Ta tin Bích Dung, vì ta biết Bích Dung sẽ không làm trái nguyện vọng của Bích Đồng. Còn Lê Tâm, muội ấy đã theo ta nhiều năm như vậy, tính nết như nào ta rất rõ ràng, vả lại ta đang cầm khế ước bán mình của Lê Tâm trong tay, chắc cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Giữa tháng Hai, đoàn rước dâu của Bắc triều đã tới Nam triều, lần đầu tiên Thẩm Hoành xuất hiện với thân phận Thái tử trước mặt mọi người. Thái tử Bắc triều đích thân đến đã cho Nam triều thể diện, làm Phụ hoàng và các quan đại thần đều cười không dứt.
Đêm trước khi qua Bắc triều, cha mẹ và huynh trưởng đều qua nói với ta không ít chuyện, đa số đều là phải hầu hạ phu quân cho tốt, chớ để người Bắc triều chê cười. Ta vẫn nghe lời đồng ý mọi chuyện.
Qua giờ Tuất[1], trong cung điện của ta cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Ta cho tất cả cung nữ lui xuống, chỉ lưu lại một mình Bích Dung. Trên ghế quý phi đặt một bộ giá y đỏ thẫm xa hoa tinh xảo, ta nhìn, rồi hạ giọng hỏi:
“Ra ngoài xem thử, sao Lê Tâm còn chưa về?”
[1] Giờ Tuất: từ 7 – 9 giờ tối.
Còn chưa nói xong, hai mắt Bích Dung đã sáng ngời, chỉ tay vào sau lưng ta rồi nói:
“Công chúa, Lê Tâm đã về rồi ạ.”
Ta quay đầu nhìn, thấy Lê Tâm đang cầm chiếc khay khắc mây bước nhanh về phía ta, nàng vỗ vỗ ngực, lòng còn sợ hãi nói:
“May mà muội giả vờ giống mới lừa được đại ca thị vệ tuần tra. Hắn thấy muội đang cầm khay đựng giá y của Công chúa nên mới tin muội.”
Ta hỏi: “Lúc ra khỏi mật đạo có bị người khác phát hiện không?”
“Không có ạ.” Lê Tâm nói: “Công chúa, muội cẩn thận lắm đó.”
Ta bảo Bích Dung mở giá y ra, màu đỏ thẫm làm chói mắt ta, ta vươn tay khẽ vuốt, rồi nói:
“Vải này hình như hơi khác.”
Lê Tâm nói: “Tất nhiên rồi ạ, giá y của Công chúa được làm từ loại gấm Tứ Xuyên thượng đẳng, còn bộ giá y này chỉ làm trong một đêm, chỉ giống được bề ngoài, chứ chất vải này cũng chỉ là loại gấm bình thường thôi ạ.”
Bích Dung nói: “Thật ra cũng không sao đâu, nhìn xa hay nhìn gần cũng không thấy khác lắm, không ai phát hiện ra đâu ạ.”
Ta “Ừ”, rồi bảo Lê Tâm cất vào. Lúc này, có người khẽ gõ cửa, “Công chúa, Thái tử điện hạ Bắc triều cho người đưa nước đường phèn tuyết lê qua, nói là thấy bữa tối nay Công chúa không dùng nhiều lắm, hiện tại chắc cũng đói bụng rồi ạ.”
Ta xoa xoa bụng, đúng là hơi đói rồi.
Bích Dung cầm hộp đồ ăn vào, Lê Tâm mở nắp hộp ra, vui vẻ nói: “Còn có một đĩa điểm tâm nữa, là bánh hạt dẻ[2] Công chúa thích ăn ạ."
[2] Bánh hạt dẻ – Hạt dẻ cao: vốn là món bánh ăn vặt ưa thích của người Hán ở Bắc Kinh.
Ta nâng mắt vội nhìn, rồi vứt qua một bên: “Các muội ăn đi, ta không đói.” Đào hôn rồi sẽ không bao giờ gặp lại Thẩm Hoành nữa, dù sao cũng có ngày ta phải tập quen với việc không có đồ ăn Thẩm Hoành làm.
Vả lại vì cái ăn mà đền cả đời mình, thật đúng là không có lãi.
Ta nhìn ánh trăng bên ngoài, nghĩ thầm ngày mai ta sẽ phải rời khỏi Nam triều đi Bắc triều rồi, chỉ mong mọi chuyện sẽ thuận lợi.
…
Hôm sau khi trời còn chưa sáng, ta đã được mặc giá y đỏ thẫm, trên đầu đội mũ phượng rất nặng. Ta nói với Bích Dung trước mặt tất cả cung nữ và nội thị đang có mặt:
“Ta đã nói với Mẫu hậu trước rồi, muội không cần theo ta đi Bắc triều. Người trong lòng muội cũng đang ở Nam triều, vậy muội cứ ở yên Nam triều đi.”
Bích Dung quỳ xuống dập đầu với ta, “Bích Dung cảm tạ Công chúa, đại ân đại đức của Công chúa, Bích Dung suốt đời không quên.”
Ta liếc Lê Tâm một cái, Lê Tâm hiểu ý, cầm một bọc đồ màu đỏ thẫm đưa cho Bích Dung. Ta nói:
“Đây là đồ cưới ta cho muội, muội cũng hầu hạ ta nửa năm rồi, cái này coi như tâm ý của ta.”
Nói xong, ta được Lê Tâm dìu xuống cung Thừa Kiền, bái biệt Phụ hoàng Mẫu hậu và huynh trưởng.
Sau khi ta nặng nề dập đầu lạy ba cái, Lê Tâm nâng ta dậy, Mẫu hậu nén nước mắt vui sướng mà vỗ vỗ vai ta, Lan Phương cô cô ở bên cạnh cũng trùm khăn lụa đỏ lên đầu ta.
Khăn lụa đỏ vừa được trùm, trước mắt ta chỉ có một màu đỏ.
Khi ta ra khỏi cung Thừa Kiền, thì tiếng trống đồng và kèn toả nột cùng nhau vang lên cực kỳ náo nhiệt. Đội ngũ rước dâu của Bắc triều đang ở cửa Nam, Thẩm Hoành cũng đang ở đó.
Lê Tâm đỡ ta lên phượng liễn[3].
[3] Phượng liễn: xe, kiệu khắc hình chim phượng.
Tuy nói ta đã lên kế hoạch từ lâu, những thứ cần chuẩn bị cũng đã chuẩn bị tốt, nhưng đến hôm nay, ta vẫn hơi lo lắng. Hồi lâu sau, ta nghe thấy Lê Tâm khẽ ho một tiếng.
Ta lập tức hiểu ý, hô: “Ngừng.”
Ta thì thầm vào tai Lê Tâm vài câu, Lê Tâm nói với đám ma ma hồi môn chung quanh rằng: “Công chúa điện hạ muốn đi vệ sinh.” Dứt lời, Lê Tâm đỡ ta xuống phượng liễn, nghe thấy tiếng bước chân từ sau theo tới, ta mở miệng nói: “Không cần đi theo, bản cung sẽ về nhanh thôi.”
Ta đi đến phía sau rừng trúc, thấy Bích Dung cũng một thân giá y đỏ thẫm chui ra khỏi mật đạo, nàng cũng búi kiểu tóc giống ta. Ta đã sớm tháo mũ phượng xuống, sau khi thấy Bích Dung, Lê Tâm lập tức giúp nàng đội mũ phượng lên.
Bích Dung có dáng người giống ta, che khăn lụa đỏ lên, chỉ cần nàng không nói lời nào, thì dù là mẹ cũng chưa chắc nhận ra.
Bích Dung nói: “Đồ trang sức trong bao quần áo, Công chúa vào mật đạo là có thể thấy, xe ngựa đang chờ ở ngoại ô. Công chúa, mọi chuyện phải cẩn thận.”
Ta lên tiếng, “Các muội cũng vậy.”
Ta chui vào trong mật đạo, thay bộ thường phục đã được chuẩn bị trước. Ta đã từng thử nghiệm ở trong mật đạo, từ Hoàng cung đi tới ngoại ô thành Kiến Khang, ít nhất phải hơn nửa canh giờ.
Ta vác bọc đồ trên lưng rồi chạy như điên.
Bây giờ đang mùa đông, mà ta chạy đến đầu đầy mồ hôi. Cũng không biết đã được bao lâu, mắt thấy cửa ra cách đó không xa, ta mới thở hồng hộc dừng lại thở hổn hển mấy hơi.
Ta hơi thấp thỏm đẩy cửa đá ra, trong đầu lo lắng vừa mở cửa ra sẽ thấy khuôn mặt của Thẩm Hoành.
Phải biết rằng, Thẩm Hoành cũng biết mật đạo này.
Nhưng may mà trời cao phù hộ, sau khi đẩy cửa đá ra, bên ngoài là cảnh rừng cây, bốn phía im ắng, một bóng người cũng không thấy.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Ra khỏi mật đạo, rất nhanh đã tìm thấy xe ngựa đang chờ ở ngoại ô. Phu xe là người Bích Dung thuê, bộ dạng rất thật thà chất phác, thấy ta liền mở miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng.
“Cô nương cuối cùng cũng tới, tôi đợi ở đây đã lâu rồi.”
Ta vừa lên xe ngựa vừa hỏi: “Ngươi ở đây đã lâu có nhìn thấy người lạ nào không?”
Phu xe nói: “Không, tôi tới đây đã hơn nửa canh giờ nhưng không thấy ai đi ngang qua cả. Nói tới cũng lạ, bình thường nơi này cũng thỉnh thoảng có người đi qua mà.” Hắn vỗ vỗ đầu, cười nói: “Có lẽ do hôm nay là ngày đại hôn của Trưởng công chúa, nên mọi người đều đi xem náo nhiệt hết rồi.”
Ta khẽ cười một tiếng, không nói thêm gì nữa.
…
Đằng trước đã có phu xe, nên ta hạ mành xuống, phu xe liền kéo xe đi về hướng Bắc. Ta đã suy xét kỹ, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Với tính thận trọng của Thẩm Hoành, thì Bích Dung cao lắm cũng chỉ có thể lừa hắn ba ngày mà thôi.
Mà ta cũng chỉ cần thời gian ba ngày để rời khỏi Nam triều.
Đến lúc đó Bích Dung có bị phát hiện, thì ta đã ở trong Bắc triều rồi. Thẩm Hoành chắc sẽ không nghĩ đến việc tân nương đào hôn là ta sẽ chạy trốn tới Bắc triều. Đợi sóng gió qua đi, ta lại tìm một nơi vắng vẻ tĩnh mịch để định cư.
Đồ trong bao cũng đủ cho ta cả đời không lo áo cơm tiền bạc.
“Híiiii ——”
Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, giọng của phu xe vang lên, “Cô nương, thật không may mà, đụng phải đội ngũ đại hôn của Trưởng công chúa rồi.”
Ta giật mình, theo lý mà nói, dù bọn họ có đi chậm thì cũng đã sớm rời khỏi thành Kiến Khang rồi, sao lúc này mới đi tới ngoại ô chứ? Ta vội la lên:
“Mau lên! Tránh qua một bên, chớ đụng phải đội ngũ đại hôn của Trưởng công chúa.”
Ta biết dựa theo quy củ, nếu là dân chúng bình dân gặp phải đội ngũ của Hoàng gia, thì phải quỳ xuống dập đầu bái lạy. Nếu ta không xuống xe ngựa sẽ bị coi là đại bất kính. Nhưng... nhưng với tình huống bây giờ, nếu ta đi xuống thì chắc chắn sẽ bị Thẩm Hoành nhận ra.
“Cô nương, mau xuống dưới, đội ngũ càng lúc càng gần rồi.”
Ta bị phu xe thúc giục, trong lòng cũng gấp gáp vô cùng, trái lo phải nghĩ, cuối cùng cũng lấy một bộ đồ đen kèm áo choàng và mũ từ trong bọc đồ ra, khoác vào, rồi nhảy xuống xe ngựa, nằm sấp xuống đất.
Tiếng trống đồng và kèn toả nột cũng thổi ngày càng gần hơn, khiến tim của ta cứ đập “thình thịch thình thịch” liên hồi.
Ta ngừng thở, cắn chặt môi dưới, sợ sẽ thất bại trong gang tấc.
Ta biết hôm nay Thẩm Hoành sẽ mặc hỉ phục cưỡi ngựa đi đằng trước, nên chỉ cần con ngựa của Thẩm Hoành đi qua, thì ta sẽ an toàn.
Tiếng vó ngựa “lộc cộc” vang lên, khi đi đến trước người ta, ta cảm giác được ngựa chỉ tạm dừng một chút, hình như có ánh mắt bay tới người ta, làm người ta hết sức khó chịu.
May mà chỉ chốc lát sau, tiếng vó ngựa lại vang lên.
Ta hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy giọng của Thẩm Hoành, “Dừng lại.”
Trong lòng ta không yên.
Giọng của Đan Lăng cũng vang lên, “Sư huynh...” Hắn hơi dừng lại, “Ơ, vùng ngoại ô này mà lại có người à, đệ tưởng mọi người đều chạy vào thành xem náo nhiệt hết rồi cơ.”
Đan Lăng lại nói: “Sao lại đột nhiên dừng lại? Không phải huynh vội vã muốn kết hôn với thiếu nữ xinh đẹp của huynh à?”
Thẩm Hoành im lặng hồi lâu mới nói: “Không có gì.”
Đan Lăng cười thành tiếng, trêu chọc: “Đệ còn tưởng huynh đột nhiên không muốn cưới Tiêu Uyển nữa cơ.”
Giọng Thẩm Hoành hơi trầm xuống, “Không được nói bậy.”
Đan Lăng nói: “Được rồi được rồi, từ nhỏ huynh đã ngóng trông được cưới nàng ta, ai cũng không được nói xấu nàng ta một câu. Kỳ thật đệ còn cảm thấy nàng ta không xứng với huynh, tính tình cũng không vui vẻ, theo đệ thấy, nàng còn thua cả Phán Tình sư muội. Có khi, goá phụ đen ven đường còn được hơn nàng ta ấy chứ.”
Goá phụ đen...
Ta im lặng nuốt nước miếng.
“Đan Lăng, đệ biết ta không cho phép có người nói xấu A Uyển dù chỉ một câu, dù là huynh đệ, ta cũng có thể trở mặt. Dù Phán Tình sư muội có tốt đến đâu thì cũng không phải A Uyển, đời này ta chỉ chấp nhận một mình nàng. Dù bây giờ nàng chán ghét ta, nhưng trong lòng ta cũng chỉ có nàng ấy. Sau này đệ đừng nói những lời này nữa. Khởi hành ——”
Tai nghe thấy đội ngũ đón dâu dần dần rời đi, ta cũng đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn bụi mù cuồn cuộn phương xa, ta cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, trong lòng ta lại có vài phần buồn bã.
Nhưng buồn bã vì chuyện gì, thì ta lại không biết.