Nhưng từ sau đêm đó, ánh mắt Thẩm Hoành nhìn ta luôn có vài phần phức tạp.
Nói đến cũng lạ, khi ta làm Quận chúa Nam triều, thường phải kiên trì giao tiếp với nhóm quý nữ Nam triều. Nhưng sau khi qua Bắc triều làm Thái tử phi, Thẩm Hoành lại từ chối hết lời mời, thỉnh thoảng trong cung có yến hội, Thẩm Hoành cũng một mình tham dự, hắn cho tới bây giờ cũng không dắt ta đi cùng.
Có lúc ta nổi hứng, nói vào cung tham quan cũng tốt, Thẩm Hoành lại thản nhiên nói:
“Hoàng cung đều là một kiểu, cũng không có gì khác biệt. Nàng chờ yên trong phủ, nếu buồn thì ra ngoài đi dạo một chút cũng được.”
Đêm qua, Nam Hoa công chúa tổ chức yến hội trong cung, Thẩm Hoành vẫn một mình tham dự, đến nửa đêm mới trở về phủ.
Hắn uống say khướt, trên cẩm bào nồng nặc mùi rượu.
Ta bịt mũi nói: “Sư phụ, người uống nhiều rượu quá.”
Hắn hơi híp mắt nhìn ta, “A Uyển ghét bỏ ta à?”
Ta cũng không có ý này, nhưng ta biết không thể nói lý với người say, nên không đáp lại, chỉ gọi người hầu vào. Không ngờ Thẩm Hoành lại tức giận quá độ đuổi hết bọn họ ra ngoài, sau đó kéo tay ta, nắm thật chặt, không ngừng gọi tên ta.
Ta cuối cùng cũng đầu hàng, nói: “Con không có ghét bỏ người.”
Thẩm Hoành nở nụ cười khờ khạo, khiến ta có cảm giác như một đứa trẻ lớn xác.
Hắn hơi dùng sức kéo ta vào lòng, ôm thật chặt. Ta suýt không thở nổi. Thẩm Hoành uống say như thành người khác.
Ta muốn đẩy hắn ra để còn lấy hơi, nhưng mới nhúc nhích đầu, hắn đã vùi đầu vào vai ta, cũng không biết có phải ảo giác hay không, mà ta lại cảm thấy trên vai hơi ẩm ướt.
Sư phụ khóc.
Khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu ta, cả người ta liền cứng lại, xác thực mà nói, phải nói là chấn động. Ta vẫn luôn cảm thấy Thẩm Hoành không gì không làm được, chữ “nước mắt” này vĩnh viễn không ăn nhập với hắn.
“Ta biết nàng vô tâm, nên không trách nàng. Nhưng ta xót cho kiếp trước của nàng, đau như vậy ta còn không chịu nổi, huống chi nàng kiếp trước.”
Nghe xong lời này của Thẩm Hoành, trong lòng lại hơi không thoải mái.
Ta sờ sờ ngực, hơi đau.
…
Cả đêm ngửi mùi rượu cũng không được, ta liền gọi Lê Tâm và Bích Dung chuẩn bị nước ấm.
Thẩm Hoành say rượu cực kỳ khó chơi, ai chạm vào hắn cũng không được, ngoại trừ ta. Rơi vào đường cùng, ta đành phải đích thân cởi y phục của Thẩm Hoành, nửa dỗ nửa gạt đẩy hắn vào thùng tắm.
Vừa mới xoay người, liền có một lực kéo từ phía sau.
Chờ ta phản ứng lại thì cả người đã ướt đẫm, hơn nửa người đã ngâm trong nước ấm. Ta nhíu nhíu mày, Thẩm Hoành lại nói:
“A Uyển, ta muốn nàng.”
Kế đó, hắn liền chặn môi của ta.
Thẩm Hoành say rượu không dịu dàng chút nào, động tác vô cùng thô bạo. Bình thường Thẩm Hoành hôn rất dịu dàng cẩn thận, như con sông chảy qua ngọn núi. Mà giờ phút này, Thẩm Hoành như cơn bão mùa hè, mãnh liệt khiến ta không thể ngăn cản.
Ta bị hắn hôn đến cả người như nhũn ra.
Trên thùng tắm mù mịt hơi nước, ta mở to đôi mắt ướt át, thở dốc nói: “Người... đã nói không chạm vào con.”
Thẩm Hoành cắn môi ta, “Lúc nào…”
Ta nói: “Lúc…”
Còn chưa nói xong, lại một trận mưa gió nữa kéo tới. Lần này, ta bị hôn đến mơ màng, không biết phương hướng. Quần áo trên người cũng không biết đã nhẹ nhàng nổi trên mặt nước từ khi nào, Thẩm Hoành ôm ta, hai chân của ta vòng quanh hông hắn.
Hắn cắn tai ta, không ngừng gọi tên ta.
“A Uyển, A Uyển, A Uyển...”
Ta mơ màng đến không thể trả lời, chỉ cảm nhận được dưới nước có một làn sóng lại một làn sóng đánh sâu vào. Sau đó, ta mở mắt nhìn Thẩm Hoành, lúc này hắn đã say đến ngủ thiếp đi, cả người ghé vào thùng tắm.
Ta đành gọi Bích Dung và Lê Tâm tiến vào thu thập tàn cuộc.
Đợi đến khi Thẩm Hoành mặc y phục nằm bên cạnh ta, ta đã mệt đến không mở nổi mắt, trước khi ngủ, ta cuối cùng cũng cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện gì.
Hôm sau tỉnh lại, Thẩm Hoành áy náy nói với ta: “A Uyển, đêm qua là ta không tốt.”
Ta hừ hừ vài tiếng, chỉ là không tốt? Quả thực có thể nói là bá vương ngạnh thượng cung[1]!
[1] Bá vương ngạnh thượng cung: dùng để hình dung người ngang ngạnh hống hách cưỡng ép đối phương phát sinh quan hệ.
Hắn lại nói: “Ta không nên uống say. Đêm qua có làm nàng nghẹt mũi không?”
Ta hơi ngạc nhiên, lời này nghe như Thẩm Hoành hình như không nhớ trận cá nước thân mật đêm qua? Ta thử thăm dò:
“Đêm qua người say, còn ôm con rất chặt không thả, cuối cùng vẫn là Lê Tâm Bích Dung dùng sức mới kéo người ra.”
Sắc mặt Thẩm Hoành hơi xấu hổ, “Là ta không tốt, là ta không phải, sau này nếu trong cung có yến hội, ta nhất định không uống rượu nữa.”
Xem ra Thẩm Hoành quả thật không có ấn tượng với chuyện đêm qua.
Không biết sao, khi thu được kết luận này, ta lại thở phào nhẹ nhõm. Sau khi Thẩm Hoành thượng triều, ta lén bảo Bích Dung chuẩn bị thuốc tránh thai.
Khi ta nhìn chằm chằm chén thuốc nước, đầu óc lại nhớ tới Thẩm Hoành.
Bỗng nhiên có người xông vào, ta ngước mắt nhìn, là Đan Lăng. Thấy Đan Lăng, ta lại chột dạ khẽ buông tay, bát thuốc bị rớt xuống đất, thuốc nước cũng tung toé ra.
Đan Lăng nói với ta: “Sư điệt, ta đến cầu con một chuyện.”
…
Ta cùng Đan Lăng ra phủ Thái tử.
Bây giờ đang đầu mùa hạ, Bắc triều cũng dần nóng lên, ngồi trong xe ngựa cũng thấy oi bức. Ta phe phẩy cây quạt tròn nhỏ, hỏi Đan Lăng:
“Hôm nay người không cần vào triều à?”
Đan Lăng nói: “Ta xin nghỉ.”
Ta nói: “Người tìm ta vì chuyện Phán Tình sư cô?”
Đan Lăng hơi giật mình, “Sao con biết?”
Ta lại phe phẩy cây quạt tròn nhỏ, “Người xin nghỉ không vào triều, nhưng sư phụ lại lâm triều. Chỉ có thể là người có chuyện tìm ta, không liên quan tới sư phụ, nhưng việc này lại phải tránh sư phụ. Trái xem phải nghĩ, ta ở Bắc triều gần như cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, cũng không gặp nhiều người. Mà trước đó sư phụ đã hạ lệnh cấm không cho Phán Tình sư cô tới phủ Thái tử, ta cũng biết sư thúc không thích ta, chắc chắn sẽ không rảnh rỗi tới tìm ta nói chuyện. Bởi vậy, người có thể khiến sư thúc đến tìm ta, cũng chỉ còn lại một mình Phán Tình sư cô.”
Đan Lăng nhìn ta hồi lâu, mới nói: “Con rất cẩn thận sáng suốt, sư huynh coi trọng con cũng không phải không có đạo lý.”
Khóe miệng của ta run lên, “Đa tạ sư thúc khen ngợi.”
Đan Lăng lại nói với ta: “Hôm nay ta lén tìm con đúng là có liên quan tới Phán Tình sư muội. Chuyện… lần trước, ta đã biết rồi. Việc đó đúng là Phán Tình sư muội không đúng, muội ấy không nên có ý nghĩ như vậy trong đầu. Đời này, sư huynh trừ con ra sẽ không bao giờ để ý tới người nào nữa, Phán Tình sư muội nên sớm chết tâm. Ta cũng đã khuyên muội ấy, muội ấy cũng nói sẽ tỉnh lại. Mấy ngày nay, muội ấy đã suy nghĩ lỗi lầm rất lâu trong Tướng phủ, coi như đã nghĩ thông suốt. Hôm nay, muội ấy muốn gọi con ra để nói chuyện với con đôi chút.”
Nét mặt của Đan Lăng bỗng nhiên trở nên rất nghiêm túc.
Hắn nói: “Phán Tình sư muội là cô nương tốt, muội ấy chỉ là đã thích người không nên thích thôi. Sư điệt, xin con hãy thông cảm cho muội ấy.” Hơi ngừng lại, Đan Lăng lấy một hộp gấm từ trong vạt áo ra, “Những thứ này là ám khí ta đã luyện chế trong mấy ngày qua, đã sớm muốn đưa cho sư điệt.”
Ta nhận lấy hộp gấm, nói: “Ta hiểu.”
Đan Lăng dẫn ta tới Linh Tê Lâu thì ngừng lại, “Sư muội ở lầu hai.” Ta gật đầu, rồi một mình đi lên.
Cố Phán Tình cũng đang ngồi một mình trước bàn, lúc nhìn thấy ta, nàng cắn cắn môi, “Cô đã đến rồi.”
Ta vào thẳng vấn đề: “Ta nghe Đan sư thúc nói cô có chuyện muốn nói với ta?”
“Đúng vậy, tôi có chút chuyện muốn nói với cô.”
Ta lần mò chén trà, rót chén trà, chậm rãi róc rách vài tiếng, “Ừ, ta đang nghe.”
“Bắc triều chúng tôi không giống Nam triều các cô, con cái nhà quan lúc còn nhỏ sẽ được đưa tới Hằng sơn học nghệ. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Thái tử sư huynh thì đã nhất kiến chung tình. Trước khi cô tới, trong Bắc triều ai cũng nói tôi với Thái tử sư huynh là một cặp xứng đôi nhất. Tôi biết Thái tử sư huynh không thích tôi, nhưng khi đó tôi chỉ cho rằng chỉ cần thời gian đủ lâu, thì Thái tử sư huynh sẽ thích tôi. Cô nhìn xem, ngoại hình của tôi cũng không xấu, gia thế cũng xứng đôi, sư huynh thích gì tôi cũng biết rõ…”
Ngực bỗng nhiên hơi đau, ta nhẹ nhàng ấn xuống.
“Nhưng dù tôi có tốt với sư huynh đến đâu cũng vô dụng, người huynh ấy nhớ kỹ từ đầu tới cuối cũng chỉ có cô. Tôi tốt với huynh ấy, huynh ấy lại xem thường. Huynh ấy tốt với cô, cô lại xem thường lòng tốt của huynh ấy. Bây giờ tôi đã hiểu, chuyện tình cảm, cũng chỉ là ngươi tình ta nguyện. Huynh ấy không thích tôi, tôi đây không thích huynh ấy nữa. Sẽ có một ngày, tôi có thể tìm được lang quân như ý trong lòng chỉ nhớ kỹ một mình tôi.”
Ta lại ấn ngực, trừng Cố Phán Tình.
“Trà này, cô có hạ cái gì không?”
Cố Phán Tình trừng mắt hạnh, “Này, cô đừng có ngậm máu phun người. Đừng tưởng tôi từng hạ dược một lần, thì sau nãy sẽ hạ tiếp! Trà này tôi mang từ Tướng phủ tới, tuyệt đối không có vấn đề gì. Nếu cô không tin, tôi liền uống cho cô xem.”
Nói xong, Cố Phán Tình liền một hơi cạn sạch uống nốt nửa chén trà dư ta vừa mới uống.
Ngực của ta lại bắt đầu đau.
Cảm giác đau buốt lúc này của ta không giống như bị hạ thuốc, với lại lúc đau lúc không. Ta nói:
“Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, cô nói tiếp đi.”
Cố Phán Tình bĩu môi nói: “Không còn gì hay để nói, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, Thái tử sư huynh là người rất tốt, dù cô không thích huynh ấy, cũng xin cô hãy tốt với huynh ấy. Tôi ở chung với huynh ấy đã lâu, chưa bao giờ thấy huynh ấy hèn mọn như vậy với người khác.”
…
Sau khi rời khỏi Linh Tê Lâu, Đan Lăng đỡ ta lên xe ngựa. Hắn vội hỏi: “Sư muội nói gì với con? Thần sắc của Phán Tình sư muội thế nào? Có chỗ nào không ổn không?”
Ta kể lại đại khái.
Đan Lăng nghe xong, nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng nổi lên ý cười.
“Muội ấy nên sớm nghĩ như vậy, đời này sẽ có người toàn tâm toàn ý tốt với muội ấy.” Thần thái của Đan Lăng phấn khởi, “Sư điệt, trời cũng không còn sớm, ta đưa con về phủ.”
“Không.” Ta nói: “Sư thúc, ta giúp người một chuyện, người có phải cũng nên giúp ta một chuyện hay không?”
Đan Lăng ngạc nhiên, “Chuyện gì?”
Ta sờ ngực còn đang đau âm ỉ, “Bắc triều các người có phải có một nơi là huyện Dung Hòe không? Bây giờ mang ta tới đó, ta muốn tìm một người.”