Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

6.

Có lẽ là thật sự quá hoài niệm Lục Thần Khanh trước kia, lúc ngủ trưa tôi mơ thấy hắn.

Nghỉ hè năm 11-12 tuổi, tôi và hắn cùng nhau về nông thôn tránh nóng.

Một mùa hè rực rỡ sắc màu, khi thì hắn nói muốn trèo lên cây kiếm trái cây cho tôi ăn, khi thì nói vào tủ lạnh lấy cây kem cho tôi mút.

Hắn nói hắn muốn làm Ultraman, khi đó tôi trưởng thành sớm hơn bạn cùng lứa tuổi, liền nói với hắn là Ultraman không tồn tại.

"Không! Ultraman có tồn tại, tớ có sức mạnh của Ultraman!"

"Được rồi, cậu là Ultraman, tớ là đại quái thú, cậu muốn giải cứu thế giới, còn tớ lại muốn hủy diệt thế giới thì phải làm sao đây?"

Tôi chống cằm vô cùng buồn chán hỏi hắn.

Tôi cho rằng hắn sẽ nói vậy tớ sẽ bắn biu biu hai phát tiêu diệt cậu gì đó, kết quả hắn lại thật sự cau mày tự hỏi một lúc.

"Được rồi, vậy tớ làm tiểu quái thú cũng được."

Hắn nói, hắn sẽ bảo vệ tôi.

Tôi vẫn cảm thấy mắc nợ hắn, là bởi vì hắn thực sự thực hiện được chuyện làm kỵ sĩ kia.

Trong trận mưa to ngày đó, người muốn chọc con lừa kia nổi điên là tôi, nhưng người phải chịu đựng sự tấn công của một con thú đang hoảng loạn thay tôi lại là hắn.

Tôi biết hắn không sai, hắn chỉ là quên, hắn chỉ là quên hết sạch chuyện Ultraman, tiểu quái thú, chiếc kem mùa hè năm đó mà thôi.

Có thể một ngày nào đó hắn sẽ nhớ ra, cũng có thể hắn sẽ không bao giờ nhớ ra.

Nhưng tôi vẫn sẽ tức giận mỗi khi hắn cười nhạo tôi, vẫn sẽ vô cùng hoài niệm đứa trẻ từng nói tớ sẽ bảo vệ cậu kia mỗi khi hắn nói quần áo tôi mới mua xấu xí, nói tôi lại mập lên.

Tôi coi như kỵ sĩ của tôi đã bị con rồng hung ác bắt đi, hắn đã ch ế t rồi.

Vì vậy, sau khi ngủ trưa dậy, tôi phiền não vò đầu bứt tai, ngồi trong phòng thí nghiệm vốn nên là không có một bóng người, đáng nhẽ phải như thế.

Kết quả là có một người đang ngồi thù lù trên chiếc ghế ở bên cạnh tôi đọc sách.

7.

"Tỉnh rồi?"

Hạ Châu Lễ là học trò cưng của giáo viên hướng dẫn của tôi, cũng là đàn anh của tôi.

Khi đó, anh đang rũ mắt nhìn cuốn sách trên tay, gọng kính màu vàng phản chiếu ánh nắng hoàng hôn ngoài cửa sổ.

Tôi hốt hoàng nhìn anh, nhất thời không thể đếm hết được lông mi của anh rốt cuộc có bao nhiêu rợi.

"Giáo viên muốn số liệu thí nghiệm, anh tìm em để lấy."

Giọng của đàn anh vẫn luôn trong trẻo lạnh lùng như vậy, tôi gật đầu, đưa cho anh tờ danh sách mà đám người kia đã sắp xếp sáng nay.

Nhưng anh vẫn ngồi tại chỗ, không hề có ý định rời đi.

Trong phòng học vốn không có ai, tôi mới nhận ra tôi đang đứng còn anh ngồi, anh ngẩng đầu nhìn tôi.

Ánh hoàng hôn dịu dàng vô tận rơi vào trong mắt anh rồi như đóng băng ở trong đó, sự im lặng đột ngột làm cho tôi vô cùng lúng túng.

"Đàn anh, còn có việc gì nữa sao..."

"Anh nghe nói rằng em đã chia tay với Lục Thần Khanh rồi."

Hom nay xảy ra chuyện gì vậy, quan tâm đến đời sống tình cảm của tôi như vậy sao?

"Không chia tay, bởi vì chúng em chưa từng ở bên nhau."

Anh trầm mặc một lúc.

"Mỗi ngày em đều đi tìm cậu ta, anh tưởng rằng hai người ở bên nhau."

Tôi luôn cảm thấy ánh mắt kia của đàn anh đang nói rằng nếu không ở bên nhau vậy cô còn liếm cái rắm gì.

Tôi không muốn giải thích về ước hẹn mười năm ngây thơ mà mình đã đặt ra thuở niên thiếu, dứt khoát giả ngu, sau đó đàn anh hỏi cái gì tôi cùng không nói, gấp sách lại đứng lên.

Anh bước đến khung cửa quay đầu nhìn tôi, rõ ràng là cơn gió chiều giữa hè còn mang theo tiếng ve kêu, tôi lại cảm nhận được sự mát mẻ.

"Theo kịp."

Đàn anh nói rằng giáo viên có việc tìm tôi.

Phòng làm việc của giáo viên ngoại trú của trường chúng tôi phải đi qua một con hẻm nhỏ dài, bức tường loang lổ những vết lốm đốm giống như luôn chìm trong bóng tối, vậy nên một cơn gió thoảng qua cũng có thể kéo đi những tiếng ồn ào bên kia sân chơi.

"Tại sao lại không thích cậu ta?"

Đàn anh đi phía trước hỏi tôi.

"..."

Trước kia không nhìn ra anh cũng hóng chuyện như vậy.

Rất khó để tôi giải thích chuyện này, nhưng cũng rất khó để tiếp tục không tiếp lời anh như vậy.

Hạ Chu Lễ là sự tồn tại đặc biệt ở khoa của chúng tôi, rõ ràng có nhiều cô gái thích anh như vậy, nhưng ngay cả mở miệng nói chuyện với anh dường như cũng cần dũng khí rất lớn.

May mắn là tiếng rung điện thoại của tôi đã phá vỡ không khí ngượng ngùng giữa hai chúng tôi.

Là bạn cùng phòng của tôi, giọng nghe có vẻ rất nôn nóng.

"Tử Mộ, mày ở đang ở đâu thế? Xin mày đấy, lên nhóm khóa xem đi, tranh cãi ầm ĩ hết cả lên rồi."

Vỗn dĩ tôi nghĩ là nhóm khóa ầm ĩ thì ầm ĩ, liên quan quái gì đến tôi.

Kết quả không nghĩ tới là chủ đề thảo luận của bọn họ chính là tôi.

Căn nguyên là có một bạn nữ bị mất máy tính ở phòng học, đúng lúc hôm đó camera ở khu giảng đường của chúng tôi được nâng cấp tu sửa, cô ấy liền đăng lên nhóm lớp để tìm chiếc máy tính bị mất.

Thật ra tôi đã thấy thông báo mà cô ấy đăng ở khu vực công cộng rồi, đại ý là kết luận có người đã ăn trộm máy tính của cô ấy, kẻ trộm phải trả lại trong vòng ba ngày, nếu không sẽ báo cảnh sát gì gì đó.

Kết quả ba ngày sau vẫn không có ai tìm cô ấy, cô ấy lại lên nhóm lớp hỏi, vốn là không có chuyện gì, loại chuyện mất đồ tìm lại kiểu này, bình thường nếu không liên quan đến mình thì cũng chẳng ai trả lời.

Kết quả là có người phản hồi lại ở phía dưới, nói nhìn thấy ngày đó tôi là người cuối cùng đi ra khỏi phòng học, trên tay còn xách một chiếc túi lớn.

Chính là cô chủ tịch câu lạc bộ bóng rổ kia.

Lúc này nhóm lớp liền nổ tung, người mất đồ vừa thấy có tin tức về chiếc máy tính của mình liền cuống cuồng hỏi tôi là ai, ở khoa nào, chuyên ngành gì, khi đó tôi còn đang ngủ nên không trả lời.

Người mất đồ đã nhạy cảm lại còn một đống người thêm dầu vào lửa phân tích các kiểu, lúc này cô ấy gần như đã kết luận là tôi chột dạ không dám trả lời.

Tôi cẩn thận nhớ lại ngày hôm đó, đó là tiết mà tôi và Lục Thần Khanh cùng học, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tôi hẳn là ra khỏi phòng cùng với hắn.

Bởi vì tôi phải cầm quần áo giúp hắn.

Tôi nói thẳng trong nhóm, tôi không phải người cuối cùng ra khỏi cửa, tôi đi cùng Lục Thần Khanh.

Người mất đồ nhìn thấy tôi trả lời như vậy chỉ đành từ bỏ, những người xem náo nhiệt cũng giải tán, sau đó Lục Thần Kinh đột nhiên nhảy ra nói một câu:

"Tôi không đi cùng với cậu."

Khi nhìn thấy những lời này, tôi đột nhiên nghĩ tới hắn từng cười nói với tôi, nói tôi đừng hối hận.

Tôi ngây ngẩn nhìn màn hình điện thoại, hết tin nhắn này lại đến tin nhắn khác hiện lên.

Người mất đồ cho rằng tôi nói dối, sẽ không buông tha cho tôi, muốn tôi đi cùng cô ấy đến phòng giáo viên.

Chủ tịch câu lạc bộ bóng rổ rất biết chọn thời điểm, nhảy vào nói cái gì mà "Tôi đã nói là tôi không nhìn nhầm rồi mà", sau khi nhắn câu kia Lục Thần Khanh cũng không xuất hiện nữa.

Thậm chí trong nhóm đã bắt đầu có người bảo tôi xin lỗi đi.

Một cảm giác hốt hoảng từ đáy lòng đột nhiên bao trùm lấy tôi, như thể đột nhiên bị ai đó nắm giữ chứng cứ phạm tôi, mà tôi còn không biết phải bắt đầu giải thích từ đâu.

Tôi nhớ rất rõ ràng, ngày đó tôi và Lục Thần Khanh cùng đi ra khỏi cửa.

Buổi tôi hắn muốn đi chơi bóng rổ, tôi cầm nước và quần áo giúp hắn.

Trí nhớ của hắn luôn luôn rất tốt, tôi không tin hắn có thể quên.

Nói cách khác chính là hắn cố ý làm lớn chuyện này, muốn thấy tôi trở thành trò hề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK