[Chúc mừng ký chủ đã mở quà, hệ thống bắt đầu dung nhập ký chủ: 100%]
[Bắt đầu tải nội dung cốt truyện: 90%]
[Bắt đầu tạo hình nhân vật: 80%]
[Bắt đầu dung nhập nhân vật:
Thân xác: 90%...
Sức mạnh: 95%...
Kỹ năng giao chiến: 87%...
Hình thức đối kháng: 65%...
Thuộc tính hệ băng thủy: 56%...
Vũ khí Tuyết Lân nhận chủ: 70%...]
[Dung nhập nhân vật thành công. Bắt đầu tái tạo cốt truyện: 88%...]
[Bắt đầu dung nhập hoàn cảnh nhân vật]
[Tinh! Tong! Hệ thống đã hoàn thành nhân vật, xin ký chủ thức tỉnh!]
Nhắm mắt lại mở bừng mắt, vẫn là màu đen kịt ấy, mùi tử khí tràn ngập khoang mũi, làm cho hắn không dọa cũng sợ.
Đây rốt cuộc là đâu? Không gian thật nhỏ hẹp, giơ tay không thấy năm ngón!
Âm thanh hệ thống trong đầu vang lên:
[Chào mừng ký chủ, ta là hệ thống 001. Ký chủ đã dung nhập với nhân vật pháo hôi tự tìm đường chết trong nguyên tác 『Lạc Tộc Dị Nhi』. Theo phân tích tình hình hiện tại thì ký chủ đang ở trong quan tài, hiện chưa thể quét hình tượng nhân vật.]
Trong đầu Mạch Văn còn mờ mịt, nói “Ta tại sao lại là nhân vật pháo hôi? Ta rốt cuộc là ai? Tại sao lại ở trong quan tài? Ta còn chưa chết!”
Hệ thống nói ra thực bất đắc dĩ:
[Ký chủ tên là Niệm Hoa, 28 tuổi, sở hữu thuộc tính băng và thủy. Ở trong quan tài là một sở thích đặc biệt của ngài]
Trong lòng Mạch Văn thầm OTL, thật là viết bậy không thể sống. Hắn nhớ ra, nhân vật Niệm Hoa trong nguyên tác đúng là tên điên cuồng quan tài, vì hắn mặt lạnh như quan tài nên Mạch Văn ưu ái cho thêm sở thích cuồng quan tài. Quan tài có thể là tự làm ra, trong tình huống nguy cấp thì lập tức chui vào quan tài ngủ đông. Bởi vì đây là quan tài tự tạo nên có thể coi là một loại kết giới chắc chắn, nếu người có tu vi thấp hơn Niệm Hoa tuyệt sẽ không nhìn thấy nó được. Cho nên hắn không thể chết, cứ sống dai mãi đến tận lúc nam chính trút từng tí công lực khiến hắn không thể có khả năng tạo dựng kết giới rồi giết thẳng cẳng.
Mạch Văn sờ sờ xung quanh tìm chốt, đúng là một không gian chật hẹp, hắn biết người lạ muốn ra vào quan tài này thường thì sẽ có một cái chốt, đây là điểm yếu của quan tài, tuy nhiên điểm yếu này không hề dễ tìm. Mạch Văn còn nhớ, có một tình tiết rằng Niệm Hoa có yêu một cô gái, để bảo vệ nàng ta nên giấu nàng vào đây, sau có dặn có một cách mở khóa, nhưng hắn không viết cụ thể, chỉ viết là có một cái chốt mới mở được. Cuối cùng em gái đó chịu không nổi mình làm rùa rụt đầu liền tìm cách chạy ra, thế là hai người ôm nhau quy tiên trước mặt nam chính. Ờ, một cái kết đẹp đẽ, đây là kết cục đặc biệt hắn thưởng cho Niệm Hoa vì xét thấy tên pháo hôi này ngoại trừ đối xử tệ bạc với nam chính còn đối ai cũng tốt. Hahaa.
Hiện tại hắn trở thành Niệm Hoa, không lâu nữa sẽ nếm trải tư vị cái chết tốt đẹp kia.
Trong lòng Mạch Văn không khỏi khóc lớn một trận.
Hệ thống dường như cảm thấy hắn khổ sở không tìm được đường ra, liền tốt bụng nhắc nhở:
[Đây là kết giới của ký chủ, ngài có thể tự phá ra được mà]
Ngươi còn không chịu nói sớm!
Mạch Văn bò được ra ngoài rồi, thấy trước mắt là hang động tối thui. Hệ thống thông báo bắt đầu quét hình tượng nhân vật.
[Tên: Niệm Hoa
Tuổi: 28
Giai đoạn tu luyện: cuối kỳ Nguyên Anh.
Thuộc tính: băng và thủy.
Thể lực hiện tại: 59%
Công lực: 60%
Sức chống trả: 58%
Khả năng đấu đối kháng: 45%
Tình trạng: sức lực tiêu hao một nửa.
Hoàn cảnh: trong động Thoa Xử]
Mạch Văn, mà hiện tại gọi là Niệm Hoa luôn đi, sở dĩ hắn xuất hiện ở thế giới này, xuyên vào nhân vật này, chỉ vì hôm qua có một bưu phẩm vô danh gửi tới tận nhà hắn, hắn tò mò mở ra, trong hộp quà có một con chip ghi âm, nó nói sẽ cho hắn cơ hội gây dựng lại cốt truyện, và cuối cùng hắn phát hiện mình đến được đây, quả là kỳ tích.
Mà cứ tạm bỏ qua đi đã, tình hình hiện tại là hắn đang ở trong động Thoa Xử, tức là đã đến chương chính thức bắt đầu sóng ngầm gió dữ của truyện.
Hiện tại nam chính có thể còn chưa bị hủy dung, nhưng chỉ cần chần chừ thêm chút nữa thôi thì rất nhanh sẽ bị bọn quỷ dơi dùng làm bữa cơm chiều, đua nhau gặm nhấm.
Nhân tri sơ, tính bản thiện. Chỉ là Liên Không xui xẻo bị Niệm Hoa viết thành con của hai kẻ dị tộc cho nên cuộc sống của y mới bị vùi dập và rồi gặp phải nhân vật pháo hôi tự tìm đường chết nên mới tiến lên con đường hắc hóa mà thôi. Bây giờ Liên Không còn quá nhỏ và yếu ớt để đủ gây hại đến mọi người, hơn nữa còn là đứa con tinh thần cưng của Niệm Hoa hắn, sẽ chẳng có lí nào hắn lại đi ghét bỏ.
Kia nếu là hắn viết thì Niệm Hoa thật sự đã hành hạ Liên Không là điều bình thường. Nhưng sau khi bị cộng đồng fan phỉ nhổ và bị chính thức trở thành kẻ hành hạ người khác hắn lại không làm được.
Không yêu thương người ta thì thôi, vì cớ gì lại đi chà đạp một người vô tội? Vì cái gì?
Niệm Hoa đảo mắt nhìn khung cảnh xung quanh, khắp nơi đều là bóng tối và mùi tử khí. Trong thế giới này, trong hoàn cảnh này, chính hắn là người hiểu rõ hơn ai hết. Vì hắn là boss sáng tác!
Chỉ không lâu nữa thôi, nếu hắn không chạy nhanh nhất định sẽ bị đám quỷ dơi tập kích. Thoa Xử là địa bàn của chúng, lũ quỷ dơi này cũng không phải quỷ dơi bình thường nữa, chúng nó đã bị nhiễm ma khí, sẽ hung tàn hơn loài bình thường, tốc độ ăn thịt và hút máu người rất chóng vánh.
Nghĩ đến đây, hắn liền co dò chạy, trong hang động tối đen như mực, tuy có chút sợ hãi nhưng hắn vẫn không dám đình trệ một giây phút nào, vừa chạy vừa la inh ỏi: “Hệ thống, hệ thống, còn ở đó không?”
Tiếng hệ thống đặc biệt mềm mại như em gái đương độ xuân thì vang lên:
[001 luôn bên cạnh và phục vụ ký chủ 24/24 giờ]
Niệm Hoa cũng không quản nó nói gì, chỉ cần biết là nó vẫn còn ở đây, liền nhanh chóng nói “Mau tìm vị trí của nam chính.”
Trước mắt lập tức hiện lên một bảng điện tử thông minh trong suốt lớn vô cùng, bố cục không khác các thể loại game trên mạng mà hắn hay chơi là bao. Hình tượng nhân vật Niệm Hoa thỉnh thoảng còn cầm quạt ngọc, hất tóc kiêu căng nhìn đi phía khác khiến hắn không khỏi orz*. Bản đồ đường đi trong Thoa Xử động hiện lên vô cùng chi tiết. Hệ thống còn chú giải nhanh biểu tượng nam chính là vòng tròn đỏ, lũ quỷ dơi màu nâu. Hiện tại chỗ vòng tròn màu đỏ đang phát ra ánh sáng nhợt nhạt, chứng tỏ tình trạng nguy cấp. Xung quanh là hai ba vòng nâu đỏ đang không ngừng tập kích.
(*orz: một biểu tượng của giới trẻ Trung Quốc, thể hiện thái độ khâm phục.
Ở đây thể hiện ý quỳ)
Trong lòng không yên, Niệm Hoa bất chấp bẫy rập, gai nhọn và tiếng kêu sắc bén của lũ quỷ dơi đuổi theo đằng sau.
Hệ thống bỗng inh ỏi vang lên tiếng cảnh báo:
[Ký chủ, cẩn thận dưới chân!]
Nhưng đã muộn, chân sa phải hố, Niệm Hoa ngã thẳng xuống bên dưới. Dường như đây không hẳn là một cái hố, nó thông xuống con đường bên dưới, bụi mù một khoảng. Chờ cho hắn ngã lăn lộn chán chê trên đất, lúc này mới ổn định thấy trên bản đồ hiện thị hắn đang ở rất gần nam chính.
Tiếng quỷ dơi gào thét ầm ĩ trong không trung, Niệm Hoa ngẩng đầu, thấy có một đám dơi đang tập trung lại thành một vòng tròn. Dường như chúng đang vây quanh ai đó, đối chiếu với bản đồ thì vô tình đúng là vị trí của Liên Không. Hắn lập tức đứng dậy, nhanh chóng đuổi đến nơi, còn nhớ khẩu quyết khi viết, nam phụ pháo hôi thường niệm “Thiên địa thủy thần, băng, phóng!”
Dứt lời băng nhanh xuất hiện đóng băng khắp nơi từ vách động sâu thẳm bên ngoài vào đến bên trong. Nước từ đâu tràn ra, phun lên như vòi rồng quấn hết lũ dơi quỷ bị đóng băng đi khỏi đây, chỉ còn dư lại hai người bọn hắn.
Âm thanh hệ thống cứ inh tai vang lên, liên tục báo động đỏ sức chiến đấu đang suy giảm, yêu cầu hắn đóng băng pháp lực.
Bất quá Niệm Hoa cũng không để tâm, sống đến gần ba mươi tuổi đầu, lại là lần đầu tiên tận mắt thấy được hiệu ứng công lực mạnh như vậy, nháy mắt liền cứng đơ cả người trân trối nhìn. May mắn có hệ thống hò hét, Niệm Hoa mới quay đầu tìm đến con trai (nam chính chính là con cưng của tác giả), chốc lát cảm hạnh phúc đến chết đi được.
Gần ba mươi tuổi còn độc thân, ngẫu nhiên lại nhặt được đứa nhỏ do mình tự sáng tạo ra... Thật là chẳng còn gì bằng!
Thoạt nhìn đã cảm thấy Liên Không vô cùng chật vật. Bạch y tả tơi không che đậy được vết thương đang rỉ máu, ngón tay cầm kiếm run run, gương mặt trắng bệch, may mắn là ngũ quan thanh tú mai này hẳn sẽ rất soái vẫn chưa tổn hại lắm ngoại trừ một vết cắn bên má, khóe miệng chảy ra tia máu, đôi đồng tử đỏ rực nhìn đến hắn, chậm rãi nói ra mấy từ yếu ớt không rõ nghĩa, xong liền ngã xuống bất tỉnh nhân sự.
Niệm Hoa xúc động nhưng chưa đến nỗi khóc, chậm rãi đi về phía Liên Không, cẩn cẩn dực dực nâng y dậy, lau đi vết máu bên khóe miệng và bụi bẩn trên gương mặt non nớt của y. Hắn nói với hệ thống: “Con của ta... đúng không?”
Hệ thống muốn toát mồ hôi, miệng thì nói phải, nhưng vẫn cứ cẩn thận nhắc nhở:
[Đúng là con trai của ký chủ, nhưng đừng quá thể hiện yêu thương với nó. Ký chủ đã viết nhân vật Niệm Hoa trong nguyên tác rất lạnh lùng và ghét bỏ nam chính, ngài không nên OOC, nếu vi phạm nhất định sẽ bị trừng phạt nặng.]
Niệm Hoa đã từng đọc rất nhiều loại truyện thể loại hệ thống này rồi nên nghe hệ thống nói cũng không mới lạ gì, lập tức tìm ra khe hở “Không được thể hiện quá yêu thương nó nhưng cũng có nghĩa là có thể thể hiện sao? Vậy ta được phép quan tâm y bí mật không? Vì y không biết nên cũng sẽ không ảnh hưởng đến cốt truyện chứ!”
Hệ thống im lặng một chút, cuối cùng quyết định thỏa mãn hắn:
[Được, nể mặt ngài bản hệ thống sẽ mắt nhắm mắt mở ưu ái!]
Hệ thống cũng không chắc chắn rằng ký chủ có thực sự nghe lời nó không, lại thật thật giả giả nói thêm:
[Bản hệ thống vừa quét qua nam chủ, hắn có khuynh hướng thành cong, đề nghị ký chủ cẩn thận, khi sư diệt tổ thì không đáng nhắc đến, nhưng để y thành cong thì chính là chuyện động trời đó!]
Niệm Hoa muốn orz lo lắng hỏi: “Vậy có cách nào để y không bị cong không?”
Hệ thống rất thâm nói ra mục đích:
[Để nam chính không cong, sư tôn nó nhất định phải lãnh khốc!]
Tức là, phải đối xử lạnh lùng với con nhà người ta?