Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

18.

"Mộ Mộ, mày đang giận dỗi Lục Thần Khanh à? Tao thấy mày về nhà cũng không thèm đi tìm cậu ta."

A Hoan là bạn thân từ nhỏ của tôi, sau khi tôi về quê nghỉ đông, mấy đứa bạn liền thường xuyên ghé qua nhà.

Có lẽ lần này về nhà tôi quá khác thường, không chỉ không trở về cùng Lục Thần Khanh, mà mấy lần Lục Thần Khanh đến tìm tôi, tôi đều từ chối gặp.

Bọn họ đều nghĩ rằng tôi thích Lục Thần Khanh cho nên mới đuổi theo hắn 10 năm.

Tôi lắc đầu.

Tất nhiên hoạt động của kỳ nghỉ đông không thể tránh khỏi những buổi tụ tập bạn bè, chỉ là tôi quên nói với bạn thân rằng nếu có mặt Lục Thân Khanh thì tôi cũng không muốn đi lắm.

Cuối cùng tôi vẫn gặp phải hắn.

Hắn vẫn không thay đổi gì cả, tính tình của hắn vốn đã không tốt, nhưng chuyện nhân duyên tốt và tính cách tệ ở trên người hắn lại không mâu thuẫn chút nào, luôn có người vây quanh hắn.

Đặc biệt là con gái, có lẽ luôn có vài người thích bộ dạng kiêu ngạo đó của hắn.

Khi tôi đẩy cửa bước vào, một bạn nữ có lẽ không chú ý đến tôi, đang nói những chuyện ngày xưa tôi từng làm.

Có lẽ là vào kỳ nghỉ hè năm lớp 12, tôi nhảy xuống hồ để nhặt quả bóng rổ mà Lục Thần Khanh làm rơi xuống.

Thật ra thì nước mùa hè không lạnh, tôi cũng biết bơi, nhưng ai lại ngu ngốc đến mức vì đi nhặt một quả bóng mà làm bản thân ướt như chuột lột chứ.

Sau đó chuyện này thành đề tài để giễu cợt tôi mỗi khi đám con gái tụ tập.

Họ cảm thấy tôi giống như một thằng hề mà theo đuổi người mà bọn họ thích, bộ dạng bị trêu đùa thật là khôi hài.

Bạn nữ kia vẫn tiếp tục ngồi đó lảm nhảm, mà mặt Lục Thần Khanh đã mất hết kiên nhẫn, có lẽ hắn muốn mở một chai rượu nữa, ngước mắt lên liền đối mặt với tôi.

Hắn cứ thất thần như vậy mà nhìn tôi.

Thấy tôi đến, bạn nữ đang nói chuyện kia cũng không dừng lại, còn chào hỏi tôi.

"Ôi chao, Lâm Tử Mộ, cậu đến rồi sao, tôi còn nói sao cậu có thể nhịn được không đi gặp anh Lục chứ, vừa hay chúng tôi đang nói về cậu..."

"Miệng không sạch sẽ thì đừng có nói nữa."

Tiếng thủy tinh bị vỡ vang vọng trong toàn bộ căn phòng, mọi vật dường như ngưng đọng, khi phản ứng lại, hắn đã bóp nát chiếc ly thủy tinh trong tay.

Thứ đó mà cũng có thể bị hắn bóp vỡ, chất lượng chiếc ly của quán này quả nhiên không được tốt cho lắm.

Bạn nữ kia bị dọa sợ tránh sang bên cạnh, mảnh thủy tinh vỡ văng vào tay hắn, m á u và rượu trộn lẫn vào nhau.

Vốn dĩ là một buổi tụ tập nhỏ lâu ngày không gặp, ai ngờ lại thành ra thế này.

Tôi biết mọi người đều đang nhìn mình, Lục Thần Khanh cúi thấp đầu, vết thương trên tay hắn rất dọa người, mảnh thủy tinh g ă m thẳng vào tay hắn.

"Có vẻ như sự có mặt của tôi đã làm mọi người mất hứng rồi."

Tôi cố gắng làm cho giọng mình nghe bình tĩnh hơn, xoay người cầm túi xách lên rời khỏi phòng.

"Đợi đã, Lâm Tử Mộ..."

Hắn ở phía sau gọi tôi, tiếng đóng cửa ngăn cách tiếng gọi đứt quãng.

Năm mới đang đến gần, nhưng không có một chút hương vị nào của năm mới cả.

Năm sáu giờ chiều, nếu phòng không bật đèn thì ngoài cửa sổ sẽ chỉ còn ánh tà tà của mặt trời lặn.

Tôi không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, tôi không hiểu tại sao Lục Thần Khanh không chịu buông tha cho tôi.

Điện thoại trong túi không ngừng rung lên, tôi phải mất một lúc lâu mới nghe máy.

"A lô?"

"Nghe giọng em có vẻ tâm trạng không tốt lắm."

Làm gì có ai vừa nghe điện thoại đã phán đoán tâm trạng đối phương tốt hay không tốt chứ.

Tôi hơi cong khóe miệng, cuộc gọi là của Hạ Châu Lễ.

Thật ra tôi đã từ chối đàn anh rồi.

Tôi không thể cùng đàn anh ở bên nhau được.

Mặc dù anh đối xử với tôi rất tốt, nhưng anh lại đứng ở một nơi rất cao rất cao, cách tôi rất xa.

Cách giải sầu của người có tiền là nhảy dù, còn người như chúng tôi chỉ có thể h ú t t h u ố c, u ố n g r ư ợ u.

Cho dù anh có đối xử với tôi tốt thế nào đi nữa, tôi vẫn chỉ cảm thấy bỏ rơi tôi đối với anh mà nói cũng là một chuyện quá dễ dàng.

Nếu anh là một phú nhị đại (*) mà tôi không hề quen biết, có khi tôi lại cùng anh ở bên nhau.

(*) một thuật ngữ được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi.

Nhưng chính vì là anh, tôi mới càng sợ anh sẽ để lại trong lòng tôi một dấu ấn không thể nào chôn vùi.

"Thanh Thành có tuyết rơi, anh muốn cho em xem, nhưng lại đột nhiên phát hiện em đã không còn ở đây."

"... Đàn anh, em chỉ là về quê mà thôi."

Anh ừ một tiếng vừa nhỏ vừa khàn.

Không hiểu tại sao, trải qua ngày hôm đó, tôi luôn không nhịn được dựa vào anh.

Có lẽ là anh đã từng mang theo tôi nhảy từ độ cao 4000m xuống, cảnh tượng như vậy, cho dù là ai cũng không thể dễ dàng quên được.

Đàn anh không nói nhiều lắm, sau khi bị tôi từ chối cũng không nói gì, tự động duy trì khoảng cách an toàn với tôi.

Nhưng đôi khi anh sẽ mang cho tôi một cốc sữa bò nóng vào buổi sáng khi tôi chưa ăn sáng, khi làm thí nghiệm cũng luôn quan tâm đến tôi đầu tiên, có chút tán tỉnh mơ hồ mà ngay cả người trong nhóm cũng cảm nhận được.

Còn hỏi tôi, có phải đàn anh đang theo đuổi tôi không.

Tôi vùi mặt vào khuỷu tay, con người luôn rất mâu thuẫn, bạn không muốn một người đối xử tốt với mình, nhưng bạn lại luyến tiếc việc được người đó đối xử tốt.

Tôi không nói gì, đàn anh cũng không có động tĩnh, nhưng ngoài cửa sổ lại có người hét to, xe đạp vang lên tiếng lách cách.

"Đừng khóc, Lâm Tử Mộ, nếu em còn khóc, anh sẽ không nhịn được đi tìm em."

"..."

Nước mắt rơi xuống làm ướt ống tay áo, tôi rõ ràng chỉ hơi thút thít một chút, nhưng anh vẫn nghe thấy.

"Đàn anh, đừng đối xử tốt với em như vậy."

Tôi nói với anh.

Anh cười một tiếng.

"Lâm Tử Mộ, anh chưa bao giờ cảm thấy anh đối xử tốt với em."

"Anh chỉ là làm những chuyện anh muốn làm đối với em mà thôi."

19.

Bạn thân lao vào phòng tôi.

"Đi, Lâm Tử Mộ." Cô ấy kéo tay tôi, lôi tôi ra khỏi cửa.

Tôi chỉ đành phải cúp điện thoại trước, hỏi cô ấy xảy ra chuyện gì.

"Vừa đi vừa nói, tao dẫn mày đi xem."

Mùa đông phương Nam luôn mang theo cái lạnh thấu xương, tôi không quàng khăn, rụt cổ lại, hỏi cô ấy giữa trời đông lôi tôi ra ngoài rốt cuộc để làm gì.

Đi một lúc, tôi phát hiện điểm đến không đúng lắm.

Là sân bóng rổ mà đám Lục Thần Khanh thường xuyên đến chơi.

Bên cạnh là một cái hồ, chính là cái hồ mà lần đó tôi nhảy xuống nhặt bóng vì hắn.

Những người vây quanh hồ đều là bạn chơi từ nhỏ cùng một vài người quen.

Còn có một người đang ra sức gạt nước trên mặt hồ với lớp băng mỏng.

Tôi còn tưởng rằng bạn thân muốn kéo tôi đến xem một tên não tàn nào đó đi bơi giữa trời đông.

... Sau đó mới phát hiện ra người đó là Lục Thần Khanh.

Hắn sắp bơi từ giữa hồ về đến bờ, một cơn gió thổi qua người chúng tôi, tôi không biết nước hồ lạnh đến mức nào, tôi chỉ cảm thấy tay chân bắt đầu lạnh cóng.

Hắn muốn làm gì.

Tôi nhíu mày, có người bảo hắn đừng bơi nữa, trời lạnh như vậy rất nguy hiểm.

Tôi đứng ở đó, nhìn hắn từ từ bơi về phía tôi, toàn thân hắn ướt sũng, tôi chưa từng nhìn thấy bộ dạng chật vật như vậy của hắn.

Mùa hè năm đó, tôi cũng chật vật như vậy mà bơi về phía hắn, nhặt bóng cho hắn sao?

Khi hắn lên bờ, hơi loạng choạng.

Hình như bị sặc nước quá nhiều, hốc mắt hắn đỏ ngầu, cảm xúc trong đó quá mãnh liệt, giống như muốn nuốt chửng lấy tôi, những giọt nước trượt theo tóc của hắn xuống sống mũi.

"Lâm Tử Mộ, cậu... vừa lòng chưa?"

Hắn nhìn vào mắt tôi.

Đôi đồng tử đen giống như chìm trong nước hồ mùa đông, nhìn tôi một cách điên cuồng và cố chấp.

"Chưa vừa lòng cũng không sao, tôi còn có thể làm rất nhiều chuyện, những chuyện trước kia... tôi sẽ bù đắp cho cậu từng chuyện một, được không?"

"..."

Tôi bước từng bước về phía hắn.

Rốt cuộc qua bao lâu rồi chứ, tôi đã rất lâu không nghiêm túc nhìn hắn như vậy, sau sinh nhật của tôi, tôi đã không đi tìm hắn nữa.

Sự điên rồ và phản ứng dữ dội của hắn vượt quá dự liệu của tôi.

Tôi không thể hiểu, không thể hiểu nổi con người hắn.

Trong lúc đứng im trước mặt hắn, tôi nghe được ngay cả tiếng thở của hắn cũng trở nên nhẹ hơn.

Tôi giơ tay lên, tát hắn một cái.

Âm thanh rất trong trẻo vang lên bên hồ giữa mùa đông lạnh giá tháng giêng.

Hắn thẫn thờ nhìn tôi, đôi mắt mơ hồ giống như không thể tập trung được.

Cổ áo hắn ướt và lạnh, khi tôi nắm lấy nó, nước hồ hòa vào lòng bàn tay tôi.

" Lục Thần Khanh, cậu coi tôi là oán phụ đấy à?"

"Cậu nghĩ gì vậy chứ? Cậu cảm thấy tôi sẽ hả giận vì chuyện này sao?"

"Cậu cho rằng chỉ cần cậu bị tổn thương thì tôi sẽ thoải mái sao?"

"Cậu có thể đừng bắt tôi phải gánh cái mạng của cậu trên vai nữa có được không?"

Hắn trầm mặc một lúc lâu, rất lâu.

Tôi không còn cảm giácc được gió đông lạnh lẽo thổi qua nữa, chỉ cảm thấy tức giận.

Lục Thần Khanh như vậy làm cho tôi tức giận, hắn muốn trói buộc tôi bằng cách hy sinh mạng sống của mình, tôi rất ghét điều đó.

"Lâm Tử Mộ, tại sao cậu phải đi theo tôi 10 năm chứ?"

Giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe rõ, giọng hắn đứt quãng và run rẩy.

"Cậu biết không? Ảo cảnh khó bắt, cậu cũng vậy."

"Cậu có thể xuất phát từ chính lòng mình mà đối xử tốt với tôi mà không phải vì cái chuyện tôi đã từng cứu cậu ch ế t tiệt kia không?"

"Có thể không?"

Giống như đang khẩn cầu vậy, tôi chưa từng nghe thấy giọng hắn như vậy.

"Tôi không hận cậu, Lục Thần Khanh."

Tôi nói với hắn, buông đôi tay đang nắm cổ áo hắn ra.

Hắn hồn bay phách lạc đứng tại chỗ, tiếp lời tôi, nói từng câu từng chữ.

"Cho nên cậu không thích tôi, cũng không hận tôi, chưa bao giờ đau lòng vì tôi, có phải không?"

Hắn vừa nói vừa cười.

Tiếng cười đứt quãng bị chôn vùi đâu đó vào tiếng nghẹn ngào.

"Ha ha, là như vậy phải không? Vậy là đã kết thúc từ lâu rồi."

"Mười năm chính là mười năm, Lâm Tử Mộ, cậu đã cho tôi một giấc mộng rất rất dài."

"Ngay cả cơ hội để hối hận cậu cũng chưa từng nghĩ sẽ cho tôi phải không?"

...

Đúng vậy, đã kết thúc rồi.

Tôi vẫn không biết lời hứa khi đó của mình có chính xác hay không, 10 năm của tôi có đáng giá hay không, đó có lẽ là một cậu chuyện dài đằng đẵng, vắt ngang qua tuổi trẻ bồng bột của tôi.

Thậm chí cái kết cũng vô cùng oanh liệt.

20.

Trước đây khi khó chịu, tôi sẽ ngồi trên đỉnh núi sau nhà.

Đằng sau dãy núi rộng lớn là một thành phố đầy những đốm lửa nhỏ.

"Đẹp thật đấy."

"Đàn anh, anh còn từng thấy cảnh tượng đẹp hơn thế này gấp ngàn lần rồi ấy chứ."

Người bên cạnh đang cười, ánh sao tản ra trong mắt anh.

"Vậy sao? Anh không nhớ nữa."

...

Khi tôi nhận được cuộc gọi của đàn anh, anh đã đến ga tàu của chúng tôi.

Người này vậy mà mới đi tàu lần đầu tiên.

Hành lý mang theo rất ít, cực kỳ ít.

"Ba anh đã ném tất cả đồ đạc của anh ra khỏi cửa rồi, vậy nên anh đến nương tựa vào em."

Thực ra sự thật không hề nhẹ nhàng như anh nói, có vẻ tranh cãi khá ồn ào, nhưng bộ dạng anh vẫn không hề để bụng như trước.

Tôi nghĩ có lẽ anh đã chờ ngày này lâu lắm rồi.

Gió đêm thổi bay ánh đèn sặc sỡ trong đêm, anh mặc hơi ít, ánh sáng trong mắt rất rực rỡ, cực kỳ cực kỳ rực rỡ.

"Có lẽ anh sẽ thuê một căn phòng nhỏ ở bên ngoài trước đã, cũng phải bắt đầu lại từ đầu chứ, trước đây còn nói muốn theo đuổi em, hiện tại ngay cả một bát mì thịt bò hai mươi đồng cũng không mua nổi."

"Anh đừng theo đuổi nữa."

"Đúng vậy, dù sao cũng phải chờ anh..."

" Hạ Châu Lễ, chúng ta ở bên nhau đi."

Anh yên lặng nhìn tôi.

Từ rất lâu tôi đã thích đôi mắt của anh rồi, bởi vì trong đó như có dải ngân hà xa xăm, nhưng lần này anh lại thất thần, sửng sốt một lúc lâu.

Ôm lấy cổ tôi định hôn tôi, bị tôi tránh ra.

"Em thật là kỳ quái."

Anh liền giữ nguyên tư thế đó, tựa cằm lên cổ tôi.

"Lâm Tử Mộ, em đoán xem hiện tại em đi theo anh, em sẽ được cái gì?"

Những lời lẩm bẩm bị màn đêm nuốt xuống.

"Vị trí phu nhân tương lai của chủ tịch tập đoàn Hạ Thị?"

Tôi nghĩ những cuốn tiểu thuyết chủ tịch bá đạo gì đó mà tôi từng đọc có lẽ là viết như vậy.

Anh cười, hô hấp nhẹ nhàng ngứa ngáy.

"Sai rồi, là bát mì thịt bò hai mươi đồng."

"..."

Đàn anh, anh cũng quá thật thà rồi.

Anh thật sự đưa tôi đi ăn bát mì thịt bò kia.

Rất ít người ăn mì vào buổi tối, năm mới đến gần, cô con gái út của ông chủ đứng trên bậc thềm trước cửa vung vẩy pháo hóa, pháo hoa rực rỡ thắp sáng màn đêm thanh vắng.

...

Sau đó, tôi mới biết khi Hạ Châu lễ đến tìm tôi, trong túi chỉ còn lại hai mươi đồng.

Ngày đó, anh cứ mỉm cười nhìn tôi ăn hết sạch tiền cơm bốn ngày của anh như vậy.

Anh chưa từng hứa với tôi điều gì, anh chỉ là làm những thứ anh có thể làm cho tôi.

Còn chuyện liên quan đến việc anh bộc lộ tài năng trên thương trường như thế nào, lại vượt xa người cha thanh danh vang dội của anh như thế nào.

Đã là chuyện sau này.

(Hoàn)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang