Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

12.

"Buồn ngủ không?"

Người bên cạnh đứng dậy nhìn tôi, ánh sáng lấp lánh từ mặt hồ phản chiếu trong mắt của anh.

"Mới uống cà phê xong, làm sao mà buồn ngủ được."

"Anh cũng đoán thế."

Khóe miệng của anh khẽ cong lên, tôi nhận ra hình như anh cũng rất hay cười.

"Cùng anh đến một chỗ được không Lâm Tử Mộ?"

Ngày đó, tôi chính là ngước đầu nhìn anh như vậy.

Cổ áo thiếu niên hơi mở ra, trong mắt hiện lên một tia sáng nhẹ nhàng, nước hồ lấp lánh trong chốc lát trở nên vô cùng lộng lẫy, gió chiều đột nhiên xuất hiện thổi nhẹ vào lòng người.

Tôi ma xui quỷ khiến đồng ý, nắm lấy bàn tay anh đưa về phía tôi.

Thật ra trước đây tôi đã nghe nói rằng gia đình của đàn anh rất giàu có, nhưng khi khái niệm giàu có chuyển thành chiếc siêu xe màu cam mà tôi đang ngồi hiện tại, tôi vẫn không kịp phản ứng lại.

Đây là thứ rất xa, rất xa với thế giới của tôi.

Nói ra có chút mất mặt, đây là lần đầu tiên tôi ngồi xe thể thao, bị tiếng động cơ xé toạc không khí dọa sợ hết hồn.

Tiếng gió gào thét vụt qua cửa sổ, cảnh đêm như thời gian trôi qua trước mắt, trong một khoảnh khắc, adrenaline trong tôi thực sự dâng cao, tôi có thể cảm nhận được nhịp tim của mình và tâm hồn hồi hộp không yên.

"Chúng ta đi đâu thế?" Tôi hỏi anh.

Tiếng gầm rú của động cơ giống như tiếng gầm của một con dã thú.

"Anh không biết." Anh nói.

Điều này khác với đàn anh mà bình thường tôi vẫn biết.

Đàn anh là một người rất xuất sắc, anh rất nghiêm túc, cũng rất có chính kiến, khi chúng tôi làm đồ án nhóm luôn lấy anh làm trung tâm, gặp phải khó khăn gì cũng sẽ hỏi anh trước tiên.

Nhưng hiện tại anh lại nói với tôi rằng anh không biết.

Chẳng qua là lái xe trên đường lớn, những ánh đèn đường phía xa kéo dài hàng cây số.

Cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng tiện lợi.

Một khoảnh khắc yên lặng trôi qua, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Khi anh buồn bực sẽ lái nó."

Đàn anh vỗ một cái lên vô lăng.

"Lái một vòng trên đường lớn."

"..."

"Nhưng mà, hiện tại nó có vẻ vô dụng." Tôi nhìn anh chằm chằm.

Nhưng anh đã vùi đầu vào vô lăng, tôi chỉ có thể nhìn thấy ngọn tóc màu đen và vành tai hơi ửng đỏ của anh.

Tại thời điểm này, dường như chỉ có ánh sáng lờ mờ từ cửa hàng tiện lợi.

Ánh sáng lơ lửng đung đưa giữa chúng tôi, tĩnh lặng như cách biệt với sự hối hả và nhộn nhịp.

Tôi xuống xe đi vào cửa hàng tiện lợi, mua một túi sữa bò nóng cho anh.

Anh ngậm túi sữa trong miệng, lại không uống.

"Sao thế, không quen uống sữa bò bình dân à?"

Anh mỉm cười, mi mắt cong lên, chợt thoáng qua rồi biến mất.

"Chỗ này..."

Anh đột nhiên chỉ vào phía sau cổ của mình, màn đêm lười nhác rơi vào trong mắt anh.

"Anh xăm tên của em lên được không?" Tôi sửng sốt.

Nhưng người trước mặt lại nhàn nhã nhìn tôi, ánh mắt quá mức bình tĩnh, nơi đó có những tia sáng nhỏ sáng và trong.

Anh đang nghiêm túc.

Tôi ngây người nhìn anh, nhưng anh lại đột nhiên cười rộ lên.

"Không muốn sao?"

"Em..."

Tôi không biết tiếp lời anh thế nào, cũng may anh thản nhiên nói tiếp.

"Nếu ba anh biết anh xăm tên cô gái khác lên người, ông ấy có lẽ sẽ đánh ch ế t anh."

"Vậy mà anh còn định xăm."

Anh nhìn tôi.

Một lúc sau, tôi mới nhận ra.

Người nhà không cho làm việc gì lại càng muốn làm việc đó, tôi cũng từng trải qua giai đoạn này, có lẽ là khi tôi học lớp 12.

Gọi là thời kỳ nổi loạn.

13.

Động cơ của chiếc xe thể thao lại gầm lên, nhưng điểm đến lần này là tòa nhà ký túc xá của chúng tôi.

Thật ra thì động cơ của chiếc xe này khá ồn ào, nhưng dừng lại một cái, nó lại đột nhiên rơi vào tĩnh lặng.

Đàn anh ngửa đầu tựa vào ghế, không lên tiếng.

Tôi chợt cảm thấy thế giới này thật là kỳ diệu, nếu như bạn không đến gần một người thì bạn căn bản không thể biết được bộ mặt khác của người đó như thế nào.

Cuối cùng anh cũng cắn mở túi sửa bò nóng kia, tôi xuống xe, anh nhìn theo tôi.

Ánh hoàng hôn thăm thẳm rơi vào mắt anh, nhưng không còn lạnh lẽo như trước.

"Bye bye." Tôi nói với anh.

Anh ừ một tiếng, mắt vẫn nhìn tôi chằm chằm.

Ánh sao lóe lên dải ngân hà trong mắt anh, tôi thầm nghĩ, may là anh không thích cười.

Nếu không, vào thời kỳ phản nghịch gì đó, anh chắc chắn không thể chống đỡ được hoa đào xung quanh mình.

...

Tuần này, mẹ tôi gọi điện cho tôi.

Tôi nghe được chuyện Lục Thần Khanh nhập viện từ chỗ bà ấy.

"Haizz, hơn nửa đêm đi ra ngoài uống rượu, lúc loạng choạng về nhà lăn từ trên cầu thang xuống, đầu lại bị đập một chút."

"Con nói đưa trẻ Tiểu Lục này ngày thường rất là nhanh nhẹn, sao lại cũng làm ra loại chuyện này chứ, Mộ Mộ à, con cũng không thèm khuyển nhủ nó."

"Nó thất tình hay sao? Chuyện gì lớn đến mức nửa đêm ra ngoài uống rượu, có khi nào làm quen với đàm bạn xấu không? Hai đứa học cùng một trường, con có biết gì không?"

"..."

Tôi thật sự không biết, thâm chí tôi còn không biết mấy ngày nay Lục Thần Khanh không đến trường học.

Mẹ tôi ở đầu dây bên kia nói tràng giang đại hải, cái gì mà mang ít trái cây đến thăm Lục Thần Khanh, nếu tư tưởng của hắn không thông thì tôi khuyên nhủ hắn một chút, hỏi bác sĩ xem đầu của hắn có gì đáng ngại không.

Tôi liên tục đồng ý, mới có thể cúp điện thoại.

Ngay sau đó số phòng bệnh được gửi đến điện thoại của tôi, tôi cũng hiểu sự lo lắng của người lớn bọn họ, tôi và Lục Thần Khanh đều thi vào trường ở xa nhà, ba mẹ có muốn đến thăm cũng rất khó.

Nhưng hiện tại tôi không muốn nhìn thấy hắn, dù sao hiện tại cũng không muốn.

Cho nên tôi kéo bạn cùng phòng của Lục Thần Khanh lại, nhờ chuyển giỏ hoa quả cho hắn giúp tôi, sau đó hỏi thăm mấy vấn đề mà người lớn lo lắng xem như chuyển giao nhiệm vụ.

Buổi trưa hôm đó, bạn cùng phòng của hắn gọi điện cho tôi.

"A lô?"

Đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu.

Tôi nghĩ là gọi nhầm, đang định cúp máy, điện thoại truyền đến một giọng nói mà đã lâu tôi không nghe thấy.

"Cậu không muốn gặp tôi đến vậy sao? Lâm Tử Mộ."

Cách nói chuyện của hắn dường như không thay đổi, vẫn kiêu ngạo và buông thả như trước đây.

".."

Tôi không muốn gây sự với hắn, hắn cứ như ăn phải thùng thuốc súng vậy.

"Vết thương của cậu thế nào rồi, mẹ của cậu rất lo lắng cho cậu."

"Cậu thì sao, cậu có lo lắng cho tôi không?"

...

"Lục Thần Khanh, cậu lại bị đụng vào đầu rồi phải không, cậu ăn nói cẩn thận cho tôi."

"Đúng vậy, tôi lại bị đụng vào đầu rồi, còn nhớ ra rất nhiều chuyện."

"..."

Tôi thừa nhận, lúc đó tôi hô hấp không thông.

"Cậu cảm thấy tôi sẽ xin lỗi cậu phải không?"

"Cậu cảm thấy mình rất vĩ đại phải không? Đi theo tôi 10 năm, tôi bảo cậu làm cái gì cậu liền làm cái đó. Khi còn nhỏ chính là tôi thích cậu, cậu cảm thấy sau khi khôi phục trí nhớ tôi sẽ hối hận phải không?"

"Haizzz, Lâm Tử Mộ, tôi chỉ cảm thấy cậu đạo đức giả mà thôi."

"..."

Lúc nói lời này, nếu hắn ngồi đối diện tôi, tôi chắc chắn sẽ úp nguyên cái đĩa thức ăn vào mặt hắn.

"Cậu..."

Tôi há miệng thở dốc, lại phát hiện mình không có lời gì để nói.

Tôi... đạo đức giả sao?

Tôi đạo đức giả, hắn bảo tôi làm chuyện gì tôi làm chuyện đấy.

Tôi đạo đức giả, tôi ngồi dưới trời nắng chang chang ôm quần áo cho hắn.

Tôi đạo đức giả, bị hắn đổ cả một chai nước khoáng từ trên đỉnh đầu xuống, sau đó bị cảm phát sốt.

Tôi đạo đức giả đến mức nào mới có thể đi theo hắn giống như một cái đuôi nhỏ như vậy.

Ngược lại còn bị hắn đạp cho mấy cái.

Tôi phát hiện khi tôi đã sắp xếp xong ngôn ngữ để hỏi thăm tám đời tổ tiên nhà hắn, hắn đã cúp máy, tôi tức giận đến mức sắp nghiến gãy răng, muốn phản bác lại những lỗ mũi lại đột nhiên chua xót.

Tôi chưa từng, tôi chưa từng cần lời xin lỗi của hắn.

Tôi chỉ cảm thấy cho dù như thế nào, hắn nhớ ra là tốt rồi, như vậy có lẽ hắn sẽ không đối xử tùy tiện với tôi nữa, như vậy có lẽ hắn sẽ không dùng đôi mắt khinh thường kia để nhìn tôi nữa, như vậy có lẽ khi có người vu oan cho tôi, hắn sẽ chắn ở trước mặt tôi.

Tôi cho rằng hắn vẫn là hắn, thật ra hắn đã không phải từ lâu rồi.

Là tôi bị nhốt ở trước năm 13 tuổi, vẫn luôn là tôi.

Tôi tức giận xóa bỏ toàn bộ phương thức liên hệ của hắn, khi xóa Wechat, phát hiện ra đều những việc nhỏ mà hắn sai khiến tôi đó.

Lâm Tử Mộ, mua cho tôi chai nước khoáng.

Lâm Tử Mộ, mang quần áo của tôi đến đây.

Lâm Tử Mộ, đừng có mang đồ ăn mà không thể ăn được đến cho tôi nữa.

Lâm Tử Mộ, cậu không hợp với màu vàng, đừng mặc bộ váy kia nữa, xấu muốn ch ế t...

Tôi quả thực đã nghe lời hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK