Hai ngày sau, Viên Tân gọi điện thoại tới.
“Thế nào rồi? Tìm được bọn nó chưa?” Mai Đức hỏi.
“Tìm được Dư Huy rồi, nó ở thành phố C cách chúng ta không xa, địa chỉ cụ thể tao cũng đã hỏi rõ, nếu ngồi xe thì chỉ cần hơn bốn giờ là có thể tới nơi. Với lại, tao cũng hỏi số điện thoại của nó rồi.”
“Mày gọi chưa?”
“Gọi rồi, nhưng tao không biết có phải nó thay số rồi hay không. Tao gọi mấy lần mà cũng không có người nhận, tao nghĩ chúng ta chỉ có thể đến nhà tìm nó, hi vọng nó chưa chuyển nhà.”
“Lý Viễn thì sao?”
“Lý Viễn cũng có chút kì lạ, tao gọi điện thoại hỏi mấy đứa cùng lớp trước kia, cả thầy giáo nữa, vậy mà không ai từng liên lạc với nó, cũng không biết bây giờ nó đang ở chỗ nào.”
Mai Đức suy nghĩ một chút, nói: “Đầu tiên chúng ta đi tìm Dư Huy trước đã, có lẽ nó biết tung tích của Lý Viễn thì sao?”
“Được, bao giờ thì đi.”
“Bây giờ cũng được, dù sao tao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm.”
“Được, bây giờ tao lập tức đến cơ quan xin nghỉ phép, lát nữa chúng ta đến thành phố C.”
“Sau khi mày thu xếp ổn thỏa thì trực tiếp tới nhà ga phía Bắc. Hai giờ sau chúng ta gặp nhau ở đó, được không?”
“Được, lát gặp.” Viên Tân cúp điện thoại.
Sau hai giờ, Mai Đức gặp được Viên Tân tại nhà ga. Hai người cùng lên tàu đến thành phố C.
Ngồi trong khoang tàu rộng rãi thoải mái, Mai Đức cùng Viên Tân nhìn khung cảnh dọc đường qua cửa kính - đây là quãng đường có vẻ xa lạ, cả hai người trong số họ đều rất ít khi đến thành phố C.
Khi tàu đến nơi, đồng hồ đã chỉ bảy giờ tối. Sau khi xuống tàu, Mai Đức cùng Viên Tân đi tới nhà hàng đồ Âu gần nhà ga. Sau khi ngồi xuống, Mai Đức nhìn bồi bàn rồi nói: “Chúng tôi chỉ có thể ở lại đây 25 phút. Cho chúng tôi hai chai rượu vang, hai bánh mì, hai bít tết cùng khoai tây nướng.”
Bồi bàn vội vàng rời đi.
Mai Đức cùng Viên Tân lặng im cụng hai ly rượu với nhau. Viên Tân vừa ăn vừa lấy ra một tờ giấy từ trong túi áo: “Nhà Dư Huy ở tiểu khu Anh Uyển trên đường Giang Dương. Không biết chỗ đó cách nơi này có xa không?”
Mai Đức nhún vai: “Cơm nước xong rồi nói sau.”
Rời khỏi quán ăn, Viên Tân giơ tay vẫy một chiếc taxi, hỏi: “Đến tiểu khu Anh Uyển trên đường Giang Dương mất bao lâu?”
“Khoảng 20 phút.” Tài xế trả lời.
Viên Tân quay đầu liếc mắt nhìn Mai Đức một cái, hai người cùng lên xe taxi.
Lúc gần đến 8 giờ, hai người Mai Đức đứng trước tòa nhà thứ ba ở tiểu khu Anh Uyển.
Viên Tân lại nhìn tờ giấy kia, nói: “Dư Huy ở trên lầu 4, chúng ta lên đi.”
Đến phòng 802, Viên Tân ấn chuông cửa.
Sau mười mấy giây đồng hồ, cửa chậm rãi mở ra 45 độ, một người phụ nữ trẻ tuổi đứng ở cửa nghi ngờ nhìn Mai Đức cùng Viên Tân.
“Xin hỏi các anh tìm ai?” Cô hỏi.
“Đây là nhà của Dư Huy sao?” Viên Tân hỏi.
Cô gái gật gật đầu, nói: “Đúng, tôi là vợ của anh ấy - Trịnh Tiệp, các anh là...”
“Chúng tôi là bạn học cũ của Dư Huy, tôi tên là Viên Tân, đây là Mai Đức. Dư Huy gặp chúng tôi chắc chắn sẽ nhận ra.” Viên Tân cười nói.
“A..., mời vào nhà.” Trịnh Tiệp mỉm cười mở cửa ra, chào đón khách vào nhà.
Vì có khách đến nên Trịnh Tiệp rót hai ly trà xanh đặt lên bàn trà, sau đó ngồi đối diện bọn họ trên ghế sofa.
Dưới ánh sáng rõ ràng trong phòng khách, Mai Đức bắt đầu đánh giá người phụ nữ trẻ tuổi ở trước mặt này: dáng người Trịnh Tiệp thon thả, ánh mắt dịu dàng, trên người là bộ váy bằng tơ tằm màu xám nhạt đầy xa hoa, để lộ ra đường cong trên cơ thể cô. Khăn lụa màu trắng được quấn tùy ý ở trên cổ, chứng tỏ phẩm vị thanh cao của cô. Mai Đức ngầm thán phục, Dư Huy có thể tìm được một người vợ xinh đẹp như vậy sao.
“Thật không đúng lúc.” Giọng Trịnh Tiếp mang theo tiếc nuối nói, “Bây giờ Dư Huy không có ở nhà. Các anh tìm anh ấy có chuyện gì sao?”
“Không, không có chuyện gì quan trọng cả.” Viên Tân nói, “Chỉ là bạn cũ đã lâu không gặp mặt nên muốn tụ tập gặp nhau thôi mà.”
“Dư Huy đi đâu vậy?” Mai Đức hỏi.
“Chiều hôm qua anh ấy đã ra khỏi nhà, nói là muốn đến nhà máy xử lí chút chuyện, kết quả đến tối cũng không trở về. Tôi cũng không để ý lắm bởi chuyện anh ấy ở lại nhà máy tăng ca cả đêm cũng là chuyện bình thường - anh xem, bây giờ cũng chưa có trở lại a.”
“Nhà máy?” Mai Đức hỏi, “Nhà máy gì?”
“Là một công xưởng nhỏ do anh ấy mở ra để sửa chữa dụng cụ. Thỉnh thoảng công nhân trong nhà máy gây ra một vài lỗi lầm, anh ấy là ông chủ nên luôn tự mình đến giải quyết.”
Mai Đức nhìn một lúc rồi nói: “Đã hai mươi mấy giờ rồi mà cậu ta chưa về nhà, cô cũng không gọi cho cậu ấy một cuộc điện thoại?”
Nói tới đây, Trịnh Tiệp nhíu mày: “Nói về điều này thì cũng có chút kỳ quái, tôi đã gọi điện thoại cho anh ấy hai lần nhưng anh ấy cũng không nhận. Tôi vốn nghĩ rằng có phải là anh ấy bận quá cho nên không kịp nghe điện thoại.... Thế nhưng cũng không thể tới tận bây giờ mà anh ấy vẫn chưa gọi lại cho tôi?”
“Đúng rồi, tôi cũng gọi điện thoại cho cậu ta nhiều lần, cậu ta cũng không nhận. Tôi còn tưởng rằng mình gọi nhầm số a!” Viên Tân nói.
Nghe thấy Viên Tân nói như vậy, Trịnh Tiệp có chút bối rối: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với anh ấy! Tại sao ai gọi điện thoại anh ấy cũng không nhận?”
“Hồi trước cậu ta vội vàng rời đi cũng như vậy sao?” Mai Đức hỏi.
“Không, anh ấy không như vậy. Nếu bận việc, lúc đó anh ấy không nhận điện thoại thì cũng chỉ một lát sau là sẽ gọi lại.”
“Vậy thì cũng hơi kì lạ rồi.” Mai Đức nói, anh quay đầu lại cùng trao đổi ánh mắt với Viên Tân.
“Nhà máy của nhà cô có xa đây không?” Viên Tân hỏi.
“Không xa, đi bộ cũng chỉ mất 10 phút là đến rồi.”
“Nếu không,” Mai Đức nói, “Chúng ta cùng đến nhà máy nhìn thử xem?”
Trịnh Tiệp giống như tìm được một cứu tinh, liên tiếp gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Mai Đức đứng lên: “Bây giờ đi thôi!”
Hơn mười phút đồng hồ sau, ba người đi tới một công xưởng nhỏ được xây dựng ở ngoại ô thành phố. Lúc này, sắc trời đã tối đen, xem ra trong công xưởng không có một bóng người.
Trịnh Tiệp đi đến trước cửa phòng bảo vệ, gõ gõ cửa sổ, một ông già đang xem tivi quay đầu lại, thấy là Trịnh Tiệp liền lập tức chạy ra.
“Lão Hà, ông chủ đâu? Có còn ở bên trong hay không?” Trịnh Tiệp hỏi.
“A, ông chủ... Chiều hôm qua cậu ta có tới, nhưng hôm nay thì không có.”
“Cái gì? Hôm nay anh ấy không tới?” Trịnh Tiệp có chút luống cuống, “Ông nói là, ngày hôm qua anh ấy rời khỏi nơi này rồi hả?”
“Vâng... Tôi không tận mắt nhìn thấy cậu ta rời khỏi đây.” Lão Hà có chút xấu hổ nói, “Nhưng tôi nghĩ, chắc cậu ta sẽ không qua đêm một mình ở đây đâu?”
“Không phải trước kia anh ấy cũng thỉnh thoảng ở lại phòng làm việc qua đêm sao?”
“Đó là lúc cả công xưởng tăng ca, nhưng ngày hôm qua cũng không có ai tăng ca cả.”
Trịnh Tiệp thất thần tại chỗ, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin nổi: “Anh ấy... Anh ấy đi đâu vậy...”
Mai Đức cùng Viên Tân liếc nhau một cái rồi nhíu mày. Mai Đức đi lên phía trước nói với Trịnh Tiệp: “Dù sao thì chúng ta cũng đã đến đây rồi, đến văn phòng của cậu ấy nhìn một chút, nói không chừng cậu ấy lại đang ở trong đó?”
Trịnh Tiệp cắn môi, máy móc gật gật đầu.
Văn phòng của chủ nhà máy ở góc rẽ trên lầu hai, ba người rất nhanh liền đứng trước cửa. Trịnh Tiệp thấy cửa phòng đóng chặt, bên trong lại là một khoảng tối đen, lắc lắc đầu: “Anh ấy không ở bên trong.”
Viên Tân chưa từ bỏ ý định tiến lên gõ cửa, không có bất kì cái gì đáp lại.
“Các anh có tin nổi không? Trước kia anh ấy chưa từng như thế này - chưa từng không nói cho tôi biết tung tích mà đã biến mất một hai ngày!” Trịnh Tiệp lo lắng nói.
“Thử gọi lại cho cậu ta xem.” Viên Tân nhắc nhở.
Trịnh Tiệp nhanh chóng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bấm số của Dư Huy.
Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại khe khẽ vang lên gần bọn họ, ba người cùng ngẩn ra.
“Đây là... tiếng chuông điện thoại của Dư Huy!” Trịnh Tiệp kêu to một tiếng, sau đó ngay lập tức xoay lại.
Cô ngây người - tiếng chuông khe khẽ này được vọng ra từ trong phòng làm việc của Dư Huy.
“Dư Huy! Anh ấy ở bên trong? Nhưng tại sao anh ấy không mở cửa?” Trịnh Tiệp kích động nói.
Trong nháy mắt, một suy nghĩ hiện lên trong đầu Mai Đức. Anh vốn rất sửng sốt, sau đó quay đầu hét lên với Viên Tân: “Dư Huy đã xảy ra chuyện!”
Dường như Viên Tân bị hoảng sợ, đứng tại chỗ không biết phải làm gì.
“Nhanh, phá cửa ra!” Mai Đức đi về phía cánh cửa, hét to lên với Viên Tân.
Viên Tân sửng sốt một giây, sau đó nhanh chóng chạy lại phía cánh cửa. Hai người dùng hết toàn bộ sức lực cùng lao vào cánh cửa gỗ kia.
Sau vài lần va chạm dữ dội, rốt cuộc cửa phòng bị đâm thủng kêu ầm một tiếng. Mai Đức cùng Viên Tân không kịp thu người lại, hai người cùng bổ nhào vào trong phòng.
Mai Đức chật vật đứng dậy từ trên mặt đất, vừa mới ngẩng đầu, cảnh tượng trước mắt gần như khiến tim gan anh ngừng đập....
Trên xà ngang ở trong phòng là thi thể của một người đàn ông đang treo lơ lửng, hai mắt trắng dã, lưỡi thè ra khỏi miệng - đã chết được một thời gian.
Viên Tân “A!” lên một tiếng, sợ tới mức hồn bay phách lạc.
Trịnh Tiệp từ bên ngoài xông vào, cô vừa nhìn thấy thi thể đang treo lơ lửng của Dư Huy thì gần như là không kịp kêu lên sợ hãi đã hôn mê bất tỉnh.
Mai Đức nhanh chóng nâng cô dậy, nhìn về phía Viên Tân bị dọa tới u mê quát: “Nhanh gọi điện thoại báo cảnh sát... Còn nữa, gọi cấp cứu!”