Người đầu tiên phát hiện ra thầy Thiện mất tích chính là Lô sư phụ ở căn tin trường học.
Bây giờ vốn đang được nghỉ hè, căn tin đã ngừng nấu ăn, thế nhưng bởi vì bình thường thầy Thiện và Lô sư phụ có quan hệ không tệ, cho nên Lô sư phụ chỉ đáp ứng với mỗi thầy ấy - trong mấy ngày thầy Thiện chưa về nhà, bộ phận căn tin vẫn mở cửa để nấu ăn.
Thế nhưng trong vài ngày liên tiếp, căn bản là thầy Thiện không tới căn tin. Lô sư phụ cảm thấy tò mò - mấy ngày nay thầy ấy ăn cái gì?
Cuối cùng, sau năm ngày, Lô sư phụ cũng không nhịn được mà đi tới phòng ngủ của thầy Thiện. Ông muốn biết rõ ràng là có chuyện gì.
Gõ cửa, không có ai trả lời. Lô sư phụ nằm sấp ở trước cửa sổ nhìn vào bên trong - trong đó căn bản là không có người.
Thầy Thiện không chào hỏi mà đã âm thầm ra đi rồi hả? Đây là suy nghĩ đầu tiên của Lô sư phụ. Nhưng rất nhanh, ông ta liền phát hiện rằng chuyện này không có khả năng - quần áo của thầy Thiện vẫn phơi ở trên cửa sổ, hai cái vali của thầy ấy cũng không hề bị xê dịch mà vẫn đặt ở chỗ cũ.
Lô sư phụ cẩn thận cân nhắc, cảm thấy chuyện này có điểm không hợp lí.
Ông khẩn trương hỏi mấy hộ gia đình gần trường học mới phát hiện mấy hôm nay đều không có người trông thấy thầy Thiện.
Trực giác của Lô sư phụ nói cho ông ta biết, thầy Thiện đã xảy ra chuyện. Ông ta lập tức báo cho cảnh sát địa phương biết việc này.
Cảnh sát tới nhà của thầy Thiện cũng không phát hiện được điểm khác thường nào. Đồn trưởng đồn cảnh sát phái người tìm kiếm khắp Nam Hương và hỏi thăm tung tích của thầy Thiện.
Thế nhưng tìm một ngày, căn bản là không thể tìm được thầy Thiện. Gọi điện thoại về quê của thầy, người trong nhà cũng nói thầy Thiện hoàn toàn không trở về nhà.
Tin thầy Thiện mất tích nhanh chóng lan truyền khắp Nam Hương, một nhóm người trong thôn có lòng tốt dồn dập tổ chức các cuộc tìm kiếm thầy Thiện - trong đó bao gồm cả cha mẹ bốn người Mai Đức.
Dường như mọi người đều đã lục soát khắp từ trên xuống dưới Nam Hương, vậy mà vẫn không tìm được thầy Thiện. Bọn họ cảm thấy rất quái lạ - một người sống to lớn như vậy lại có thể bốc hơi khỏi trần gian ư?
Một người dân trong thôn tìm đến đồn trưởng đồn cảnh sát, hơi do dự nói: “Trường học gần đây có một đầm nước, thầy Thiện anh ấy chắc sẽ không...”
Đồn trưởng nhíu mày nghĩ ngợi, nói: “Lập tức tổ chức vớt người trong đầm nước!”
Mấy giờ sau, những trai tráng trong thôn chủ động tìm một cái lưới đánh cá thật to, thử tiến hành vớt người trong đầm nước, bọn họ không xác định có thể vớt được thi thể của thầy Thiện thật hay không.
Nhưng trong lòng bốn người Mai Đức và Viên Tân lại hiểu rõ vô cùng, lần vớt này sẽ có kết quả gì. Bọn nó cùng mấy chục người trong thôn khác đều đứng cạnh đầm nước chờ xem lần vớt này - bọn nó biết chắc rằng, sau khi cảnh sát vớt được thi thể của thầy Thiện lên, bọn nó sẽ bị kết án như thế nào.
Lúc ấy là đã qua tám giờ tối, mọi người đốt lửa hướng về phía cái lưới trong nước. Trong ánh lửa lập lờ Mai Đức và Viên Tân cùng nhìn nhau một cái, bọn nó có thể nhìn ra được từ vẻ mặt của đối phương - trái tim hai người đều đang đập điên cuồng.
Công việc vớt người tiến hành trong khoảng một tiếng, trên lưới đánh cá chỉ có lọ thủy tinh, rất nhiều rong rêu cùng một chút đồ bỏ đi. Nhưng lại không thể tìm được thi thể của thầy Thiện.
“Được rồi, kết thúc công việc thôi.” Đồn trưởng nói, “Trong đầm nước này không thể có người được.”
Nhóm người trong thôn nhẹ nhàng thở ra, xem ra sự tình không như bọn họ nghĩ, thầy Thiện chỉ bị mất tích thôi. Mọi người bắt đầu suy đoán, có lẽ thầy Thiện chỉ là đi đến nơi khác làm chuyện gì đó mà không nói cho bất cứ ai biết mà thôi.
Nhóm người trong thôn vừa thảo luận vừa rời đi. Cảnh sát cũng về đồn công an, chuyện này tạm thời được xác định là trường hợp mất tích.
Ở lại cạnh đầm nước, chỉ có bốn người Mai Đức là đang trợn mắt há hốc mồm.
Bốn người bọn nó nhìn nhau, trên mặt mỗi người đều tràn ngập sợ hãi và nghi ngờ - bọn nó không hiểu, đây là có chuyện gì?
Bốn người nặng nề rời đi, ở trên đường, Viên Tân đột nhiên dừng bước.
“Mai Đức, Dư Huy, còn có Lý Viễn. Tao... Tao rất sợ...” Âm thanh của cậu đầy run rẩy, “Vì cái gì mà thi thể của thầy Thiện không có ở trong đầm nước? Nó... Nó sẽ chạy đi đâu?”
“Đúng vậy... Nếu là con sông, là con sông, còn có khả năng là trôi tới hạ lưu... Nhưng mà... Đây chính là một đầm nước! Là ao tù nước đọng!” Dư Huy cũng không rét mà run.
Mai Đức cũng bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt: “Có lẽ, thầy Thiện thật sự không chết?”
“Nhưng mà, chúng ta rõ rành đã tận mắt nhìn thấy ông ta...”
“Được rồi!” Mai Đức đột nhiên hét lớn một tiếng, “Chuyện này dừng ở đây thôi! Ai cũng đừng nói nữa!”
Mấy người cùng nhìn cậu.
“Từ giờ trở đi, chúng ta không cần quản sự sống chết của thầy Thiện. Chúng ta chỉ cần nhớ kỹ một điều: thầy Thiện không phải do chúng ta hại chết, ông ta là tự mình không cẩn thận nên rơi xuống đầm nước, việc đó cùng chúng ta không có quan hệ gì!”
“Nhưng trên thực tế...” Lý Viễn muốn nói cái gì đó.
“Nghe đây!” Mai Đức hung dữ nhìn cậu ta, “Chúng ta chỉ vô ý! Chuyện kia là ngoài ý muốn! Mày đã hiểu chưa?”
“Đúng, chuyện kia là ngoài ý muốn.” Viên Tân hùa theo nói.
“Quả thật là ngoài ý muốn, không phải lỗi của chúng ta.” Dư Huy cũng nhìn Lý Viễn.
“Cho nên, từ hôm nay trở đi, chúng ta không cần xen vào chuyện này nữa, dù sao thì cảnh sát cũng đã xác định vụ án này là vụ án mất tích. Dựa theo những lời lúc trước, chúng ta tuyệt đối không thể nói cho bất cứ ai về chân tướng của vụ việc.” Mai Đức nói.
“Tao đồng ý.” Viên Tân nói.
“Tao cũng không có ý kiến gì.” Dư Huy nói.
Bọn họ đều nhìn về phía Lý Viễn.
“Được rồi... Tao cũng... cũng đồng ý.” Lý Viễn hết cách nói.
“Tốt lắm, từ giờ bốn người chúng ta cùng qui ước: Từ nay về sau, ai cũng không được nhắc lại chuyện này, vĩnh viễn không được nhắc lại! Đương nhiên, cũng tuyệt đối không thể tiết lộ chuyện chúng ta giữ bí mật cho nhau!” Mai Đức nói.
Mấy người nhìn nhau vài giây rồi đồng loạt gật đầu. Sau đó, bọn họ cùng chụm tay phải lại một chỗ.
Về sau, chuyện này giống như bọn họ đã từng nghĩ, vụ án được xác định giống như hơn trăm ngàn vụ mất tích khác. Căn bản là cảnh sát không hề nghi ngờ gì đối với kết quả này.
Theo thời gian trôi qua đám người Mai Đức cũng dần dần lãng quên đại họa mà bọn họ gây ra. Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, bọn họ đến trường trung học phổ thông ở trên huyện. Rời khỏi Nam Hương, bọn họ càng thoát khỏi bóng ma tâm lí, trải qua cuộc sống trời yên biển lặng bình thường.
Nhoáng một cái, mười năm đã trôi qua.