu tiên phàm trần tầm thường, có thể cho hỏi danh thơm của cô nương?”
“Tiên tử? Là nàng ư? Sao lại chỉ cho ta gặp nàng trong mơ, sao lại khiến ta tương tư đến thế? Nàng rốt cuộc là ai?”
“Cầu mà không được đây ư....”
Những giọng ấy nhỏ dần nhỏ dần, đượm một nỗi buồn da diết, rồi như xoay vòng vòng, một câu nói, một lời hứa hẹn quen thuộc lại vang bên tai nàng, rõ mồn một từng chữ:
“Ta không mong muốn một câu trả lời sớm từ nàng. Lần này tỏ tình có chút đường đột, lần sau ta sẽ bù đắp cho nàng, được chứ?”
Được, tất nhiên là được rồi, khi đó, nàng cũng sẽ thổ lộ những tình cảm chân thành nhất luôn cháy rực trong ti nàng bao năm qua. Nhưng phải làm sao đây, nàng cố gắng muốn nới, nhưng lại không bật thốt được lời nào, chỉ o e khó nghe.
Chợt dưới chân như mất đi trọng lực, nàng có cảm giác như đang rơi trượt khỏi mặt đất, liền giật mình, tỉnh bật dậy, cả người mồ hôi ứa ra ướt đẫm. Ỷ Lan thở gấp, mắt nàng mở to, cái đau đớn âm ỉ khắp người như đã đưa nàng về với thực tại.
Ỷ Lan liếc sang, liền thấy mẫu thân nàng- Cố Mẫn Diệp đang sững sờ nhìn nàng, tay bà vẫn còn cầm tấm khăn vừa lau chút mồ hôi trên gương mặt trắng nõn nà của nàng.
Cố Mẫn Diệp tiến tới ôm chầm lấy Ỷ Lan, bà ôm nữ nhi mà vai run liên hồi, đứa trẻ ngỗ nghịch này, đại cô nương chậm lớn này, làm sao hiểu được bà đã sợ hãi như thế nào cơ chứ, bốn mươi năm trước cũng vậy, đều dọa cho cái thân này một phen hú hồn hú vía.
Giọng bà nghẹn ngào:
“Đứa trẻ này, con đã lớn như vậy rồi, mà sao vẫn không biết lo cho bản thân thế hả... Nương, đã rất lo lắng cho con.”
Vừa tỉnh dậy, cả đầu như một mớ bòng bong, nàng ngỡ ngàng im lặng vùi mặt trong mẫu thân mình, cố gắng nhớ lại mọi chuyện.
Điều đầu tiên nàng nhận ra không phải lí do khiến nàng có mặt tại đây, cả người ê ẩm cỡ này, băng bó khắp nơi mà là khung cảnh của người ấy, khung cảnh nam nhân nàng yêu vì bảo vệ nàng mà trọng thương.
Nàng hoảng sợ tới giật mình, gương mặt trắng bệch như vừa rắc thêm bột phấn, nàng đột nhiên nắm chặt lấy hai tay của Cố Mẫn Diệp, hoang mang tột độ, hỏi bà:
“Nương... con, chàng ấy, chàng ấy làm sao rồi nương? Chiến Thần, chàng ấy sao rồi? Người tới cứu con, có cứu được chàng không?”
Cố Mẫn Diệp ngập ngừng:
“Chuyện này...”- ‘ Ta cũng không biết’ chỉ là lời chưa kịp thốt, đã có người ngắt lời.
Ỷ Chính Viễm gượng mặt u ám, nghiêm nghị bước vào:
“Hắn sắp không ổn rồi, kẻ sắp chết, con không cần phải lo về hắn!”
Câu nói như đạo sét giáng xuống trực diện vào nàng, như một mũi kim găm thẳng vào tim nàng. Phụ thân nàng vừa nói cái gì thế, nàng hỏi Chiến Thần kia mà, sao ông lại nói, chàng là “kẻ sắp chết’!?
Nhưng may thay vẫn còn lý trí, Ỷ Lan không tin, nàng cắn chặt răng, năm đó, chẳng phải Cố Trầm cùng phụ thân nàng đã tính kế dựng một màn kịch cho nàng xem đó sao...
“Con không tin!”
“Vậy sao.”- Ông đáp, đôi mắt ông lạnh bạc tới mức, khiến kẻ rình mồi đi săn, kẻ có cái gan to bằng trời cũng phải run sợ khuất phục.
Ỷ Chính Viễm đứng trên cao nhìn xuống Ỷ Lan, đôi mắt sắc lạnh tới nỗi, sống lưng nàng lạnh toát, dẫu vậy nàng vẫn bướng bỉnh đối diện với ánh mắt đó.
Lần này, nàng quyết không buông Thiền Huy.