8.
Tôi không nhớ Lục Thần Khanh bắt đầu thích trêu đùa tôi như vậy từ lúc nào.
Ban đầu chỉ là trò đùa nhỏ, sau đó càng ngày càng tệ hại hơn.
Có một buổi trưa vang tiếng ve kêu, hắn cố ý cho tôi sai địa chỉ, bắt tôi đi tìm hắn suốt hai tiếng đồng hồ dưới cái nắng như thiêu như đốt.
Khi tôi tìm thấy hắn, hắn đang ngồi trên lan can sân bóng, sau lưng là trời xanh mây trắng, đồng tử màu hổ phách của hắn phản chiếu hình ảnh tôi đang thở hổn hển, khóe miệng hắn cong lên thành một vòng cung tinh tế.
"Tại sao cứ phải đi theo tôi như vậy?"
Tôi cảm thấy nụ cười khi đó của hắn quá rực rỡ.
"Bởi vì cậu đã cứu tôi, Lục Thần Khanh."
Trong phút chốc, nụ cười của hắn biến mất.
Hắn biết mình năm 13 tuổi vì cứu tôi mà bị lừa đá, cũng biết vì sao tôi vẫn luôn đi theo hắn.
Trên tay hắn cầm một chai nước khoáng, lúc đầu tôi không để ý, cho đến khi hắn vặn nắp chai, nước chảy từ trên đỉnh đầu tôi xuống.
Làm ướt hết tóc và quần áo.
Trời nóng cho nên thật ra thì cũng không lạnh lắm, thậm chí còn có chút mát mẻ, tôi đứng tại chỗ, cảm thấy mình bằng này tuổi rồi có lẽ chưa bao giờ thảm hại như vậy.
"Hiện tại còn muốn đi theo tôi không? Hửm?"
Rõ ràng giọng của hắn cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra lại tồi tệ như vậy.
Trong lòng tôi không ngừng tự nhủ, Lục Thần Khanh phẫu thuật 1 ngày 1 đêm, nếu như không cứu được thì hiện tại lưng tôi đã đang phải đeo cái mạng của hắn rồi.
Nhưng tôi vẫn không kìm được rùng mình, có lẽ là do bị nước lạnh chảy vào gáy.
Đêm đó, tôi phát sốt.
Khả năng mấy ngày trước bị cảm nhẹ, lại còn mặc quần áo ướt sũng về nhà, không sốt cao lắm, nhưng vẫn khiến tôi mê mê man man.
Tôi nằm trong chăn sụt sịt, sụt sịt một lúc bắt khóc lên, tôi nghĩ có lẽ là cơn sốt quá khó chịu, hoặc là tôi không kiên cường giống như tôi tưởng tượng.
Tôi nợ Lục Thần Khanh.
Tôi định dùng 10 năm để trả lại, trong thời gian này hắn làm gì tôi cũng không sao cả, bởi vì tôi nợ hắn.
Là tôi nợ hắn.
9.
Lúc tôi định thần lại, đàn anh đã đứng bên cạnh tôi đọc hết một lượt lịch sử trò chuyện trong điện thoại tôi.
"Chuyện ở giảng đường C?"
Tôi gật đầu.
"Em trộm à?"
Anh cong môi cười một tiếng.
Tôi biết anh nói đùa, nhưng hiện tại tôi mới nhìn thấy đôi mắt của hắn là hình trái đào, khi cười bỗng dưng có thêm vài phần phóng đãng.
"Đi thôi". Anh đột nhiên đổi hướng.
"Đi đâu?" Tôi đuổi theo anh.
"Đì tìm giáo viên hướng dẫn của bọn em, nếu Lục Thần Khanh không muốn làm chứng giúp em thì anh giúp em làm chứng là được."
"... Đàn anh."
"Hả?" Anh quay đầu nhìn tôi, ánh đèn le lói trong hẻm rơi vào mắt anh.
"Làm chứng giả là không tốt, anh biết."
10.
Thật ra thì cứ xem như chuyện này làm ầm ĩ đến tận giáo viên hướng dẫn thì cũng không thể giải quyết một cách vội vàng được.
Tôi nghe nói cảnh sát đã vào cuộc, phong ba bão táp trong nhóm kia cũng chưa thể kết luận được gì, dĩ nhiên, Lục Thần Khanh biết rõ có thể làm chứng cho tôi còn cố ý hắt nước bẩn lên người tôi.
Tôi xem như nhớ rõ cái bản mặt của hắn.
Tôi thực sự, thực sự rất tức giận.
Trước đây mỗi lần tức giận tôi đều nhịn xuống, nhưng lần này tuyệt đối không thể, tôi đến quán net bên cạnh trường học mà gần đây hắn thường xuyên đến, tôi biết hắn chắc chắn ở đó.
Tôi thậm chí còn biết cả vị trí máy tính mà hắn thường ngồi, nhưng hôm nay người ngồi ở vị trí kia không phải là hắn.
Tôi vốn tưởng rằng mình tốn công vô ích, kết quả tình cờ gặp hắn ở góc tường trước cửa quán net.
Hắn ngậm điếu thuốc trong miệng, bật lửa lóe lên ánh sáng lờ mờ rồi biến mất, hắn lại cất điếu thuốc và chiếc bật lửa vào trong túi.
"Có chuyện gì?" Hắn cúi đầu hỏi tôi.
"Thứ sáu tuần nào mà tôi chả cùng cậu học hết tiết cuối cùng? Vì sao lại nói ngày đó không nhìn thấy tôi."
"Đúng vậy, lần nào mà cậu chẳng đi cùng tôi?"
Trọng điểm của hắn có vẻ kỳ quái, giọng nói khàn hơn trước đây.
"Vậy tại sao lần này lại không đi cùng?"
"... Tại sao tôi lại cứ phải đi cùng cậu chứ." Tôi lùi về phía sau vài bước, hắn lại tiến về phía tôi.
Người trước mặt có chút xa lạ, tóc hắn hình như dài ra, vài sợi tóc lộn xộn che khuất đôi mắt tối tăm.
"Không phải cậu nói nợ tôi sao? Sao thế, trả xong rồi à?"
Tôi há miệng không nói được lời nào.
"Lâm Tử Mộ, ngày đó... ai mà biết được? Tôi đã quên từ lâu rồi, nói không chừng chỉ có hôm đó cậu không đi cùng với tôi thì sao?"
"Cậu lại không phải không biết, chỗ này của tôi có vấn đề."
Hắn chỉ vào đầu của mình.
"Dù sao tôi cũng đã quên hết tất cả mọi chuyện trước năm 13 tuổi rồi, lại quên một hai việc nhỏ cũng không có gì quá đáng phải không?"
"Vậy thì cậu nên đến bệnh viện kiểm tra lại đầu óc đi, Lục Thời Khanh."
Tôi nhíu mày, muốn đẩy hắn ra.
Hắn chặn đường tôi, những ánh sáng lập lòe tạo thành một đường viền vàng xung quanh bóng dáng của hắn, có điều gì đó trong mắt hắn mà tôi không thể hiểu được.
"Mấy ngày nay, đầu tôi luôn đau nhức."
"Tôi đã nói rồi, vậy thì cậu đi gặp bác sĩ..."
Hắn đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, che trán từ từ ngồi xuống trước mặt tôi.
"Lúc đau đầu, tôi sẽ luôn nhớ đến một số chuyện."
"Nhưng rất mơ hồ, vô cùng mơ hồ..." Tầm mắt của tôi rơi xuống mái tóc đen của hắn, trong một khoảnh khắc, bóng dáng hắn cùng bóng dáng đứa trẻ từng quấn lấy tôi hợp lại.
"Cậu nói xem, liệu tôi có hối hận hay không?"
Giọng của hắn nhớp nháp, khàn đặc khiến tôi không nghe rõ.
"Sao tôi biết được."
Tôi ngẩng đầu nhìn sau lưng hắn, cảnh đường phố sầm uất, đèn xe lướt qua tạo thành những ánh sáng lập lòe.
11.
"Nói rõ ràng chưa?"
Đàn anh không biết ngồi xuống bên cạnh tôi từ lúc nào, trong tay cầm hai lon cà phê, đưa cho tôi một lon.
Thật ra thì tôi không hay uống cà phê, hơn nữa uống cà phê buổi tối ngủ không yên giấc.
Nhưng anh lại vô cùng tự nhiên há miệng ngửa đầu uống một ngụm to, yết hầu ở cổ họng lăn lên lăn xuống phản chiếu ánh trăng, vô cớ khiến cho người ta nghĩ miên man.
Vì vậy tôi bắt chước bộ dáng của anh mở lon uống một ngụm, quả nhiên là đắng không chịu được.
Dưới lầu phòng thí nghiệm có một hồ nước nhân tạo, phong cảnh rất đẹp, nhưng lại ở gần chỗ giáo viên trường y, cho nên buổi tối ở đây hầu như không có người.
Tôi không biết làm sao anh tìm được tôi, có lẽ thật sự là vô tình gặp được, nhưng hiện tại tôi không có tâm trạng để đoán những chuyện này, Lục Thần Khanh nói trí nhớ của hắn khôi phục một chút.
Thật ra nhiều năm như vậy, tôi đã tách Lục Thần Khanh ra khỏi đứa trẻ đó rồi.
Tôi không biết phải đối mặt với hắn như thế nào, đối với Lục Thần Khanh tôi chỉ muốn tránh xa ngàn dặm, nhưng đối với đứa trẻ khi đó... ngay cả câu cảm ơn tôi cũng chưa thể nói với cậu ấy.
"Đàn anh, em có thể hỏi anh một chuyện được không?"
"Hửm?"
"Nếu anh rất thích ăn cá, nhưng có một ngày anh bị một cái xương đ â m kẹt ở cổ họng, cái xương kia v ạ c h ra một vết m á u ở cổ họng của anh, anh dùng rất nhiều thời gian mới có thể nhổ ra, vậy liệu anh có còn ăn nó nữa không?"
Anh yên lặng nhìn tôi, nhìn tôi một lúc lâu.
"Anh sẽ đổi một con cá khác để ăn."
Ánh trăng róc rách lọt vào trong đáy mắt của anh, sáng và trong.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK