Lời dẫn:
Khi giáo sư Lan Thành mở cửa, đứng trước ông là hai nam sinh.
Ông nhìn chăm chú vào hai chàng trai cao to trước mặt, ánh mắt sâu không lường được.
“Giáo sư, thực xin lỗi thầy, không hẹn trước mà chúng em đã đến đây, thật sự là xin lỗi.” Trong đó, một nam sinh mặc áo sơ-mi kẻ ô vuông, vóc dáng hơi gầy không ngừng xoa xoa tay, có chút co quắp nói.
“Nhưng thật sự là chúng em nhịn không được, không thể không đến thỉnh giáo thầy, xin thầy hãy tha thứ.” Một nam sinh thân hình cao to bổ sung thêm.
Giáo sư đánh giá bọn họ vài giây, hơi mỉm cười:“Không có gì, mời vào!” Hai nam sinh ngồi lên sô pha ấm áp, giáo sư pha cho bọn họ hai cốc nước nóng, hai người nhanh chóng nhận lấy, liên thanh nói lời cảm ơn.
Nam sinh kẻ ô vuông nâng tay nhìn đồng hồ, hơi xin lỗi nói:“Giáo sư, bây giờ đã bảy giờ tối rồi, bọn em đến đây chắc hẳn đã quấy rầy giờ cơm chiều của thầy.”
Lan giáo sư ôn hòa lắc lắc đầu: “Thầy đã ăn rồi. Các em tìm thầy có chuyện gì?”
“Là như thế này, thưa giáo sư. Hai chúng em đều là học sinh khoa Văn, thầy là giáo sư phụ trách bộ môn tâm lí học của chúng em... Đương nhiên, thầy đã gặp qua rất nhiều học sinh, có thể không có ấn tượng gì với bọn em...”
Nam sinh kẻ ô vuông tạm dừng một chút, nói tiếp:“Chúng em tìm đến thầy, là vì gặp một ít vấn đề phức tạp.”
Lan giáo sư gật gật đầu, ý nói loại chuyện này đối với ông đã quen lắm rồi, chẳng có gì lạ.
“Đa số mọi người đến đây tìm thầy đều gặp những vấn đề.” Giáo sư ôn hoà nói.
Nam sinh kẻ ô vuông tựa hồ có chút khó nói:“Giáo sư, thầy biết đấy, hai chúng em thuộc khoa Văn, luôn nhiệt tình yêu thích sáng tác truyện trinh thám, tiểu thuyết khủng bố. Nhất là gần đây, chúng em tham gia một hiệp hội tiểu thuyết trinh thám. Ở nơi đó, cả một cộng đồng học sinh đam mê tiểu thuyết trinh thám cùng thảo luận, trao đổi. Vào cuối tuần, các thành viên trong hội lại tổ chức tụ tập. Dựa theo lệ thường, mọi người đều phải tự mình kể một câu chuyện khủng bố mới mẻ --”
Lan giáo sư gật gật đầu, ý bảo cậu ta tiếp tục nói.
Nam sinh kẻ ô vuông cắn cắn môi:“Mỗi tuần chúng em đều tổ chức hoạt động như thế, nhưng mỗi lần nghe chuyện xong đều cảm thấy bình thường, thậm chí đôi lúc còn cảm thấy buồn ngủ -- nhưng cuối tuần trước lại khác, bọn em đã sợ hãi, sợ hãi đến mức đêm không thể ngủ!”
Lan giáo sư sờ cằm:“Là vì có một người kể cho các em nghe một câu chuyện khủng khiếp, đúng không?”
Nam sinh kẻ ô vuông ngẩng đầu lên: “Không phải một, mà là ba.”
“Thầy đoán tối hôm đó chắc chắn các em cảm thấy rất kích thích!” Lan giáo sư nhướn lông mi nói.
“Đúng vậy, trên thực tế, tối hôm đó tất cả bọn em đều quên cả sự tồn tại của mình, hết sức chăm chú nhập theo tình tiết câu chuyện, tâm tình cũng theo đó mà phập phồng lên xuống. Đồng thời, thật sâutrong thâm tâm chúng em cảm thấy rất khiếp sợ, cảm giác khó có thể tin tưởng.”
“Vì sao thế?” Lan giáo sư hỏi.
“Bởi vì mỗi thành viên của hiệp hội chúng em đều hiểu rõ thực lực của nhau. Trước kia năng lực sáng tác của ba người đó rất bình thường, thậm chí còn có chút kém cỏi hơn người khác -- nhưng riêng buổi tối hôm đó, bọn họ lại bất ngờ kể ra ba câu chuyện khiến người ta kinh ngạc!”
“Là ba chuyện gì?”
“Để cho tớ nói đi,” Nam sinh cao to tiếp lời,“Tối hôm đó, đầu tiên có một bạn nữ lê thê kể câu chuyện trinh thám dài ngoằn, chán ngắc. Mọi người gần như đã cảm thấy buồn ngủ, đột nhiên một thành viên trong hội nói, cậu ta muốn kể một câu chuyện kích thích thần kinh mọi người, vì thế, cậu ta bắt đầu kể một câu chuyện mang tên ‘Ác mộng’.”
Nói tới đây, nam sinh cao lớn ngưng mắt nhìn thái độ của Lan giáo sư.
“Nói tiếp đi.” Lan giáo sư khoanh tay trước ngực, thâm trầm nhìn cậu ta.
“Sau khi cậu ta kể xong, bọn em vẫn chưa hết sợ hãi, một người khác lại bắt đầu kể một câu chuyện khác, gọi là ‘Phim kinh dị’—câu chuyện ấy khiến cho chúng em cảm thấy toàn thân phát lạnh. Ngay sau đó, câu chuyện thứ ba mang tên ‘Thế giới Doir’ được một thành viên khác kể ra càng làm cho mọi người hoảng sợ -- nghe xong câu chuyện đó, tất cả đều ngây người, vài người đã chuẩn bị xong câuchuyện của mình cũng không kể tiếp vì sợ thua kém.”
“Sau tối hôm đó, hai chúng em suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được, làm sao bọn họ có thể sáng tác ra câu chuyện ấy. Cho nên, ngày nào hai chúng em cũng đi theo họ, muốn bọn họ truyền thụ kinh nghiệm sáng tác. Bọn họ bị ép đến không còn cách nào khác, rốt cuộc cũng thừa nhận – ba chuyện này nghe được từ chỗ Lan giáo sư -- Giáo sư, là như vậy sao?”
Lan giáo sư thản nhiên cười, hơi hơi gật đầu: “Đúng vậy, là thầy kể cho bọn họ nghe. Nhưng thầy không rõ, ‘vấn đề phức tạp’ của các em là gì?”
“Giáo sư, chúng em đến đây, chỉ hy vọng được thầy dẫn dắt chút ít. Nếu thầy có thể kể cho bọn họ nghe một ít chuyện kinh dị, nhất định thầy cũng có thể nói cho chúng em biết – làm thế nào có thể thăm dò và kích thích sự sợ hãi của người khác? Cái gì gọi là tâm lí sợ hãi của con người?”
Lan giáo sư nhìn cậu ta chăm chú một lát, lập tức bật cười ha ha.
“Em biết không? Về vấn đề em vừa nêu ra, nếu dùng căn nguyên lý luận, hệ thống giảng giải mà nói, có thể vận dụng tâm lí học mà viết.” Ông nói.
“Ý thầy là...... Vấn đề này quá mức phức tạp?” Nam sinh cao to có chút lo lắng hỏi.
Lan giáo sư nhẹ nhàng mà khoát tay áo: “Trước khi chúng ta giải quyết bất cứ vấn đề gì, đều phải xem mục đích ban đầu. Trở lại vấn đề các em đưa ra ban đầu – mục đích của các em là vừa viết vừa trì hoãn, lại khiến cho người ta sinh ra sợ hãi, đúng không?”
Hai người không hẹn mà gật đầu.
“Vậy thì đơn giản thôi.” Giáo sư nói,“Căn bản các em không cần phải hiểu hết về tâm lí của sợ hãi của nhân loại, chỉ cần nghe thầy kể xong ba câu chuyện là được.”
“Giáo sư!” Hai nam sinh hưng phấn đứng lên,“Thì ra còn có ba câu chuyện khác mà chúng em chưa được nghe sao?”
Trên mặt Lan giáo sư mang theo nụ cười thần bí, nhẹ nhàng gật đầu.
“Quá tốt, giáo sư. Xin thầy hãy kể đi!” Hai nam sinh hết sức chăm chú, ngồi nghiêm chỉnh không nhúc nhích nhìn Lan giáo sư.
“Nhưng thầy xin nói rõ ràng trước, ba câu chuyện này rất đáng sợ, trong quá trình nghe sẽ khiến người ta sinh ra khẩn trương, tâm trạng lo âu, không thoải mái -- các em chắc chắn muốn nghe sao?”
“Đương nhiên! Giáo sư, điều chúng em cần chính là có thể sinh ra linh cảm được từ những câu chuyện ấy.” Nam sinh kẻ ô vuông bức thiết nói.
“Như vậy, thầy cũng có một yêu cầu duy nhất – sau khi các em nghe xong ba câu chuyện này, nếu xuất hiện bất cứ tình huống nào, hoặc phát sinh bất cứ chuyện gì, đều không liên quan đến thầy -- bởi vì các em yêu cầu thầy kể. Đúng không?”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, nam sinh cao to hơi hơi nhíu nhíu mày, nói:“Giáo sư, chúng em đã nghe qua ba câu chuyện của các bạn kia, hơn nữa cũng đã đọc rất nhiều câu chuyện kinh dị của các quốc gia khác... Lần này thầy kể ba câu chuyện, thật sự có thể đạt đến hiệu quả đấy sao?”
Lan giáo sư từ chối cho ý kiến, nói:“Thầy chỉ có thể nói cho em biết, ba câu chuyện này không hề giống ba câu chuyện trước. Trước khi kể, thầy sẽ không đánh giá bất cứ điều gì, các em lựa chọn nghe hay không nghe đây.”
Hai nam sinh lại nhìn nhau, cuối cùng đưa ra quyết định, nói: “Nghe!”
“Tốt lắm.” Lan giáo sư gật đầu, “Quay lại yêu cầu duy nhất của thầy, ba câu chuyện này không nhất định thầy phải kể hết nhé.”
“Vì sao ạ?”
“Trong quá trình thầy kể, thầy sẽ quan sát các biểu hiện, động tác của các em. Nếu thầy phát hiện câuchuyện thứ nhất làm các em sợ hãi, thầy sẽ không tiếp tục kể câu chuyện.”
“Vậy...... Nếu chúng em không bị dọa thì sao?” Nam sinh cao to hỏi.
“Thầy sẽ kể câu chuyện thứ hai.”
“Có thể câu chuyện thứ hai cũng không thể dọa bọn em.”
“Nếu như vậy, thầy sẽ kể câu chuyện thứ ba.”
Nam sinh kẻ ô vuông trầm mặc một lát, sau đó nói:“Giáo sư, tổng cộng thầy chỉ có ba câu chuyện. Em muốn biết là, nếu ba câu chuyện ấy đều không dọa được bọn em, thì sẽ thế nào? Thầy biết đấy, hai chúng em đều nổi tiếng rằng rất gan dạ.”
Cậu ta nói xong câu đó, ngẩng đầu nhìn về phía Lan giáo sư, trong ánh mắt ngây ngô còn chứa một tia khiêu khích.
Lan giáo sư dùng tay trái nâng cằm, nhìn cậu ta một lát, chậm rãi nói:“Nếu như vậy, thầy sẽ kể câuchuyện thứ tư, cũng chính là câu chuyện cuối cùng của thầy.”
“Thì ra, thầy còn có câu chuyện thứ tư!” Nam sinh cao to ngạc nhiên hô lên.
“Nhưng câu chuyện thứ tư thầy chưa từng kể cho ai, bởi vì người bình thường nhiều nhất chỉ kiên trì nghe được câu chuyện thứ ba, sau đó chịu không nổi, không muốn nghe tiếp nữa. Cho nên, cho đến bây giờ thầy vẫn chưa kể cho ai nghe câu chuyện thứ tư cả.”
Hai nam sinh nhẹ nhàng há miệng thở dốc, không nói gì. Trong lòng bọn họ suy đoán câu chuyện thứ tư sẽ có nội dung gì.
Vài phút sau, ánh mắt nam sinh kẻ ô vuông sáng ngời nhìn Lan Thành giáo sư, nói:“Giáo sư, xem ra buổi tối hôm nay, mục đích của chúng em đến đây là để khiêu chiến với “câu chuyện thứ tư” của thầy.”
Lan giáo sư vẫn duy trì nụ cười ý vị thâm trường, ông nói: “Vậy được rồi, thầy sẽ bắt đầu kể câu chuyện thứ nhất. Nếu trong khi nghe các em cảm thấy sợ hãi, có thể bảo thầy dừng lại, thầy sẽ không kể tiếp nữa. Hiểu chưa?”