Sáng sớm, Địch Lỵ bị một trận ồn ào đánh thức.
"Địch Lỵ, Định Lỵ,... Dậy dậy." Cát Lôi nhẹ giọng gọi tên cô, tay lay lay vai của cô.
Địch Lỵ bị đánh thức, cô dụi dụi đôi mắt vẫn buồn ngủ, hỏi: "Cát Lôi, sao vậy? Sao sớm như vậy đã gọi em dậy?"
Cát Lôi nhìn cô: "Em không muốn phòng ăn xem một chút sao?"
Địch Lỵ ngẩn ra, cơn buồn ngủ biến mất trong nháy mắt.
Hai người vội vàng mặc quần áo tử tế, đi xuống từ lầu hai.
Đẩy cửa phòng ăn ra, Cát Lôi và Địch Lỵ dừng lại ở trước cửa mấy giây, quay sang nhìn nhau một cái.
"Mở cửa ra đi, Cát Lôi." Địch Lỵ nói.
Cát Lôi thẳng tay đẩy cánh cửa thủy tinh của phòng ăn ra, ánh mắt họ trực tiếp rơi trên cái bàn đá cẩm thạch kia.
Tên bàn ăn trống trơn không có đồ vật nào, mặt bàn sáng đến nỗi có thể phản xạ được cả bóng người trên đó -- giống hệt như lúc ăn xong tối qua.
Cát Lôi thở phào nhẹ nhõm, nhún vai một cái nói: "Anh đã biết là không có chuyện gì kì lạ mà."
Địch Lỵ ngẩng đầu lên nhìn anh: "Cát Lôi, anh nói vậy là có ý gì?"
Cát Lôi bĩu môi, nhìn Địch Lỵ cười nói: "Ý của anh là, honey, xem ra em phải tự làm bữa sáng rồi."
"Cát Lôi, em không thấy chuyện này có gì đáng cười cả," Địch Lỵ hơi tức giận nói: "Ờ, trời ạ, giờ anh lại càng tin chắc là hôm qua em nằm mơ đúng không?"
"Nhìn đi, Địch Lỵ, hôm qua anh đã bảo rồi, từ trước đến giờ anh chưa từng không tin em." Cát Lôi nói: "Nhưng đã những chuyện kì lạ đó không xảy ra, chúng ta hãy sống thật tốt cuộc sống của mình, được không?"
Địch Lỵ thở dài, cảm thấy không còn lời nào để nói.
Bữa sáng hôm nay là cháo đậu phộng, thịt rán và bánh bao. Không đến nửa tiếng, Địch Lỵ đã làm xong những món này và bưng đến bàn ăn.
Cát Lôi nếm thử một miếng cháo, tấm tắc khen: "Rất ngon, Địch Lỵ."
Địch Lỵ tay chống cằn, không nói lời nào quấy quấy cái thìa trong bát cháo.
Một lát sau, cô hỏi: "Cát Lôi, đêm qua anh có nghe thấy tiếng chó sủa không?"
"Hả?" Cát Lôi nuốt một miếng cháo, ngẩng đầu lên.
"Em bảo là, nửa đêm hôm qua anh có nghe thấy tiếng Tạp Tư sủa không?"
Cát Lôi suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: "Anh không nghe thấy. Sao vậy, em nghe thấy sao?"
"Ừ, nó kêu tầm hai đến ba phút, đánh thức em."
Cát Lôi nhíu mày một cái: "Lạ nhỉ, Tạp Tư không phải là con chó hay sủa."
"Em cũng cảm thấy vậy, cho nên em mới không hiểu, sao tối qua nó lại muốn sủa."
"Ừ... Anh cũng thắc mắc." Cát Lôi nói: "Có thể là nó muốn yêu đương?"
"Cát Lôi, anh có thể nghiêm túc một chút không!"
"Anh nghiêm túc mà, honey. Ý anh là, có phải là nó lại đến kì động dục rồi không?"
Địch Lỵ nhướng nhướng mày: "Ừ... Có lẽ là vậy."
"Được rồi, Địch Lỵ, đừng căng thẳng như vậy. Một con chó nửa đêm sủa cũng không phải là chuyện gì kì lạ." Cát Lôi lau miệng, đứng dậy từ trên ghế, đi đến bên cạnh Địch Lỵ, hôm vào gò má cô một cái: "Anh phải đi làm rồi."
Địch Lỵ nhìn anh khẽ cười, gật đầu một cái.
Sau khi Cát Lôi đi, Địch Lỵ rửa sạch bát đĩa, úp chúng lên chạn bát. Sau đó đi lên phòng ngủ ở tầng hai, cầm một quyển tiểu thuyết, bước đến gần cái ghế ngoài ban công, ngồi xuống.
Hôm nay tiết trời âm u, không có ánh nắng mặt trời, có vẻ lành lạnh.
Địch Lỵ cầm sách lên, bắt đầu đọc.
Mười phút sau, cô gập sách lại, thở dài một hơi. Cô phát hiện ra mình không làm cách nào tập trung tinh thần được, cả tâm trí chỉ nghĩ đến một chuyện ——
Cái nhà kho không thể đi vào đó.
Ở đó rốt cuộc là có thứ gì bí mật? Tại sao bố của Cát Lôi lại nhắc đi nhắc lại nhiều lần là tuyệt đối không được đi vào, mà vừa nhắc đến nó thì Cát Lôi lại có vẻ hơi sợ hãi và bất an?
Quá nhiều câu hỏi liên tục vây quanh Địch Lỵ, làm cho cô tâm phiền ý loạn.
Cuối cùng, cô để sách xuống, rời khỏi phòng, bước chan không tự chủ được mà đi về phía nhà kho phía bên phải.
Hành lang không có đen, hơn nữa hôm nay thời tiết rất kém. Một mình Địch Lỵ bước trong hành lang tối, cảm thấy hơi sợ hãi. Cô tự động viên cho mình thêm chút can đảm, cuối cùng cô cũng đi đến trước nhà kho.
Đây là một cửa gỗ cổ xưa, trên cửa có một cái khóa sắt cũ kĩ kiểu truyền thống, khóa chặt cửa lại.
Địch Lỵ đứng ngẩn ra trước cửa một lát, nhưng lại cảm thấy như có từng cơn ớn lạnh đánh tới. Cô rùng mình một cái, không dám tiếp tục ở đây một mình, xoay người chuẩn bị đi.
Trong nháy mắt xoay người đó, chân Địch Lỵ đụng phải một thứ gì đó mềm mềm, cảm xúc đột ngột làm cho cô phải kêu to một tiếng "A!", trái tim như bị bóp nghẹn.
Định thần nhìn lại, cô mới phát hiện, thì ra thứ mà mình đụng phải là con chó Scotland Tạp Tư kia, con chó này chẳng biết đến từ bao giờ, thần không biết quỷ không hay xuất hiện sau lưng Địch Lỵ.
Địch Lỵ còn đang kinh hồn thở phào một hơi, bỗng nhiên chú ý đến cho chó đang ngẩng đầu lên —— ánh mắt đó, không giống như ánh mắt bình thường của một con chó, ngược lại còn như một con người!
Địch Lỵ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, cô không dám nhìn thẳng vào mắt của Tạp Tư, rời ánh mắt khỏi người nó, nhanh chóng rời khỏi chỗ này, quay về phòng ngủ.
Địch Lỵ mở cửa phòng ngủ, đi vào, cô chợt phát hiện ra Tạp Tư đang đứng ở cửa, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào cô. Cô vội vàng đóng cửa lại.
Địch Lỵ nhào về phía giường, nặng nề thở dài một hơi, trong đầu là một mảnh hỗn loạn.
Mấy phút sau, cô ngồi dậy từ trên giường, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài phòng —— Cô muốn biết Tạp Tư có còn đứng canh ở cửa nữa hay không.
Bỗng nhiên, Địch Lỵ có một ý nghĩ quỷ dị —— Con chó này, có phải đang bảo vệ một cái gì đó không?