Nhớ lại đêm qua, ta đưa mắt nhìn bên cạnh, Thẩm Hoành đã không có ở đây. Lại ngó ra ngoài nhìn sắc trời vừa mới sáng.
Ngày mới vừa sáng, không biết Thẩm Hoành đã đi đâu.
Ta đang muốn gọi Bích Dung và Lê Tâm đi vào, chợt nghe thấy giọng Bích Dung vang lên ở ngoài phòng, “Công chúa, người ngủ dậy rồi ạ? Thái tử dặn chúng muội chuẩn bị nước ấm ạ.”
Cả người đau nhức, ngâm mình trong nước ấm cũng không tệ.
Sau khi Bích Dung và Lê Tâm bưng nước ấm vào, ta cũng hơi đói bụng, liền nói: “Muội đi bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn sáng đi.”
Lê Tâm đổ nước ấm vào thùng gỗ, “Đồ ăn sáng đã chuẩn bị rồi ạ, đang được hâm nóng trong nhà bếp, chờ Công chúa tắm rửa xong là có thể dùng ạ.”
Ta ngâm mình trong nước ấm, Lê Tâm vặn vẹo nhăn nhó thật lâu, mới chìa cái hộp tròn bằng vàng ra, giọng nhỏ như muỗi kêu, “Công chúa, Thái tử nói thoa cái này ở... ở... sẽ hết đau ạ.”
Ta không nghe rõ, liền hỏi: “Muội nói cái gì?”
Lê Tâm bỗng nhiên bày ra bộ dạng bất cần, nhắm mắt lớn tiếng nói, “Thái tử nói thoa thuốc này ở chỗ dưới sẽ hết đau ạ!”
Bích Dung khẽ ho một tiếng.
Mặt Lê Tâm đỏ như gấc.
Không hiểu sao, ta chợt thấy có cái gì đó bất thường, nhưng bất thường chỗ nào thì ta lại không nói ra được. Mãi đến khi ta dùng đồ ăn sáng, nếm được vài miếng mới phát hiện ra chỗ nào bất thường.
Hôm nay là ngày hưu mộc[1].
[1] Ngày hưu mộc: lệ ngày xưa, làm quan cứ mười ngày thì lại được nghỉ một ngày để tắm gội, cho nên ngày nghỉ lễ thường được gọi là ngày hưu mộc (gội đầu).
Thường ngày chỉ cần hơi rảnh rỗi, Thẩm Hoành chắc chắn sẽ xuất hiện bên trái bên phải ta, tuy hắn cũng không nói gì, chỉ luôn im lặng ở cạnh ta, nhưng lại có thể an bài mọi chuyện cực kỳ thỏa đáng. Ví dụ như thuốc mỡ sáng nay, lại ví dụ như đồ ăn sáng này, nếu là trước kia, đều là Thẩm Hoành tự tay chuẩn bị cho ta mới phải.
Nhưng hôm nay ngay cả bóng người cũng không thấy đâu.
Có điều Thẩm Hoành không ở đây cũng tốt, nếu hắn ở đây thì ta lại hơi mất tự nhiên.
…
Dùng xong đồ ăn sáng, ta bỗng nhiên nhớ ra đêm qua Thẩm Hoành có nói —— A Uyển, chúng ta sinh con nhé. Ta sợ đến mức giật mình, đêm qua mây mưa nhiều lần như vậy, có lẽ bây giờ trong bụng ta đã có con với Thẩm Hoành cũng nên.
Ta không muốn bị to bụng, cũng không muốn có con. Nếu ta thật sự có con với Thẩm Hoành, ít nhất trong một năm ta sẽ không thể rời xa Thẩm Hoành. Không có y thuật cao siêu và sự che chở của Thẩm Hoành, ta có thể một xác hai mạng bất cứ lúc nào.
Ta biết lời này không thể nói thẳng với Thẩm Hoành.
Nếu Thẩm Hoành biết suy nghĩ của ta, nhất định sẽ không để ta được như ý.
Ta lặng lẽ gọi Bích Dung, nói: “Muội ra ngoài mua thuốc tránh thai, nhớ kỹ, không được để lộ, cũng không được nói cho bất cứ ai biết, Lê Tâm cũng không được.” Không phải ta không tin Lê Tâm, mà là chuyện này càng ít người biết càng tốt, vả lại xem xét mấy ngày nay, ta có cảm giác Lê Tâm càng ngày càng nghiêng về phía Thẩm Hoành.
Mà Bích Dung thì không như vậy.
Nàng vốn đến theo di ngôn của Bích Đồng, chắc chắn sẽ không làm trái lời ta.
Bích Dung vâng lời.
Ta suy nghĩ, vẫn cảm thấy nên cẩn thận hơn. Với tâm tư tinh tế của Thẩm Hoành, nói không chừng sẽ phái người đi theo Bích Dung. Ta lại nói:
“Ta tới Bắc triều lâu như vậy, cũng chưa từng ngắm kỹ phong cảnh đô thành, muội ra ngoài gọi người chuẩn bị xe ngựa, qua nửa canh giờ nữa, ta sẽ ra ngoài chơi. Đến lúc đó ta sẽ đưa muội đi mua vài món đồ chơi thú vị, lúc đó muội hãy nhân cơ hội lén đi mua thuốc tránh thai, nhớ phải làm việc cẩn thận, chớ đừng nóng vội mà để lộ sơ hở.”
Bích Dung gật đầu.
Lại nói tiếp, từ khi ta đến đô thành Bắc triều, cũng chưa từng đi ra ngoài. Đầu tiên là dưỡng thương ở phủ Thái tử, sau đó lại chuẩn bị đại hôn, đến đây hơn một tháng, nhưng lại chưa từng tham quan đô thành Bắc triều.
Ta ngồi trong xe ngựa, vén mành nhìn ra đường phố đô thành.
Ừm, cũng náo nhiệt phồn hoa như thành Kiến Khang, có điều vẫn có chút không giống. Không khí ở Bắc triều quả thật rất nghiêm cẩn, ta nhìn ngó lâu như vậy, thấy trên đường cái không có nhiều cô nương đi lại, cho dù có, trên mặt cũng đều đeo một cái khăn che mặt thật dầy, trên đỉnh đầu còn đội màn che, căn bản không thấy rõ bộ dáng ra sao, chỉ có thể từ thân thể lả lướt để đoán đó là một cô nương.
Ta nói: “Thật không thú vị, vẫn là Nam triều tốt hơn, trên đường có nhiều cô nương nhiệt tình như lửa, quần áo diễm lệ, tùy ý nhìn ngó một cái là có thể nhìn thấy mỹ nhân.”
Lê Tâm cười nói: “Nam triều có cái tốt của Nam triều, Bắc triều cũng có cái tốt của Bắc triều ạ.”
Bích Dung cũng nhỏ giọng nói: “Có lẽ chờ đến khi tân đế đăng cơ, Bắc triều sẽ có một cảnh tượng khác.”
Nghe Bích Dung nói đến việc này, làm ta nhớ lại lời Thẩm Hoành —— Hắn sẽ không làm Hoàng đế. Ta thấy trong lòng nam nhân nào cũng đều có giấc mộng làm Hoàng đế, lời Thẩm Hoành nói vẫn nên tạm tin bây giờ thôi.
Ta làm biếng ngáp một cái, “Ngồi riết trong xe ngựa cũng buồn chán quá, xuống đi bộ chút đi.”
Lê Tâm cầm màn che và khăn che mặt tới, ta vốn muốn cự tuyệt, nhưng lại đảo mắt nghĩ, Thẩm Hoành không phải đã nói Tư Mã Cẩn Du đang ở Bắc triều sao? Ngộ nhỡ vừa đúng lúc hắn đang ở đô thành, nếu bị hắn thấy cũng không phải chuyện tốt.
Vì thế, ta đành trực tiếp đội màn che lên, cũng đeo luôn cái khăn che mặt.
Sau khi xuống xe ngựa, ta nhìn trái nhìn phải một lượt, cũng thực sự rất mới lạ. Đi được một lúc, ta liền quay sang nói với Bích Dung:
“Vừa rồi ta thấy bên kia có không ít đồ chơi, muội qua mua về phủ một ít đi.”
Lát sau, ta nói với Lê Tâm: “Tìm một quán trà ngồi nghỉ chút.”
Quán trà ở Bắc triều cũng có phần náo nhiệt, vừa vào trong, ta liền ngồi xuống một vị trí hẻo lánh. Có tiểu nhị tới hỏi ta uống gì, ta đưa mắt nhìn trên bàn những người khác, rồi thuận tiện nói:
“Mang tới bình trà ngon nhất cùng vài đĩa điểm tâm.”
“Dạ dạ dạ, lập tức có ngay ạ, khách quan chờ chút.”
Ta quan sát quán trà này, bày trí rất tinh xảo, có vài phần phong cách Giang Nam. Những người chung quanh đều nhàn nhã kết bạn thành từng nhóm tốp năm tốp ba.
Ngồi ở bàn cách chúng ta không xa là hai nam tử trẻ tuổi đang lớn tiếng nói chuyện, ta đoán chừng đứng ngoài quán trà cũng có thể nghe thấy. Lê Tâm đang đứng phía sau ta, lén nói:
“Công chúa, nơi này thật ồn ào, không bằng chúng ta tìm một nơi an tĩnh hơn nhé? Hơn nữa nơi này thoạt nhìn không an toàn lắm.”
Ta nói: “Muội sợ cái gì chứ, không nói đến nơi này là đô thành, chỉ riêng việc chúng ta ra ngoài đã có bao nhiêu ám vệ đi theo.” Quan trọng là, thường ngày ở trong phủ Thái tử không biết được nhiều tin tức lắm, quán trà huyên náo này là nơi dễ dàng nghe ngóng tin tức ta muốn biết nhất.
Nếu lỡ xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ dễ xử lý.
“... Kể từ khi triều ta kết thân với Nam triều, trong đô thành chúng ta càng ngày càng nhiều người Nam triều.”
“Nói đến việc này, ta lại nghe được một tin. Vừa có một người Nam triều tới Trích Tinh Lâu huyện Dung Hoè, đàn cầm rất hay, hơn nữa còn có dung nhan rất đẹp.” Nam tử trẻ tuổi cười say đắm, “Quan trọng nhất hắn là nam nhân.”
“Xì, ngươi đúng là không nói được lời hay.”
“Cái này không thể trách ta không nói được lời hay, chỉ có thể trách hắn là nam nhân nhưng lại đẹp như vậy làm gì, có thể khiến người khác không nghĩ tới chuyện kia sao? Để ta nhớ lại, tên gì ấy nhỉ? À, đúng rồi, tên là Minh Viễn.”
Ta hơi ngạc nhiên.
Lê Tâm đã kịp phản ứng, “Ơ, Công chúa, đó không phải Dịch Phong công tử sao? Hắn cũng tới Bắc triều hả?”
Chuyện Dịch Phong đến Bắc triều có hơi ngoài dự tính của ta, ta vốn tưởng hắn sẽ tìm một nơi yên tĩnh vắng vẻ ở Nam triều rồi bình yên sống hết cuộc đời. Không ngờ hôm nay lại nghe được tin này.
Lúc này, nam tử trẻ tuổi kia lại nói: “Có điều nói tới cũng thật kỳ quái, Dịch Minh Viễn này chỉ biết đàn một khúc nhạc.”
“Ồ? Khúc gì vậy?”
Nam tử trẻ tuổi nói: “Nghe người ta nói đó là ‘Phương phỉ tẫn[2]’, là khúc nhạc của Nam triều, ta cũng chưa từng nghe qua.”
[2] Phương phỉ tẫn: hương thơm (hoa cỏ) vô tận.
Ta lại ngạc nhiên lần nữa.
Ta biết khúc nhạc này, năm đó lúc giao tình của ta với Dịch Phong tốt nhất, có một ngày Dịch Phong nổi hứng liền tự soạn khúc nhạc này, đúng lúc hoa đào rơi ngoài cửa sổ, Dịch Phong bèn lấy tên “Phương phỉ tẫn” đặt cho khúc này.
Giai điệu ai oán, nghe nhiều sẽ cảm thấy trước mắt là cảnh tối tăm, không có lối thoát và tuyệt vọng.
Lần đó ta nghe xong liền chọc Dịch Phong: “Khúc này như lần cuối cùng đi vây bắt thú mệt mỏi mà vẫn thất bại ra về, tâm tình sẽ tuyệt vọng tới cực điểm. Này, nếu sau này ngươi gặp phải khó khăn gì, chỉ cần đánh khúc này, ta mà nghe thấy sẽ tới cứu ngươi, thế nào?”
Lúc ấy Dịch Phong đã mỉm cười nói “Được”.
Lê Tâm đứng sau ta thầm thì, “Sao muội không biết Nam triều có khúc này nhỉ...”
Ta suy nghĩ, không biết có phải bây giờ Dịch Phong đang gặp khó khăn gì không...
Người này, ta nên cứu hay không đây?
…
Đến khi trở về phủ Thái tử, ta vẫn không nhìn thấy Thẩm Hoành, nhưng bữa tối cũng đã chuẩn bị xong.
Ta nếm thử, là tay nghề của Thẩm Hoành.
Ta chợt cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không để ý nhiều. Dùng xong bữa tối, Bích Dung lén đem thuốc tránh thai đã sắc xong đưa cho ta. Ta vừa định uống, thì cửa đã bị đẩy cái “rầm”.
Ta ngước mắt nhìn lên, là Thẩm Hoành đã biến mất cả ngày hôm nay.
Vừa thấy hắn, ta bắt đầu có chút chột dạ, cũng không để ý đến việc thuốc tránh thai mới sắc xong, thổi cũng không thổi, mà trực tiếp “ừng ực” uống sạch. Khi đặt bát thuốc xuống, đầu lưỡi đã bị phỏng đến tê rần.
Bích Dung trợn to mắt.
Ta lè lưỡi, tay không ngừng quạt, cả khuôn mặt cũng đỏ phừng phừng.
Thẩm Hoành nhìn ta chằm chằm, “Nàng vừa uống cái gì?”
Ta sợ Thẩm Hoành ép ta phun ra, vì thế chuẩn bị kéo dài thời gian với hắn. Ta né tránh vấn đề này, “Sư phụ, hôm nay không phải là ngày hưu mộc à? Người đi đâu vậy? Sao cả ngày không thấy người đâu?”
Thẩm Hoành nghe ta hỏi như thế, ánh mắt cuối cùng cũng hơi sáng lên.
Trong thoại bản cũng thường có cảnh như vậy, ta liền lập tức lớn tiếng doạ người hỏi:
“Có phải người đã ra ngoài tầm hoa vấn liễu không?"
“Nàng...”
Thẩm Hoành sặc vài tiếng, hình như không ngờ ta sẽ hỏi như vậy, sắc mặt có chút tái xanh. Ta vội vàng đánh mắt ra hiệu Bích Dung, bảo nàng bưng bát thuốc đi, nhân tiện tiêu hủy luôn bã thuốc.
Bích Dung bình tĩnh nhích tới gần ta, rồi cầm khay đựng thuốc ra ngoài.
Thẩm Hoành dường như không để ý tới, chẳng qua khuôn mặt tái xanh vẫn coi chừng ta.
Sau khi cửa đóng lại, ta lén thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi nhìn sang Thẩm Hoành, trong lòng vẫn lo lắng khôn nguôi, “Người... người... cứ nhìn con làm gì? Hôm nay rõ ràng là ngày hưu mộc, người cũng không ở...”
Thẩm Hoành ngắt lời ta, “A Uyển, nàng chớ để ý lời người ngoài.”
Ta ngửa mặt lên, “Vậy tại sao cả ngày người không ở nhà?”
“Vậy nàng nói xem, nếu ta cả ngày không ở nhà, vậy đồ ăn của nàng ai làm?”
“Vậy người đã đi đâu?”
Sắc mặt Thẩm Hoành hơi lúng túng.
Hắn như lấy hết dũng khí, mới nói một hơi: “Bởi vì đêm qua ta hạ dược với nàng, nên hôm nay không còn mặt mũi nào để gặp nàng.”
Hạ... hạ dược...
Vừa nghe Thẩm Hoành nói vậy, làm ta nhớ tới. Ta vội nói: “Người hạ dược con, là người không đúng.”
Thẩm Hoành nhìn ta, “Vậy tối qua ai hạ dược ta, là ai không đúng?”
Ta nói: “Dược đó không phải con hạ.”
“Ta biết, nhưng nàng biết rõ đó là xuân dược, lại đẩy ta vào lòng nữ nhân khác, đây là ai không đúng? A Uyển, nàng là thê tử của ta.” Ánh mắt Thẩm Hoành có vài phần bị tổn thương.
Ta há hốc mồm, vừa định nói “Vậy người tính kế để con gả cho người thì người đúng à”, thì Thẩm Hoành đã nặng nề thở dài.
“A Uyển, ta biết nàng vừa uống thuốc gì.”
Ta lập tức ngậm miệng.
Thẩm Hoành hạ giọng nói: “Thuốc này không tốt cho sức khỏe, sau này không nên uống nữa. Nếu nàng thật sự không muốn có con, thì ta sẽ không đụng vào nàng nữa.”