Vượt Qua Bão Giông
Phần 1
Tên truyện: Vượt Qua Bão Giông
Thể loại: Thực Tế & Ngôn Tình
Đoạn 1
Nửa đêm, chuông điện thoại làm tôi giật mình tỉnh giấc!
Từ khi theo học trường Trinh sát đến nay, tôi đã quen với những cuộc gọi bất thường vào canh ba gà gáy thế này nên phản ứng đầu tiên là ngay lập tức tỉnh táo, vội vàng với tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường rồi ấn nút nghe máy:
– Alo, em đây.
Ở đầu dây bên kia, ngữ điệu của Lâm có vẻ nghiêm trọng nhưng ẩn sâu trong lời nói lại vẫn mang một vẻ nuông chiều:
– Ở khu Văn Tây có án mạng, em có muốn đi theo không?
– Có, bây giờ em dậy ngay.
– Ừ, mười phút nữa anh qua đón em.
Cúp máy xong, tôi tức tốc bật dậy rửa mặt, vừa thay đồ chạy xuống cổng xong thì cũng thấy xe của anh vừa đến. Tôi vội vàng mở cửa trèo lên xe, khi xe bắt đầu chạy, trên đường tới khu Văn Tây mới tranh thủ hỏi anh:
– Án mạng lần này là thế nào hả anh?
– Mới nghe báo cáo sơ bộ nạn nhân là nữ. Có thể bị giết trong khoảng thời gian từ tối qua đến rạng sáng nay. Xác bị vứt ở lề đường nên sáng sớm có người đi chợ qua nhìn thấy rồi báo án.
– Quái lạ. Bình thường giết người xong hung thủ phải phi tang nạn nhân mới đúng, nhưng đằng này vứt ở chỗ có người qua lại thế thì khả năng cao địa điểm vứt xác là hiện trường chính vụ án.
Nói đến đây, tôi lại cảm thấy mình suy luận trước mặt một cảnh sát hình sự có nhiều kinh nghiệm như Lâm thì chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ, cho nên đành lén lút bổ sung thêm hai từ:
– Anh nhỉ?
Nghe tôi nịnh nọt như thế, sắc mặt đang căng thẳng của anh mới hơi giãn ra. Lâm quay sang nhìn tôi, khẽ cười:
– Tý nữa đến hiện trường cho em vào xem một vòng. Xong xuôi phải nói ra ba điểm nghi vấn cho anh. Không nói được thì lần sau không cho em đi xem án mạng nữa.
– Tận ba điểm cơ à?
– Cô sinh viên tốt nghiệp loại giỏi trường Trinh sát đến xem án mạng lại sợ không nói ra nổi ba điểm nghi vấn à?
– Em mới chỉ là sinh viên tốt nghiệp thôi. Chưa có kinh nghiệm phá án nên không nói đúng ba điểm cũng không mất mặt lắm đâu. Anh không cho em đi xem án mạng là em sẽ lấy việc tư trả thù công đấy nhé.
– Thế người yêu anh định trả thù bằng cách gì nào?
– Giả vờ giận anh nửa tháng. Anh không cho em đi tích lũy kinh nghiệm thì giận cũng là hợp lý. Anh muốn kháng cáo cũng không được đâu.
Có người nào đó dầm mưa dãi nắng đi phá án cũng không nề hà gì, vậy mà người yêu chỉ cần nói “giận nửa tháng” thì ngay lập tức buông súng đầu hàng. Bất đắc dĩ bảo với tôi:
– Thôi anh sợ rồi. Nhưng anh nghĩ ba điểm nghi vấn chắc là không làm khó người yêu anh được đâu. Trinh sát tốt nghiệp loại giỏi nhỉ?
Nghe được khen tận hai lần, tôi sung sướng cười tít mắt:
– Tý nữa em nói ra ba điểm nghi vấn, anh chuẩn bị mà lác mắt đi.
– Ok, ok. Anh chuẩn bị tinh thần dần rồi đây.
Xe chạy hơn hai mươi phút mới đến khu Văn Tây, lúc này đội hình sự và pháp y đã căng dây cảnh báo bảo vệ hiện trường, xung quanh có rất nhiều bóng áo xanh đang tỉ mỉ xem xét kỹ từng chi tiết nhỏ ở gần đó.
Tôi nhảy xuống xe, quên cả việc chờ Lâm cùng đi mà phi như bay đến khu vực ngoài dây cảnh báo, ngó ngang ngó dọc vào bên trong, chỉ mất đúng một giây là đã có thể xác định thứ mình cần tìm ở chỗ nào.
Khi ấy xác chết vẫn chưa bị quây bạt che đi nên có thể nhìn thấy rõ ràng một nữ giới nằm úp sấp dưới lòng đường, trên lưng có dấu vết bị vật sắc nhọn đâm, máu chảy loang lổ khắp lưng áo của cô ấy rồi thấm xuống nền đường, tạo ra những hình thù kỳ dị không rõ ràng.
Không khí buổi sáng sớm không những bốc mùi hôi thối từ con mương bên cạnh xộc lên, còn ngửi thấy cả mùi máu tanh ngòm nồng nặc, hai thứ mùi trộn lẫn vào nhau khiến người ta có cảm giác lợm giọng muốn nôn, nhưng mấy chiến sĩ cảnh sát hình sự đã quen với đủ thứ mùi rùng rợn này nên mặt mày ai nấy đều lạnh tanh, chỉ có ánh mắt là trầm lắng và trĩu nặng.
Lâm chui qua dây bảo vệ rồi vẫy vẫy tay gọi tôi đi vào bên trong. Mấy người cảnh sát hình sự cấp dưới vừa thấy anh đã vội vàng chạy lại, giơ tay ngang thái dương chào rồi báo cáo:
– Báo cáo đại úy, xác chết là nữ giới, độ tuổi khoảng từ 25 – 30, mặc áo phông màu trắng, quần sooc bò màu đen. Với hiện trường thế này, đánh giá sơ bộ đây là một vụ án mạng.
– Bên pháp y bắt đầu làm việc chưa?
– Vừa mới đến thôi ạ. Các chú bên pháp y đang chuẩn bị dụng cụ khám nghiệm tử thi.
– Mọi người căng bạt sớm đi, đợi trời sáng người dân hiếu kỳ kéo đến xem đông thì phiền lắm.
– Vâng.
Người cảnh sát kia vừa đi, anh cũng quay sang liếc tôi một cái, tỏ ý bảo “anh bận, tôi tự đi xem hiện trường”. Chúng tôi quen biết đã lâu nên không cần dùng nhiều lời nói cũng đủ hiểu đối phương muốn gì, bình thường tôi sẽ cười đáp lễ một cái, nhưng hôm nay ở nơi đầy tội ác và đau thương thế này tôi không dám cười, cũng không thể cười, chỉ khẽ gật đầu rồi chạy lại gần xác chết bên vệ đường, cố gắng cẩn thận không đụng vào bất cứ thứ gì rồi nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm cô gái đó.
Cô gái này nằm úp nhưng đầu lại ngoảnh về hướng đông, tức là hướng mà tôi đang ngồi. Cô ấy không quá xinh xắn nhưng da thịt rất trắng, tận đến lúc chết có lẽ vẫn không thể tin nổi là mình sẽ chết nên hai mắt mở rất to, tròng mắt đã bắt đầu bị kiến bu nhưng vẫn không giấu nổi vẻ kinh hoảng tột độ.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi thấy xác chết vì án mạng, nhưng có lẽ cùng là phụ nữ nên có lẽ dễ đồng cảm và thương xót hơn thì phải. Tôi thở hắt ra một tiếng, không nỡ nhìn ánh mắt đó nữa nên lặng lẽ di chuyển tầm nhìn xuống dưới cơ thể. Quan sát thật kỹ các vết hoen tử thi ở trên các phần da thịt lộ, lúc này các vết bầm tím có màu hơi nhạt, lại không cố định ở vùng trũng nên có thể suy đoán cô gái này chết cách đây từ 2 đến dưới 6 tiếng. Khi các bác sĩ pháp y đeo găng tay khám nghiệm, sờ vào thi thể thấy tử thi đang co cứng ở mí mắt, hàm và cổ, thì cũng kết luận sơ bộ giống như tôi suy đoán. Tức là nạn nhân đã chết cách đây từ hai đến sáu giờ, khoảng thời gian từ lúc bị chết đến khi phát hiện thì xác chết không hề bị di chuyển mà vẫn nằm yên ở đúng vị trí này.
Xác định thời gian tử vong xong, bên pháp y lại tiếp tục đánh giá nguyên nhân cái chết. Trên lưng nạn nhân có rất nhiều vết đâm, có vết nông vết sâu, khi lật bụng dưới lên lại phát hiện ra bụng cô gái đó bị rạch nát về hai bên, ruột hầu như lồi toàn bộ ra bên ngoài, dường như đường ruột bị rách hết nên đứng gần ngoài mùi máu ra còn ngửi được cả mùi hôi thối của thức ăn đã tiêu hóa xong.
Tôi nhìn quanh một lượt từng vết thương, trong lòng thầm tính toán ra chiều cao và tay thuận của hung thủ rồi đứng gọn sang một bên nhìn các bác sĩ pháp y làm việc. Cho đến tận khi trời sáng thì công tác khám nghiệm cũng xong, lúc này hiện trường cũng đã được các cảnh sát điều tra thu thập được một số vật chứng, chuẩn bị chuyển tử thi về phòng pháp y và rút quân về trụ sở công an.
Tôi đang ngồi quan sát mấy bụi cỏ có dấu hiệu bị dẫm đạp do tác động của sự vật lộn giữa nạn nhân và hung thủ thì bỗng nhiên có ai đó cốc đầu mình. Ngẩng lên mới thấy Lâm đứng ngay bên cạnh, buổi sáng sớm trời chưa nắng lắm nhưng có lẽ vì tập trung tinh thần điều tra nên trán anh lấm tấm mồ hôi, bóng của anh đổ dài chắn toàn bộ ánh nắng chiếu đến tôi..
Anh nói:
– Xong rồi, chỗ này để một đội ở lại làm việc, bây giờ anh về trụ sở. Em muốn đi cùng không?
– Vâng, cũng được.
– Đứng dậy đi, trời nắng rồi.
– Vâng.
Bình thường thì một trinh sát thực tập như tôi cũng không cần thiết và cũng không được phép đi theo mọi người về trụ sở để bàn việc phá án. Nhưng tính tôi hiếu kỳ nên muốn theo về để hóng hớt xem mọi người định sẽ làm gì, dù không được vào thì lang thang chơi ngoài trụ sở để làm quen với nơi mình sắp làm việc cũng được.
Trên đường về, tôi chủ động nói ra ba điểm nghi vấn với anh:
– Em đã có đủ ba điểm nghi vấn rồi.
– Nói anh nghe thử xem.
– Điểm thứ nhất, trên người nạn nhân không có giấy tờ tùy thân, cách ăn mặc cũng rất xuề xòa đơn giản. Giấy tờ tùy thân có thể bị hung thủ lấy đi, nhưng quần áo không có dấu hiệu bị thay ra, chứng tỏ nạn nhân đi gặp người quen nên mới mặc thoải mái như thế. Lấy ví dụ, nếu là em đi gặp anh cách đây bốn năm, em sẽ mặc váy trang điểm thật đẹp rồi mới đi. Nhưng bây giờ thì gặp nhau em có thể không cần tô son, cũng không cần thay quần áo ngủ. Cho nên nạn nhân cũng thế, hung thủ rất có thể là người quen đến mức thân thiết với nạn nhân, nên cô ấy mới không chú ý đến ngoại hình khi gặp hắn
– Ví dụ được đấy. Em nói tiếp đi.
– Điểm thứ hai, hiện trường vụ án dù ở nơi công cộng nhưng trục đường không phải đường chính, xung quanh lại ít dân cư sinh sống. Một người phụ nữ ăn mặc như thế đi vào khu hoang vắng như thế này làm gì? Khi chết cô ấy vẫn còn mở mắt, chứng tỏ không phải bị chuốc thuốc mê. Như vậy có hai khả năng, một là bị người ta cưỡng ép đến đây trong lúc tỉnh táo, hai là cô ấy tự nguyện đến đây. Em nghiêng về khả năng cô ấy tự nguyện đến đây hơn.
– Phá án không thể phán đoán bừa được. Phải có bằng chứng để suy luận, cô trinh sát mới ra trường hiểu không?
Tôi biết kiểu gì anh sẽ nói như vậy mà, chuyện này liên quan đến tính mạng con người cho nên tôi cũng không muốn đoán bừa lung tung. Tất nhiên đã có bằng chứng để suy luận rồi nên tôi mới dám nói nghiêng về khả năng cô ấy tự nguyện đến. Tôi vênh mặt lên nói:
– Trước lúc đến đây em đã quan sát đường vào rồi. Ở đầu đường là khu dân cư đông đúc, cuối đường này cũng dẫn ra một khu ổ chuột dưới bãi sông. Nếu bị ép đến thì trong trạng thái tỉnh táo thì ít nhất cô gái ấy sẽ phải kêu cứu, và ít nhất phải có hai người đi kèm. Nhưng ban nãy em nghe thấy anh hỏi mấy người dân xung quanh rồi, không ai nghe thấy tiếng kêu cứu nào, hiện trường cho thấy dấu vết vật lộn cũng chỉ có một người. Cho nên em đoán 80% là cô ấy tự nguyện đến đây.
Nghe tôi trình bày đến đây thì cuối cùng anh cũng chịu cười, Lâm không nói rõ là đồng tình hay phản đối với suy luận của tôi mà chỉ bảo:
– Điểm cuối cùng là gì?
– Là cơ thể cô ấy có rất nhiều vết đâm, mỗi vết đều chí mạng, còn bị rạch bụng. Em nghĩ nếu bị giết trong trạng thái tinh thần kích động thì chỉ cần một vài nhát chí mạng là cùng, khi nạn nhân chết xong hung thủ sẽ bỏ đi. Nhưng cô ấy bị đâm đến hơn ba mươi nhát, bụng bị rạch nát ra giống như hung thủ cố ý trả thù thi thể. Theo tâm lý học tội phạm thì hung thủ phải có mâu thuẫn với nạn nhân bị đè nén nên mới làm vậy để thỏa mãn sự ức chế của bản thân hắn. Từ ba điểm nghi vấn trên có thể tạm kết luận hung thủ có quan hệ tình ái với nạn nhân, hắn hẹn nạn nhân ra đây rồi sát hại. Với góc đâm của hắn thì hung thủ cao khoảng một mét sáu lăm đến hơn một mét bảy, thuận tay trái, độ tuổi khoảng 28 – 33.
Nói xong một tràng dài những điểm nghi vấn, tôi hồi hộp chờ xem thái độ của anh như thế nào, quả nhiên thấy đầu mày của Lâm hơi giãn ra, gương mặt không giấu nổi vẻ hài lòng. Anh gật đầu bảo:
– Ngoại hình nạn nhân không xấu, trang sức đeo trên người vẫn còn nguyên, chứng tỏ đây không phải là vụ án giết người cướp của. Thi thể nạn nhân bị rạch bụng, chiều rạch hướng xuống phần bụng dưới, thể hiện sự ức chế của hung thủ đối với cơ thể nạn nhân, như vậy khả năng cao hắn giết người vì mâu thuẫn tình ái. Nếu có quan hệ tình ái thì có hai khả năng. Một, cô ấy có thể cặp với người nhiều tuổi, nhưng nếu đã cặp thì phải là người có tiền. Mà kẻ có tiền thì không ra tay lãng nhách thế này, hơn nữa đi gặp người có tiền cũng không ăn mặc xuề xòa được. Cho nên chỉ có khả năng thứ hai, hung thủ chỉ là người trong độ tuổi từ 28 – 33, thu nhập trung bình, thuận tay trái, chiều cao giống như em nói và là người có quan hệ tình ái với nạn nhân.
Đúng là cảnh sát hình sự hạt giống của toàn đội điều tra có khác, suy luận nhanh, chuẩn, gọn, chỉ trong vòng vài câu nói đã khắc họa ra được chân dung của hung thủ. Tôi sung sướng giơ ngón cái về phía anh, cười tít mắt:
– Bây giờ về trụ sở rồi đi lấy dấu vân tay để xác định nạn nhân, sau đó sàng lọc các mối quan hệ của cô ấy là sẽ ra hung thủ ngay thôi.
– Trinh sát thực tập hôm nay giỏi quá. Đợi phá án xong thì thưởng em đi ăn mì cay một bữa, em thấy thế được không?
– Này, đại úy. Một tháng lương của anh được bao nhiêu mà chỉ thưởng mỗi một tô mì cho em thôi thế? Anh không sợ bị người yêu đá vì keo kiệt à?
– Hm… để xem nào… Hay là một cái nhẫn nữa nhé?
– Đừng mua nhẫn bạc là được. Người ta bảo yêu nhau tặng nhẫn bạc thì hay bạc tình lắm đấy.
– Nhẫn cầu hôn thì phải mua kim cương.
Tôi không nghĩ là anh sẽ nói ra lời cầu hôn trong thời điểm bất ngờ như thế này, cho nên hơi sững người, nhất thời trợn tròn mắt không tin được. Lâm thì vẫn bình tĩnh nhìn tôi, chân thành nói một câu:
– Bọn mình hợp pháp hóa tình cảm đi.
– Có ai cầu hôn kiểu như anh không hả? Anh muốn hợp pháp hóa tình cảm kiểu gì?
– Không làm người yêu với em nữa, lấy em về làm vợ, đi làm về ăn cơm em nấu, tối ôm em ngủ. Lương của anh một tháng mười ba triệu, đủ nuôi được em. Em đồng ý lấy anh đi.
Chúng tôi quen nhau nhiều năm rồi, là thanh mai trúc mã từ nhỏ cho đến khi trưởng thành, đến lúc tôi bắt đầu vào học trường Trinh sát thì cả hai chính thức yêu nhau, tới nay đã hơn bốn năm bên cạnh nhau, chuyện tình hầu như ngoài việc thường xuyên mất liên lạc mỗi khi anh phải làm nhiệm vụ ra thì chưa từng có sóng gió hay cãi vã gì cả.
Tôi còn trẻ, thực tình cũng không muốn lấy chồng quá sớm, nhưng nghĩ đến việc đã quen biết nhiều năm, sợ bỏ lỡ lời cầu hôn này thì về sau sẽ không tìm được người nào phù hợp với tôi như anh nữa. Vả lại, đợi phân công công tác xong thì tôi cũng sẽ về cùng trụ sở công an chỗ anh làm việc, sự nghiệp cả hai ổn định rồi thì cũng nên yên bề gia thất thôi. Thế nên sau một lát suy nghĩ, tôi đành mỉm cười nói:
– Thế thì em phải đi ăn mì cay trước, không đúng mì cay 7 cấp độ Hàn Quốc thì em không đi mua nhẫn đâu.
– Ừ, phá án xong mình đi ăn mì cay 7 cấp độ Hàn Quốc. Ăn no rồi thì cũng không được nuốt lời đâu đấy.
Tôi cười cười, quay sang ôm lấy một cánh tay anh. Chất vải cảnh phục hơi cứng, trên cầu vai lại có quân hàm ba sao, cho nên tựa vào có cảm giác không thoải mái tý nào:
– Em chờ anh đấy. Muốn cưới vợ thì phá án nhanh lên.
– Lần này được buff 200% động lực, chắc chắn phải nhanh hơn rồi. Phải thần tốc để còn lấy vợ về nuôi chứ.
– Xùy, muốn ăn cơm miễn phí thì có.
– Đúng là không gì qua mắt được em.
– Haha.
Sau khi về đến trụ sở, anh tức tốc vào phòng họp của đội cảnh sát điều tra còn tôi thì lang thang bên ngoài. Tôi không được tham gia vào quá trình điều tra nhưng nghe Lâm kể lại thì sau khi xác định được nhân thân của nạn nhân, cả tổ trinh sát đã bắt đầu sàng lọc và lùng sục hung thủ. Đến khi tóm được hắn thì hung thủ giống đến 90% chân dung mà tôi và anh đã từng phác họa hôm từ hiện trường về.
Kẻ đó là người yêu cũ của nạn nhân, năm nay hai mươi chín tuổi, cao một mét sáu mươi chín. Bởi vì nghi ngờ nạn nhân có quan hệ ngoài luồng với giám đốc công ty của cô ấy cho nên mới dẫn cô gái ra khu vực vắng vẻ kia để tra hỏi. Cả hai tranh cãi một hồi, cuối cùng hắn đã rút con dao đã thủ sẵn ra rồi đâm nạn nhân bằng mười hai nhát dao, sau đó còn rạch bụng cô ấy vì cho rằng nạn nhân đang mang thai con của gã giám đốc. Tiếp theo đó, hắn không buồn phi tang xác nạn nhân mà vứt cô ấy ở vệ đường, thản nhiên phóng xe về nhà tắm rửa sạch máu rồi leo lên giường ngủ. Lúc bị các trinh sát tóm được, thậm chí hắn ta vẫn còn bình tĩnh ngồi chơi game ở quán net.
Đợi phá xong vụ án đó cũng đã gần một tuần từ khi Lâm cầu hôn tôi. Qua mấy ngày anh bận rộn không gặp nhau, đến khi anh đến tìm tôi để dẫn đi ăn mì cay thì gương mặt đã hằn lên rất nhiều nét mệt mỏi, hai mắt thâm quầng vì thức đêm và thiếu ngủ.
Cái nghề này của chúng tôi là thế, tôi là trinh sát nữ hiếm hoi trong lực lượng công an, lại mới ra trường nên chưa phải vất vả như cảnh sát hình sự các anh, nhưng có người yêu là cảnh sát hình sự thì cũng đã đủ khảo nghiệm được cái nghề này có bao nhiêu gian nan và hy sinh rồi. Để nhân dân được yên giấc ngủ ngon, để người chết có thể nhắm mắt, để công lý có thể thực thi, những người cảnh sát như chúng tôi đâu có quản ngại bất kỳ khó khăn gì…
Nhưng xét trên phương diện là một người phụ nữ rất bình thường, có một tình yêu rất bình thường, tôi thương anh nhưng không dám nói, chỉ lén lút gắp thịt bò từ bát mì cay của mình sang bát của anh rồi cười cười:
– Anh ăn nhiều thịt bò vào. Thịt bò có nhiều dinh dưỡng, bổ sung nhiều protein cho cơ thể nữa.
– Em cũng ăn đi. Ăn xong coi như đồng ý lấy anh, không còn cơ hội để lựa chọn lại đâu đấy nhé.
– Anh yên tâm, đợi đến khi em ăn xong rồi thì anh cũng không còn cơ hội để lựa chọn lại đâu đấy nhé. Chuẩn bị đeo gông vào cổ dần đi.
Anh nhẹ nhàng giơ tay vuốt tóc tôi:
– Thế thì em nhớ kiếm cái khóa thật chắc vào nhé, để anh khỏi chạy thoát.
– Yên tâm. Em chuẩn bị tinh thần để cứ mỗi tháng nhận hai suất lương rồi.
– Ừ, một của anh, một của em. Ở cơ quan có một cặp lấy nhau, tháng nào chị vợ cũng đến phòng kế toán nhận hai suất lương. Anh bắt đầu thấy tương lai của mình rồi.
Nói đến đây, cả hai chúng tôi đều phì cười, nhưng nụ cười còn chưa được bao lâu, thậm chí còn chưa kịp ăn hết bát mì cay thì điện thoại bỗng nhiên lại có người gọi đến.
Cảnh sát hình sự sợ nhất là nhận được điện thoại, có lẽ vào giờ phút này cả anh và tôi lại càng không mong nhận được điện thoại hơn bao giờ hết. Nhưng cả hai chúng tôi đều hiểu rằng công việc của chúng tôi không thể trì hoãn, cho nên dù không muốn nhưng vẫn phải nghe.
Anh nhìn tôi bảo:
– Đợi anh một tý. Anh quay lại ngay thôi.
– Vâng. Anh cứ nghe điện thoại đi. Em ngồi đây chờ.
– Ừ.
Sau đó, Lâm cầm điện thoại đi ra ngoài, tôi ngồi trong nhà hàng mì cay nhìn qua cửa kính thấy bóng lưng anh chỉ cách mình đúng vài mét. Hình như đội hình sự gọi điện tới nên sắc mặt anh khi nói chuyện điện thoại có vẻ rất kém, đôi bên nói vài câu, đầu mày anh càng lúc càng nhíu chặt. Sau đó tầm vài phút thì anh cúp điện thoại rồi quay vào nhà hàng.
Nhìn thấy tôi vẫn đang ngồi một mình bên bát mì còn hơi bốc khói, ánh mắt anh lộ rõ vẻ áy náy và khó xử, nhất thời cũng không biết phải giải thích như thế nào với tôi. Tôi hiểu công việc mà người yêu mình làm hơn bất cứ ai, cũng không muốn làm khó anh nên đành chủ động lên tiếng:
– Sao thế anh? Đội gọi à?
– Ừ, mới có việc. Bây giờ… anh phải đi.
– Gấp thế hả? Có kịp ăn hết bát mì không anh?
Lâm lặng lẽ lắc đầu, ngồi xuống nắm thật chặt tay tôi rồi nói một câu:
– Anh phải đi bây giờ. Đợi anh về rồi đi mua nhẫn cưới sau, được không?
Tôi hít sâu vào một hơi, hôm nay đã ăn mặc trang điểm đẹp để chuẩn bị cho việc được đeo nhẫn cầu hôn rồi, thế mà bây giờ còn chưa kịp ăn xong bát mì cay 7 cấp độ, nhẫn còn chưa kịp chọn thì anh đã phải đi.
Nhưng biết sao được, yêu nhau hơn bốn năm tôi đã quen với những lần anh phải nhận nhiệm vụ bất thình lình như thế này rồi. Không thể níu kéo anh ở lại được thì vui vẻ chấp nhận cho cả hai đều thoải mái.
Tôi nở ra một nụ cười nhẹ nhàng, đùa với anh:
– Thế thì anh phải mua viên kim cương to thật là to vào đấy. Không thì còn lâu em mới chịu tha thứ cho anh.
Nghe tôi nói thế, ánh mắt bất đắc dĩ của anh mới chợt sáng lên. Lâm siết chặt lòng bàn tay tôi:
– Ừ, mua viên to thật là to cho em luôn.
– Được rồi. Anh đi đi.
– Ừ. Tý nữa em tự đi taxi về nhé. Nhớ đặt Grab cho an toàn.
– Em biết rồi mà. Anh đi đi.
– Ừ. Anh đi đây.
Anh vuốt tóc tôi thêm lần nữa rồi đứng dậy ra khỏi nhà hàng, mọi lần mỗi khi Lâm đi làm nhiệm vụ thì tôi đều lo lắng ngóng trông, nhưng không hiểu sao lần này khi nhìn thấy bóng lưng anh rời đi, trong lòng tôi lại thấy xuất hiện một nỗi bất an khó tả.
Ruột gan như có một ngọn lửa nhỏ đang chầm chậm thiêu đốt, cảm giác này rất kỳ lạ, giống như có linh cảm gì đó không lành nên không nỡ nhìn đối phương rời đi. Tôi tự an ủi chính mình rằng có lẽ vì lần này sắp được cầu hôn mà bỗng dưng lại phải hoãn lại cho nên tâm trạng mới trở nên như vậy.
Tôi khó chịu quá nên đành đứng dậy chạy theo anh, lúc ra đến cửa thì tình cờ gặp xe anh đang ra khỏi bãi đỗ. Tôi vẫy vẫy tay với anh rồi hét to:
– Anh ơi, đi cẩn thận nhé.
Lâm hơi ngạc nhiên, hạ cửa kính xe xuống rồi vẫy tay lại với tôi:
– Anh biết rồi. Em vào ăn nốt bát mì đi.
– Nhớ về đấy, em chờ anh đấy.
– Ừ. Kiểu gì cũng về, em đừng lo.
Sau khi anh đi rồi, tôi cũng chẳng còn tâm trạng nào ăn hết bát mì nên cũng thanh toán rồi đứng dậy đi về.
Cảnh sát hình sự nói đi là đi, không hề thông báo cho tôi việc anh phải nhận nhiệm vụ gì, đi đâu, thậm chí cả việc liên lạc với người yêu và gia đình cũng hoàn toàn cắt đứt. Tôi quen với những lần anh đi làm nhiệm vụ như vậy rồi nên không hỏi nhiều, cũng không cố tìm cách liên lạc với anh, nhưng không hiểu sao mấy hôm sau bỗng nhiên có một đêm tôi lại mơ thấy một giấc mơ rất đáng sợ.
Tối hôm đó gặp ác mộng, tôi mơ thấy anh truy đuổi theo một đám người buôn lậu ma túy, sau đó khi Lâm đuổi đến một đoạn dốc thì một gã rút súng ra rồi chĩa về phía anh, ngón tay co lại chuẩn bị bóp cò.
Tôi sợ hãi, giật mình hoảng hốt tỉnh dậy. Lúc này khung cảnh quay trở về trong phòng ngủ của tôi, còn chưa kịp thở phào vì những thứ nhìn thấy ban nãy chỉ là một giấc mơ thì bỗng nhiên lại nghe tiếng cửa phòng bật mở.
Lâm đi vào, thấy tôi mồ hôi nhễ nhại ngồi trên giường thì lo lắng nhìn tôi:
– Em sao thế? Gặp ác mộng à?
Nhìn thấy anh, tôi giống như tìm được một chỗ dựa tinh thần, lập tức dang tay ra như muốn ôm anh vào lòng. Lâm ngồi xuống bên cạnh giường rồi nhẹ nhàng quàng tay qua eo tôi, khẽ vỗ về:
– Được rồi, được rồi. Không sao rồi.
– Anh ơi, em sợ lắm, em sợ lắm.
– Trinh sát mà lại sợ ác mộng à? Tinh thần thép của chiến sĩ cảnh sát hình sự đâu rồi.
– Nhưng mà… em mơ… anh bị người ta bắn. Em sợ lắm. Em sợ…
– Chỉ một giấc mơ mà đã sợ thế rồi, sau này không có anh nữa thì em định làm sao?
– Sao lại không có anh nữa?
Anh buông tôi ra, dịu dàng đặt lên trán tôi một nụ hôn:
– Sau này không có anh thì phải sống thật tốt, nhớ chưa? Chiến sĩ cảnh sát hình sự phải có tinh thần thép, phải mạnh mẽ. Xảy ra chuyện gì cũng phải kiên cường sống tiếp, sống thật vui vẻ hạnh phúc. Em có hạnh phúc thì anh mới yên lòng được, biết không?
– Không đâu… anh không được đi đâu cả. Anh phải ở bên cạnh em chứ. Mình còn phải cưới nhau nữa. Anh không được nói linh tinh.
– Diệp.
– Em không nghe.
– Sau này đừng yêu người làm cảnh sát hình sự nữa, em cũng đừng làm trinh sát nữa, xin về phòng hồ sơ làm đi. Lấy một người bình thường thôi, hai vợ chồng bình yên sống đến hết đời, đó mới là hạnh phúc.
– Sao hôm nay anh toàn nói linh tinh thế? Sao cứ nhắc đến hai chữ sau này thế?
Lâm khẽ mỉm cười, nụ cười của anh rất buồn, rất thê lương, lại giống như luyến tiếc một thứ gì đó rất nặng lòng mà anh không nỡ buông bỏ. Lúc này tôi mới nhận ra có gì đó hơi sai sai, nhưng nghĩ mãi mà không biết cái quái lạ ở đây là cái gì. Mấy giây sau, tôi lại nghe tiếng anh nói:
– Vì sau này anh không ở bên em được nữa. Diệp, anh xin lỗi.
– Gì cơ…
– Anh phải đi rồi. Em đừng khóc, cứ vui vẻ mà sống, cuộc đời này còn dài, rồi sẽ có một người đàn ông khác thay anh yêu thương em.
– Anh đi đâu? Anh đi đâu? Anh ơi… anh…
Hình bóng anh trước mặt tôi cứ nhòe dần, nhòe dần, tôi quờ tay như muốn chạm đến nhưng lại giống như đâm xuyên qua không khí, không thể nào nắm giữ được thứ gì trong lòng bàn tay. Tôi chợt phát hiện ra rằng đây là phòng ngủ của tôi, anh đang đi làm nhiệm vụ thì không thể nào xuất hiện ở đây vào lúc nửa đêm được. Nhưng vì sợ anh biến mất nên dù biết người trước mắt không phải là người thật nhưng tôi vẫn hoảng hốt gào lên:
– Anh ơi anh đừng đi. Anh đừng đi. Anh ơi. Anh ơi. Sao anh lại biến mất thế? Anh ơi anh đừng đùa em, anh ở đâu rồi?
– …
– Lâm ơi… Lâm…
Tôi hoảng loạn đến mức gào lên cả trong mơ, sau đó thì bật dậy lần nữa, lần này không phải là mơ nữa mà là tỉnh giấc thật sự.
Nhìn đồng hồ mới 3h18 phút, điện thoại không một cuộc gọi nhỡ, tôi thở hắt ra một tiếng rồi úp mặt vào lòng bàn tay, nặng thề thở ra một tiếng.
Cả người tôi nhớp nháp mồ hôi, trải qua hai giấc mơ liên tiếp toàn ác mộng như vậy, mồ hôi trên người vã ra như tắm, tim vẫn đập thình thịch giống như chưa hoàn toàn thoát khỏi nỗi sợ hãi khủng khiếp kia.
Tôi ngồi trên giường vài phút cho bình tĩnh lại, lát sau định đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt thì bỗng nhiên lại thấy chuông điện thoại reo lên. Là số của đội trưởng đội cảnh sát hình sự chỗ Lâm làm việc, anh ấy biết tôi.
Tim tôi vừa mới bình ổn lại, lập tức lại run rẩy điên cuồng, toàn bộ dây thần kinh trên người lập tức căng lên. Gọi đến nửa đêm thế này nhất định là không có điều gì tốt lành, tôi luống cuống cầm lấy điện thoại, run đến nỗi không thể nói năng bình thường được, ngay cả nói Alo giọng cũng lạc đi.
Đầu dây bên kia im lặng đến đáng sợ, tôi chỉ chỉ nghe thấy tiếng nặng nề hít thở. Không thấy ai lên tiếng thì càng lo lắng, hít sâu một hơi rồi nói Alo lần nữa. Cuối cùng, vài giây sau mới có một âm thanh trầm khàn vang lên:
– Diệp à?
– Vâng, em đây. Anh Long. Có chuyện gì thế ạ? Đã xảy ra chuyện gì thế ạ?
– … Lâm xảy ra chuyện rồi.
***
Lời tác giả: Hello cả nhà, đoạn dài dằng dặc thế này đọc mờ cả mắt đúng không? Lâu lắm mới trở lại, mọi người đọc xong nhớ like ủng hộ bạn Hổ nha! Đa tạ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!