Bích Đồng nhẹ giọng cẩn thận trả lời: “Phu nhân, hoa đã nở đêm qua, màu hồng phấn, trông rất đẹp mắt ạ.”
Ta vui mừng chớp mắt, “Thật ư? Mau đỡ ta đi xem nào.”
“Phu nhân, người cẩn thận một chút, người đã mang thai đến tháng thứ tư rồi, chưa đến nửa năm nữa, tiểu công tử sẽ có thể cùng người ngắm hoa đào đó.” Bích Đồng thật cẩn thận đến bên giường đỡ ta dậy.
Ta nhanh chóng rời giường, ngay cả áo khoác cũng quên choàng, hài cũng quên mang, gạt tay Bích Đồng ra, chân trần chạy vội ra ngoài cửa, khiến Bích Đồng cũng vội vàng đuổi theo.
Ta giống thiếu nữ đang đợi gả, mang vẻ mặt năm phần vui mừng năm phần lo lắng nhìn về phía cây đào ngoài cửa. Dưới bầu trời trong xanh kia là ba ngàn hoa đào đang khoe sắc, nhưng dưới tàng cây lại không có người ta muốn chờ.
Ta thất vọng, nói nhỏ: “Sư phụ gạt ta, rõ ràng chàng nói ngày cây đào nở hoa cũng là ngày chàng sẽ trở về.”
Bích Đồng khoác thêm áo choàng cho ta, khẽ cười hỏi: “Phu nhân đã thành thân với công tử nhiều năm, sao vẫn chưa đổi được cách xưng hô ạ?” Bích Đồng lại khẽ cười, cúi người xuống mang hài vào giúp ta, “Công tử là người đã nói là làm, phu nhân cố gắng chờ vài ngày nữa sẽ gặp được công tử thôi. Chờ công tử trở về, phu nhân nhất định phải để công tử bắt mạch, rồi để công tử điều trị cơ thể người thật tốt, với khả năng của công tử, phu nhân muốn bình an sinh hạ tiểu công tử cũng là chuyện dễ dàng.”
Sư phụ ta được người đời kính ngưỡng, thế gian không có chuyện gì sư phụ không làm được, cho dù là chuyện sinh con, nhất định cũng không làm khó được chàng.
Khóe miệng ta liền nở nụ cười.
Bích Đồng thấy ta vui vẻ, liền nói thêm: “Phu nhân, muội nhớ năm đó khi người bái công tử làm thầy, người mới chỉ lớn có nhiêu đây.” Bích Đồng khoa tay múa chân, “Lúc ấy phu nhân cũng chỉ cao tới thắt lưng công tử, vậy mà chớp mắt, phu nhân đã thành thân với công tử, bây giờ cũng mang thai rồi. Chờ công tử trở về nhìn thấy bụng của phu nhân chắc chắn sẽ rất vui mừng.”
Ta khẽ xoa phần bụng hơi nhô lên, nghĩ đến đứa con trong bụng là kết tinh của ta và sư phụ, trong lòng không khỏi cảm thấy thoải mái vạn phần.
Bích Đồng biết ta thích nghe nàng kể chuyện về sư phụ, nên kể không ngừng, “Mọi người trong thiên hạ đều hâm mộ phu nhân có thể gả cho công tử, công tử là người đáng giá phó thác chung thân, không những giỏi y thuật mà còn đọc nhiều sách vở, tinh thông võ thuật, quan trọng nhất là luôn dịu dàng chăm sóc phu nhân, bất kể chuyện gì cũng đều thập phần chu đáo.”
Ta rũ mắt, nhẹ giọng đáp: “Cũng phải.”
“Cũng may lúc trước phu nhân nhanh tay nhanh chân, gả cho công tử trước vị Công chúa đáng ghét kia, không là bây giờ công tử đang làm Phò mã gia rồi.”
Chuyện cũ như dòng nước chảy, bây giờ nghe Bích Đồng kể lại, giống như chuyện vừa mới xảy ra ngày hôm qua, vậy mà rõ ràng đã được năm năm rồi.
Khi ta đến tuổi cập kê, cha thương ta, biết ta thích tập võ liền tìm thiên hạ đệ nhất cao thủ Vô Song công tử Thẩm Yến. Tình cảm thầy trò cũng không biết khi nào đã chuyển thành tình yêu nam nữ.
Ta biết đồ đệ yêu sư phụ chính là làm loạn luân thường đạo lý, nên thường đè nén trong lòng.
Cho đến ngày ấy, Công chúa Ninh An Nam triều cải trang vi tuần, vô tình gặp được sư phụ, kinh vì thiên nhân[1] nên khi hồi kinh đã khẩn cầu Thánh thượng tứ hôn. Sư phụ cũng không thích Công chúa Ninh An, người cũng không muốn cưới nàng.
[1] Kinh vì thiên nhân: chỉ sự kinh ngạc khi nhìn thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên trên trời mới có thể như thế.
Nhưng nếu thánh chỉ đã ban ra, dám kháng chỉ sẽ bị tru di cửu tộc.
Làm bạn với sư phụ mấy năm, ta cũng hiểu rõ tính nết của chàng, cũng không muốn sư phụ rơi vào kết cục tru di cửu tộc, nên đã nghĩ ra một cách. Trước khi thánh chỉ ban xuống, ta phải thành thân với sư phụ trước.
Ta còn nhớ rõ đêm hôm đó, nước mắt ta rơi không ngừng, thể diện nữ nhi đành vứt xuống đất, ta đỏ mặt cầu hôn sư phụ, ta phân tích rõ ràng tình hình hiện tại, sư phụ thành thân với ta là cách tốt nhất.
Lấy Công chúa chí tôn, chắc chắn sẽ không cam nguyện làm thiếp, mà với danh tiếng của Tạ gia thì sao có thể dễ dàng chịu sự sỉ nhục như vậy? Nên nếu sư phụ cưới ta, vừa có thể giải quyết được chuyện không vui trước mắt, vừa có thể thỏa mãn ước nguyện của ta, nên cách này là tốt nhất.
Sư phụ im lặng hồi lâu, cho đến khi trời hừng đông mới hỏi ta một câu, “Con không hối hận?”
Ta đỏ ửng hai má, nắm chặt góc áo, kiên định nói: “Không hối hận.”
Khi đó ta thấy sư phụ nhận lời lấy ta, trong lòng liền khẳng định chàng cũng có tình với ta. Nếu không có tình, sao lại chịu cưới ta? Cưới vợ gả chồng, đó là lời hứa nắm tay người, bên nhau trọn kiếp.
Làm loạn luân thường đạo lý là quyết định mạo hiểm nhất thiên hạ, ta cam nguyện tự trục xuất khỏi gia đình, bị người đời vứt bỏ cũng muốn gả cho sư phụ.
Khi ấy ta cũng chỉ nghĩ, dù lúc đó sư phụ chỉ có tình thầy trò với ta, nhưng ta đang ở độ tuổi mười sáu như hoa, lâu ngày tự nhiên sẽ có tình ý. Chỉ tiếc thành thân đã nhiều năm, sư phụ cái gì cũng tốt, điều duy nhất không tốt chính là không yêu ta.
…
“A, công tử đã về.”
Giọng nói vui sướng của Bích Đồng kéo suy nghĩ của ta trở về, ta vui mừng ngước mắt nhìn, mới vừa rồi dưới cây đào không một bóng người, không biết từ khi nào đã có một người đang đứng, người nọ mặc áo bào trắng mang đai ngọc, tóc đen như mực, quả nhiên tuấn lãng vô song, hoa đào khoe sắc cũng không sánh bằng cái nhìn ngắn ngủi chàng dành cho ta.
Ta không quan tâm mình đã mang thai hơn bốn tháng mà vén váy chạy thẳng về phía cây đào, nhưng mới đi được vài bước, ta lại giống đứa trẻ đã làm sai chuyện, chột dạ khẽ cắn môi dưới, rũ thấp mắt xuống, yên lặng không nói tiếng nào.
Đến khi có một luồng khí lạnh chạm vào cổ tay ta, ta mới lo lắng ngước nhìn nam tử tuấn lãng trước mặt, kích động muốn giải thích:
“Sư phụ, thiếp… thiếp…”
Nhưng vẫn không giải thích được gì.
Ta cúi đầu cười khổ, ta có thể giải thích cái gì? Ta phải giải thích sao cho ổn đây? Vợ chồng cá nước thân mật vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa[2], mặc dù đứa nhỏ trong bụng do ta tính kế sư phụ mà có, nhưng… cũng là sư phụ nợ ta.
[2] Thiên kinh địa nghĩa: chỉ những lý lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ.
Chúng ta thành thân đã năm năm, nhưng sư phụ chưa bao giờ chạm vào ta, đứa nhỏ này cũng là ta tính kế vào đêm trước khi sư phụ muốn ra ngoài xem bệnh giúp người ta.
Ta quật cường cắn môi, không nói tiếng nào.
Một lúc sau, sư phụ mới thở dài một tiếng, nhẹ nhàng cầm tay ta, “Vào nhà đi, người nàng không khỏe, hứng gió nhiều không tốt.”
Ta mừng rỡ, lắp bắp hỏi: “Sư… sư phụ, chàng… chàng… không giận?”
Sư phụ dắt ta vào nhà, cũng không trả lời vấn đề của ta, chỉ thản nhiên nói: “Cây đào bảy tám tháng nữa sẽ ra quả, khi đó nhớ nói Bích Đồng làm đào tâm tô[3] cho nàng ăn.”
Ta cảm thấy có chút mất mát trong lòng.
[3] Đào tâm tô: bánh bơ nhân mứt đào.
…
Bóng đêm như nước, ta cùng sư phụ nằm trên giường, hơn bốn tháng rồi người bên gối cũng về bên ta, tâm tình cũng được lấp đầy. Ta cầm tay chàng thật chặt, muốn tìm đề tài để nói, nhưng nhìn thấy ánh mắt mệt mỏi của chàng, ta lại không đành lòng, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại.
Ta gặp cơn ác mộng, mộng về đêm động phòng hoa chúc năm ấy.
Sư phụ vén khăn lụa đỏ, dung mạo chàng có một không hai, nhưng mặt mày lại trách trời thương dân, như ngồi trên đài sen cao cao tại thượng, “A Uyển, ta là người vô tâm.”
“Con không tin, sư phụ là đại phu, sao có thể vô tâm?”
“A Uyển có biết trên thế gian này có loại võ công tên là Bích Lạc Hoàng Tuyền, phàm là người tu luyện thì trước đó phải xá tình căn[4].”
[4] Xá tình căn: chặt đứt dây tình, loại bỏ rễ tình.
Tỉnh mộng, dưới gối đã ẩm ướt hơn phân nửa, ta lau nước mắt, lén nghiêng đầu sang bên cạnh, cố chấp muốn nhìn dung nhan khi ngủ của sư phụ. Năm đầu tiên ta không tin, năm thứ hai cũng không tin, ta nghĩ do ta không tốt nên sư phụ mới không yêu ta.
Vì sư phụ, mười ngón tay chưa bao giờ dính nước đã học nấu cơm, khuôn mặt bị nước cơm trong nồi bắn tung tóe làm bị thương. Vì sư phụ, ta còn học may y phục, mười ngón tay cũng bị kim đâm sưng đỏ.
Biết sư phụ thích yên tĩnh, ta chuyển phòng đến gần đỉnh núi, thả tỳ nữ chung quanh đi, chỉ giữ lại mình Bích Đồng đã theo ta từ nhỏ đến lớn.
Giai đoạn đầu thật sự rất vất vả, nhưng sau đó, sư phụ đã trồng cho ta một cây đào, ta cảm thấy mọi thứ đều rất đáng giá, mặc dù cây đào do ta yêu cầu, nhưng… cuối cùng vẫn là sư phụ trồng cho ta.
Chỉ tiếc đến năm thứ tư, sư phụ lại đối xử như lúc ban đầu, giống như lúc thu ta làm đồ đệ, ta cuối cùng cũng tin.
Sư phụ thật sự vô tâm, bằng không chàng cũng không đối với ta mấy năm nay đều xem như không nghe, không thấy.
A Uyển của Tạ gia thành Thiệu Lăng không nên tử triền lạn đánh[5] người ta như vậy, A Uyển của Tạ gia gặp phải một người dù thế nào cũng không yêu mình, theo lý mà nói nên quyết đoán một kiếm chặt đứt tơ tình.
[5] Tử triền lạn đánh: mặt dày dây dưa không tha.
Nhưng mà… A Uyển không làm được.
Ta ngắm dung nhan khi ngủ của sư phụ, chợt lệ rơi không tiếng động, ta chỉ muốn hỏi một câu, “Sư phụ, rốt cuộc phải làm sao chàng mới có thể yêu thiếp? Vì sao trước đây chàng đồng ý cưới thiếp?” Nhưng ta hỏi không được, thật sự hỏi không được.
Từ sau khi có thai, ta càng ngày càng không ngừng nhớ đến A Uyển trước kia khi chưa gặp sư phụ, một A Uyển vô ưu vô lo, Đại tiểu thư Tạ gia thành Thiệu Lăng được người đời cực kỳ hâm mộ, vừa sinh ra đã được cả sảnh đường sủng ái, khi đó phiền não lớn nhất là không biết mặc kiện xiêm y xinh đẹp nào vào ngày hôm sau.
Tất cả mọi người đều cho rằng ta thật sự hạnh phúc, ngay cả Bích Đồng hầu hạ bên người ta cũng nghĩ như vậy, lòng ta khổ, tâm đau đớn, không biết phát tiết vào đâu, chỉ có thể yên lặng rơi lệ.
Không biết sư phụ đã mở mắt từ khi nào, chàng chỉ kinh ngạc nhìn nước mắt của ta.
Ta vội vàng lau khô.
Sư phụ hỏi: “Bị chuột rút?”
Ta rưng rưng gật đầu.
Sư phụ đứng dậy, vận nội lực nhẹ nhàng xoa gang bàn chân của ta, ta lo lắng sợ bị sư phụ nhìn thấu, nên cố gắng làm bộ như bị chuột rút, có lẽ cảm ứng được ý nghĩ của ta mà bàn chân quả thật bị chuột rút, ta cúi đầu mở miệng:
“Bên trái.”
Bàn tay ấm áp chạm vào gang bàn chân của ta, chuột rút dần dần cách ta càng xa, ta cũng không biết đã ngủ quên khi nào, trong lòng thầm nghĩ có lẽ chờ đến sau khi đứa nhỏ sinh ra, sư phụ sẽ yêu ta.
…
Ta mang thai tới tháng thứ tám, sư phụ lại muốn ra ngoài xem bệnh, nghe nói lần này là vị Công chúa Ninh An mặt dày mày dạn muốn gả cho sư phụ lúc trước. Sau khi ta biết được, liền kéo tay sư phụ, hỏi:
“Sư phụ có thể đừng đi được không?”
Sư phụ nhíu mày, “A Uyển đừng quấy.”
Ta than thở: “Ai biết có phải nàng ta muốn nhân cơ hội này gặp mặt sư phụ hay không, nàng ta khẳng định không có ý tốt, rõ ràng trong cung có nhiều Thái y còn gì.”
Sắc mặt sư phụ hơi khó coi, giọng thoáng lạnh như băng, “Công chúa đã lập gia đình từ mấy năm trước, gần đây có thai, vài ngày trước không cẩn thận bị va chạm, cũng bởi vì nhóm Thái y đều không có cách nên mới mời ta đi.” Dừng một chút, sư phụ dịu giọng lại, “A Uyển, ta sẽ về nhanh thôi.”
Sư phụ đã nói như vậy, ta cũng không thể phản bác điều gì, trong lòng rất muốn hỏi một câu, người thiếp cũng không khoẻ, không có đại phu bên người, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ.
Nhưng ta cũng không nói thêm điều gì nữa, ta học y thuật với sư phụ đã vài năm, tuy không quá tinh thông, nhưng tốt xấu gì cũng biết đôi chút. Càng nói nhiều, khó tránh khỏi có chút không tốt, đứa nhỏ cũng sắp sinh ra, ta phải tích đức vì con.
Tức thì ta lại giống như thường lệ, chuẩn bị hộp thuốc thay sư phụ, đem bộ đồ mới cùng hài mới tự tay làm vài ngày trước bỏ vào đầy đủ, rồi nhìn sư phụ rời đi.
Sau khi sư phụ rời đi được vài ngày, ta cực kỳ khổ sở. Cũng không biết có phải do mang thai hay không mà tâm trạng của ta rất tệ, năm năm chua xót cùng khổ sở thường nổi lên trong lòng, Bích Đồng luôn an ủi khuyên giải ta, cũng luôn cùng ta nhắc đến chuyện của sư phụ.
Thường sau khi nghe xong, tâm tình của ta sẽ bình tĩnh trở lại.
Nhưng lần này, ta càng nghe trong lòng càng nóng nảy, luôn cảm thấy cực kỳ áp lực, lại cố tình không tìm được cách phát tiết. Rơi vào đường cùng, đành phải để Bích Đồng đỡ ta ra ngoài đi dạo.
Không ngờ lần này vừa đi liền xảy ra chuyện, khi đi ra, ta bỗng nhiên muốn uống nước ô mai nên sai Bích Đồng vào nhà lấy. Sau khi Bích Đồng rời đi, ta chậm rãi đỡ bụng đi trong sân, có lẽ do ý trời nhất định muốn một người một thai gặp nhiều tai nạn, Bích Đồng vừa rời đi một lát, đã có một con rắn hoa đột nhiên bò ra, ta giật mình lùi một bước, cả người đã nặng nề ngã xuống đất. Nháy mắt cảm thấy đau nhức, mặt của ta lập tức không còn chút máu, hình như có cái gì đó dinh dính chảy xuống giữa hai chân.
Bích Đồng vừa mới bưng nước ô mai ra, thấy thế, hoảng sợ đến mất bình tĩnh.
Ta biết giờ phút này nếu ta không tỉnh táo lại, chắc chắn sẽ là một xác hai mạng, ta hít sâu một hơi, nhịn đau đớn xuống, nhìn Bích Đồng nói: “Đỡ ta vào nhà, xuống núi tìm một bà đỡ lại đây…” Ta lại hít sâu một hơi, hắng giọng nói: “Sai người đi thông báo cho sư phụ…”
Ta một mình nằm trên giường chịu đựng đau nhức trong bụng, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên cha bảo ta đi chào sư phụ, cũng là dưới tàng cây đào ấy, gió nhẹ lượn lờ, mái tóc đen của sư phụ tung bay trước gió, hoa đào mặc dù đẹp, nhưng cũng chỉ làm nền cho sư phụ.
Ta quỳ xuống nâng trà, sợ hãi gọi “Sư phụ”.
Ta cúi đầu xuống, chỉ nghe thấy tiếng nắp chén nhẹ nhàng chạm dọc miệng chén, phát ra tiếng vang thanh thúy, cùng lúc đó, vang lên giọng nói thản nhiên của sư phụ, “Con tên A Uyển?”
A Uyển A Uyển, ta cũng không biết có ai có thể gọi tên của ta dễ nghe như thế hay không. Chỉ tiếc dễ nghe thì dễ nghe, giọng nói này cho tới bây giờ cũng chưa từng chứa tình ý. Từ lần đầu tiên gặp sư phụ cho đến khi thành thân, thời gian tám năm, A Uyển trong giọng sư phụ vẫn là A Uyển như trước kia.
Sư phụ lòng mang thiên hạ, chàng muốn phổ độ chúng sinh, cứu mọi người trong thiên hạ, nhưng cố tình lại là người vô tâm, cố tình không thể yêu ta.
Người vô tâm… người vô tâm…
Nếu có kiếp sau, A Uyển cũng muốn làm người vô tâm, vô tâm thì sẽ không có tình, vô tình sẽ không còn đau lòng nữa.
Sư phụ, A Uyển đau quá.
Ta đột nhiên tỉnh giấc, kéo chăn mỏng ngồi dậy, trên trán đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Lại là giấc mộng ấy.
Từ nhỏ đến lớn, cũng không biết ta đã mơ thấy giấc mộng này bao nhiêu lần, mỗi lần chấm dứt là khi trời nhuốm màu máu, nữ tử trong mộng thất thanh kêu một tiếng “A Uyển đau quá” làm ta sợ hãi liên tục. Nhưng mỗi khi tỉnh mộng, chỉ cảm thấy giấc mộng lần này hơi quái dị, tỉnh táo hồi tưởng lại, lại cảm thấy thật kỳ lạ.
Ta đã từng kể giấc mộng này với huynh trưởng, khi ấy huynh trưởng liếc xéo ta một cái, lạnh lùng hỏi:
“A Uyển, có phải gần đây muội hay đọc thoại bản[1] đúng không? Sao ngủ toàn gặp ác mộng vậy? Muội phải giấu cho kỹ, bằng không để cha phát hiện thì vi huynh cũng không bảo vệ được muội đâu.”
[1] Thoại bản – Tiểu thuyết bạch thoại: một hình thức tiểu thuyết phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống hàng ngày.
Ngừng một chút, huynh trưởng lại trêu ta, “Cô gái trong mộng cũng tên A Uyển, lại cố tình muốn gả cho sư phụ của mình. Cái này gọi là ngày nghĩ nhiều thì đêm nằm mộng, chắc muội muội mộng xuân rồi. Lại đây nói cho vi huynh nghe, có phải gần đây muội động tâm với công tử nhà nào không? Vi huynh sẽ đi tìm hiểu giúp muội.”
Ta không hiểu, kinh ngạc hỏi ngược lại: “Động tâm là gì cơ?”
Huynh trưởng ngạc nhiên, im lặng nhìn ta hồi lâu rồi vỗ đầu, mỉm cười nói: “Xem ra vi huynh lo lắng quá rồi, A Uyển còn nhỏ, nói động tâm với muội còn sớm quá.”
Ta cái hiểu cái không, nghĩ thầm thì ra do ta còn quá nhỏ.
Nhưng A Uyển trong mộng khi bằng tuổi ta đã gả cho người ta làm thê tử rồi. Cái dáng vẻ của một người khi yêu ấy, ta bắt chước mãi cũng không làm được. Huynh trưởng im lặng nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng than nhẹ một tiếng, vươn tay xoa đầu ta, cũng không nói thêm gì nữa.
Kỳ thật nói về giấc mộng này cũng thật quái dị, mỗi lần tỉnh mộng thì ta luôn bị bệnh. Cha mẹ vì ta đi tìm danh y khắp nơi, Thái y trong cung cũng mời tới vài người nhưng cũng không có ai trị hết căn bệnh quái lạ này của ta.
Cha mẹ đến nay vẫn thường xuyên lo lắng không thôi, cha ngoại trừ hàng ngày lên triều, chuyện người làm nhiều nhất chính là đi tìm danh y chữa bệnh cho ta. Thật ra ta cảm thấy không sao cả, chỉ là nhất thời đổ bệnh qua mấy ngày sẽ khỏi thôi. Ta nói cha không cần lo lắng vì ta, nhưng người vẫn nhất quyết không chịu từ bỏ ý định, tháng này lại không biết nghe ông quan nào vô tình nhắc đến, mà vài ngày trước đó, người đã xin nghỉ đi nơi rừng sâu núi thẳm tìm thần y.
“Quận chúa, người cảm thấy chỗ nào không thoải mái à?” Giọng nói mang vài phần nhập nhèm buồn ngủ của Đào Chi bỗng nhiên vang lên.
Ta ngáp một cái, “Không có gì, chỉ hơi khát nước thôi.”
Ta không muốn nói cho Đào Chi biết ta lại gặp ác mộng. Đào Chi luôn sợ hãi, nếu ta nói cho nàng nghe thì không chừng một lát nữa, bên trong bên ngoài khuê phòng của ta sẽ đứng đầy ba tầng người, đám đại phu nuôi trong phủ hẳn sẽ lại vừa muốn bắt mạch vừa muốn châm cứu đây.
Đào Chi là nha hoàn hầu hạ ta, từ khi ta biết nhận thức thì Đào Chi đã luôn ở bên ta. Nha hoàn này, ta cũng không biết nên nói như thế nào về nàng, hầu hạ ta rất tốt nhưng lại quá ồn ào.
Đào Chi rất nhanh liền rót cho ta chén nước ấm, ta làm ấm cổ họng, một lần nữa nằm xuống giường. Đào Chi đắp chăn giúp ta, lo lắng nói:
“Quận chúa, nếu người thấy chỗ nào không thoải mái thì phải nói ra đó.”
Ta ậm ừ một tiếng có lệ rồi ngủ tiếp.
Hôm sau tỉnh lại, đúng như ta dự đoán, ta lại bị bệnh, đầu hơi đau, cổ họng hơi ngứa, có câu bệnh lâu thành y, ta bị bệnh nhiều năm nên sáng sớm vừa tỉnh dậy đã biết mình bị bệnh gì, ta thoáng trầm ngâm sai Đào Chi trải giấy, mài mực, rồi hạ bút kê một đơn thuốc.
“Đi mua ít dược liệu theo phương thuốc này về.” Ta đặt bút xuống, duỗi lưng một cái.
Vẻ mặt Đào Chi nói cho ta biết, nàng không tin tưởng phương thuốc của ta, ta miễn cưỡng nói:
“Nếu muội không tin bản Quận chúa, có thể đi hỏi mấy vị đại phu trong phủ.”
Bấy giờ Đào Chi mới lên tiếng: “Quận chúa, muội đi ngay ạ.”
Sau khi Đào Chi rời đi, ta gọi nha hoàn khác tiến vào giúp ta rửa mặt chải đầu. Khi Lê Tâm hỏi ta muốn mặc bộ xiêm y nào, ta bỗng dưng nhớ tới cha và huynh trưởng mấy ngày nữa sẽ trở về. Cha trở về, nhất định sẽ không cho ta đi những nơi ta không thể tới. Thừa dịp người chưa về, ta phải nhanh tới đó mới được.
Ta không quan tâm rất nhiều chuyện, chỉ có nghe đàn là ngoại lệ. Mà ở một nơi lớn như đô thành này, vừa may tiểu quan[2] Dịch Phong của Tần Lâu Sở Quán gảy đàn được lòng ta nhất.
[2] Tiểu quan – Nam kỹ: nam tử bán sắc kiếm tiền, giống kỹ nữ. Họ ở tiểu quan quán, giống thanh lâu.
Nhưng kể từ khi Dịch Phong được Thái tử bao, ta muốn thấy mặt Dịch Phong cũng khó chứ đừng nói đến nghe đàn. Khó mới có được mấy ngày Thái tử phạm lỗi, bị Hoàng đế hạ lệnh cấm túc, lệnh Thái tử nghiền ngẫm lỗi lầm trong phủ nửa tháng.
Lê Tâm lại hỏi ta thêm lần nữa, rồi vô tình nói: “Hay Quận chúa ăn mặc hoạt bát chút đi, sáng nay muội vừa nghe Lan Phương cô cô nói đêm qua Vương phi cứ nhắc đến Vương gia, có lẽ đêm nay Vương gia sẽ về tới Kiến Khang ạ.”
Lan Phương là người bên cạnh mẹ ta, mẹ nói như thế thì nhất định cha đã dùng bồ câu đưa tin. Nghĩ đến không chừng vài canh giờ nữa, ta có thể gặp lại cha và huynh trưởng rồi.
Ta chợt giật mình, lúc này còn không ra ngoài thì đợi đến khi nào nữa.
Ngón tay nhỏ nhắn nhoáng lên một cái, ta liền chỉ vào một cái áo choàng được làm riêng, “Lấy cái này, mau, chải đầu giúp ta, bản Quận chúa hôm nay muốn cải trang thành nam nhi.”
Lê Tâm sợ tới mức ngón tay run lên, làm lược ngà voi rơi “lạch cạch” xuống đất, “Quận... Quận chúa...”
Ta híp mắt, lạnh lùng nói: “Không được nói cho mẹ ta biết, ai dám tố cáo, bản Quận chúa về sẽ lột da kẻ đó.”
Haiz, bản Quận chúa thật không thích hợp đóng vai ác mà, nhìn xem, cả Vương phủ lớn như vậy mà chẳng được mấy người sợ ta, xem ra bình thường ta hiền quá rồi. Cảm khái xong, ta đã rửa mặt chải đầu thoả đáng, ngó mình trong gương đồng, ta cầm quạt giấy lên, cây quạt phe phẩy trong tay ta, ừm, bản Quận chúa cũng có vài phần ngọc thụ lâm phong đấy chứ.
Ta dẫn theo vài tên thị vệ lén chuồn ra ngoài từ cửa sau của Vương phủ, đi được nửa đường thì gặp Đào Chi. Đào Chi biết ta muốn đi Tần Lâu Sở Quán tìm Dịch phong thì vui đến mắt sáng lên.
Ta dùng quạt gõ đầu Đào Chi, “Khụ, bình tĩnh chút.”
Vẻ mặt Đào Chi có tật giật mình, hỏi: “Nếu Vương phi phát hiện thì phải làm sao ạ?”
Ta phẩy phẩy quạt, rất bình tĩnh nói: “Sẽ không bị phát hiện.” Vì nghe đàn, cái gì ta cũng không sợ. Huống chi ngoại hình của Dịch Phong rất được, bản Quận chúa trừ bỏ thích nghe đàn, còn thích ngắm mỹ nhân, nhất là mỹ nhân chơi đàn.
Nếu không phải bị Thái tử đoạt trước một bước, bản Quận chúa cũng muốn xây kim ốc tàng “Phong”.
Nghĩ đến tiểu mỹ nhân đang chờ ở Tần Lâu Sở Quán, ta liền cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, bước chân cũng nhanh hơn nhiều. Khi đến Tần Lâu Sở Quán, ta sai Đào Chi ném cho tú bà thỏi bạc, sau đó thuần thục như đi dạo trong hậu viện nhà mình mà đi thẳng tới phòng Dịch Phong.
Tú bà vội kéo ta lại, mặt hơi mất tự nhiên, “Công tử, Dịch Phong nhà tôi hôm nay có khách rồi ạ.”
Thái tử bị cấm túc, Dịch Phong sao có thể tiếp khách chứ? Ta liếc tú bà một cái, “Bà chê bạc ta đưa không đủ?”
Tú bà nóng nảy, thấp giọng đáp lại, “Ôi, Quận chúa à, Dịch Phong thực sự có khách mà.”
Ngay cả hai chữ “Quận chúa” cũng đã kêu ra, xem ra bà ta không nói dối. Chẳng qua... Ta nheo hai mắt lại, ta trái lại muốn nhìn xem rốt cuộc Dịch Phong đang tiếp dạng khách quý nào, ta sai thị vệ đẩy tú bà ra, rồi tiếp tục tiến lên lầu trên.
Tú bà vội nói: “Ôi, Quận chúa à, người hôm nay Dịch Phong tiếp không phải khách nhân bình thường đâu, là tri âm Dịch Phong vô tình gặp được sáng nay đó...”
Ta nghe xong, ánh mắt sáng ngời. Tri âm Dịch Phong vô tình gặp được chắc chắn là người hiểu nhạc khúc. Nếu đã hiểu biết về nhạc khúc thì ta càng muốn gặp một lần. Ta bước nhanh hơn, cũng không quản tú bà nói gì, chỉ trực tiếp đá văng cửa phòng Dịch Phong ra.
Tiếng đàn đột ngột ngừng lại.
Ánh mắt của ta gắt gao đảo tròn một vòng quanh phòng, vài gã sai vặt nhận ra ta đều biến sắc, vội đứng dậy hành lễ, Dịch Phong thấy ta, cũng chỉ cười khổ một tiếng, rồi đứng dậy hành lễ với ta:
“Quận chúa vạn phúc.”
Ta hăng hái bừng bừng nhìn Dịch Phong, “Tri âm của ngươi đâu? Ở đâu, để ta biết với.”
Dịch Phong hơi dịch thân, ta theo đó nhìn qua, thấy một nam tử mặc áo trắng đang ngồi trước ngũ huyền cầm đưa lưng về phía ta, chỉ đơn giản nhìn thấy bóng lưng cùng dáng người, nhưng ta lại có thể khẳng định nam tử này là một tiểu mỹ nhân cực kỳ ôn văn nho nhã.
Ai ngờ tiểu mỹ nhân còn chưa xoay người lại, Đào Chi đã hoảng hốt mở cửa chạy vào, ghé vào tai ta hạ giọng nói:
“Quận chúa, không xong rồi, xe ngựa của Vương gia vừa mới vào thành.”
Ta nghe xong, sợ tới mức run hết người. Cha trở về sớm như vậy, nếu để người biết ta đang ở Tần Lâu Sở Quán thì về nhà chắc chắn sẽ lột da ta ra mất. Nghĩ đến đó, ta cũng không kịp nhìn tiểu mỹ nhân mà vội xoay người chuồn khỏi Tần Lâu Sở Quán.
Ta hồng hộc chạy về Vương phủ, Lê Tâm đang chờ ta trong phòng, nhìn thấy ta thì lẩm bẩm một câu “Cảm tạ trời đất” rồi vội vàng tháo búi tóc giúp ta, chải cho ta búi tóc nhỏ nữ nhi thường búi hàng ngày, Đào Chi cũng ở bên cạnh kiểm tra toàn bộ.
Lê Tâm nói: “Đào Chi, chọn cái nào sáng màu một chút ấy, Vương gia đã về phủ rồi, nghe nói lần này Vương gia mời về một tuyệt thế thần y, Quận chúa lát nữa cũng phải ra ngoài chào một tiếng đó.”
Ta khẽ ho khan vài tiếng, cổ họng hình như ngứa hơn rồi.
Thấy ta ho khan, Đào Chi lại bắt đầu luống cuống tay chân, “Ôi chao, Quận chúa ơi, thuốc đã sắc xong rồi, để muội bưng vào cho người, Lê Tâm, cô tới hầu hạ Quận chúa thay y phục đi.”
Lê Tâm cũng hơi hoảng sợ, miệng hỏi: “Quận chúa, người bị bệnh sao còn chạy ra ngoài? May mà hôm nay người trở về sớm, nếu bị Vương gia phát hiện thì người chắc chắn sẽ bị cấm túc giống Thái tử điện hạ đó.”
Ta bĩu môi nói: “Ta mới không muốn bị giống Thái tử đâu.” Nhưng trong lòng vẫn thở phào nhẹ nhõm, may mà trở về trước cha. Nhớ tới tiểu mỹ nhân vừa rồi còn chưa kịp thấy mặt, trong lòng khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.
Ước chừng qua mấy khắc, có gã sai vặt tiến vào mời ta tới đại sảnh, nói là có khách quý tới. Ta đã nghe Lê Tâm nói trước đó, biết cha đi mời thần y ở trong rừng sâu núi thẳm đã trở về. Ta cũng không hy vọng gì nhiều, dù sao những năm gần đây ta đã gặp qua vô số đại phu tự xưng mình là thần y, nhưng không có nổi một người có thể trị hết căn bệnh quái dị này của ta.
Cổ họng hơi ngứa, ta lại ho khan vài tiếng.
Đào Chi vẫn luôn mang theo nước trà bên mình, vội vàng rót cho ta một chén, ta uống hết nửa chén mới cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn một chút. Lúc này, ta cũng vừa đi tới cửa đại sảnh.
Gã sai vặt đi vào bẩm báo cho cha một tiếng, ta mới đi vào.
Ta vừa vào đại sảnh, đang định xem xét vị thần y kia có bộ dáng như thế nào, có phải lại là bọn bịp bợm giang hồ kia hay không, đã thấy cha đang nhìn ta bằng ánh mắt trìu mến, nói:
“A Uyển, lần này cha đã tìm cho con một vị thần y chân chính, vị thần y này không những giỏi y thuật, mà võ công cũng rất cao siêu, đợi con gặp thần y thì bái hắn làm thầy đi.”
Ta chớp mắt, huynh trưởng đứng phía sau cha cũng đang nháy mắt ra hiệu.
Ta không hiểu gì cả, không phải chỉ chữa bệnh thôi ư? Sao đột nhiên lại thành bái sư rồi? Ta lướt mắt nhìn toàn bộ đại sảnh một lần, cũng không thấy vị thần y trong truyền thuyết kia, vừa định mở miệng hỏi thần y ở đâu thì gã sai vặt đã chạy vào bẩm báo:
“Vương gia, thần y vừa mới vào phủ ạ.”
Cha cười sảng khoái, đưa tay lên sờ mấy sợi râu ngắn dưới cằm, “A Uyển, ra đón sư phụ của con đi.”
Ta thầm nghĩ vị thần y này đúng là lừa cha ta không ít, nào có chuyện Quận chúa tự mình ra đón khách chứ? Nhưng cha đã nói như vậy, ta cũng không thể phản bác, chỉ đành hậm hực theo gã sai vặt ra ngoài.
Trong lòng ta rất bất mãn, miệng thầm than thở, nhưng Đào Chi lại rất hưng phấn, nói thẳng:
“Quận chúa, Vương gia coi trọng vị thần y này như vậy thì chắc chắn người này có y thuật rất cao, lần này bệnh của Quận chúa có thể chữa rồi.”
Lại đi qua mấy con đường, sau khi qua cầu đá, gã sai vặt bỗng nhiên dừng bước.
Ta ngước mắt nhìn, vườn đào trong Vương phủ không biết đã đồng loạt nở rộ từ khi nào, khắp bầu trời tràn ngập cánh đào màu hồng phấn, một thân ảnh màu trắng đứng lặng dưới gốc đào, khuôn mặt ẩn chứa ý cười nhìn về phía ta.
Nhất thời, ta vô tình nhớ tới bóng người trong giấc mộng đã theo ta mười sáu năm qua.
Trong mộng dường như cũng có một nam tử như vậy, áo trắng tóc đen, chàng đứng trước gió, những cánh hoa đào sáng rực cũng không sánh được nửa điểm tao nhã của chàng.