Tác giả: Tiểu Mục (小目)
Thể loại: đam mỹ, xuyên thư, niên hạ, hệ thống, cổ đại, tu chân, linh dị thần quái, thanh thủy văn, xuyên việt giá, cường cường, thụ sủng công, HE.
Couple: quỷ súc trung khuyển độc chiếm hắc hóa cao soái công x ngụy cao lãnh ngạo kiều nhi tử khống sư tôn vạn người mê mỹ thụ.
***
Mạnh Hoài Đông thắt chặt lại dây cương, vừa ngẩng đầu lên liền thấy người quay về. Hắn dùng ống tay áo lau đi mồ hôi, tiến lên mấy bước đón đường: “Gặp chuyện gì không tốt sao? Trở về muộn như vậy?”
Đậu Lục cười qua loa: “Không có gì, chỉ là vài chuyện nhỏ thôi.”
Thấy Đậu Lục không có ý muốn nói Mạnh Hoài Đông cũng không tiện hỏi, chỉ bảo xe ngựa đã chuẩn bị xong, hiện giờ thời điểm vừa đẹp để xuất phát.
Liên Không đứng khoanh tay ở một bên nhìn hai người không bình luận.
Đậu Lục gật đầu lên xe trước, y định đi theo thì bỗng nhiên bị Mạnh Hoài Đông không tiếng động chặn lại.
Mặt đối mặt, chỉ một đường nhìn. Mạnh Hoài Đông nhíu mày, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn thẳng vào Liên Không không đồng ý cho y rời đi.
Liên Không ngược lại không hề ngạc nhiên, hơi mỉm cười: “Sư huynh, ngươi đang trách ta lâu ngày không thấy, gặp rồi lại không chào ngươi tử tế sao?”.
Mạnh Hoài Đông không lời chào mời, cũng chẳng có tâm trạng tán ngẫu, lạnh nhạt nói: “Ta không phải sư huynh của ngươi, ngươi cũng không phải sư đệ của ta, đừng nhận lung tung”
Trên thực tế, một người trong giang hồ, một người tại Ma Giáo, tốt nhất không nên có quan hệ.
Hắn vừa dứt lời, không khí giữa hai người lập tức rơi vào trầm mặc.
Không ai nói với ai câu nào, thật lâu người mở lời lại là Mạnh Hoài Đông, hắn hỏi, so với tò mò muốn biết thông thường thì lúc này càng giống đang tra khảo chân tướng để có câu trả lời cho suy nghĩ nhiều ngày nay của mình: “Mục đích của ngươi là gì? Vì sao lại theo hắn?”
Liên Không bước lên một bước, cách Mạnh Hoài Đông chỉ còn hai bước chân, y xoay người, chuyển tầm nhìn về phía xe ngựa, đuôi mắt nhàn nhạt cong lên một đường thật ngắn, có lẽ ngay cả y cũng không biết: “Vì cái gì... ngươi không phải nên biết rõ đi?”
Theo Đậu Lục, là bởi vì chân chính muốn đi cùng hắn, hay thật ra cũng là vì muốn thanh kiếm kia, rồi tiếp tục ngựa quen đường cũ, trở thành Ma đầu trong Thiên hạ?
Y tạm thời không biết, cũng không nghĩ muốn truy đuổi đáp án.
Bởi vì thứ mà mình không muốn biết, một khi đã tìm ra câu trả lời chỉ sợ nó sẽ trở thành thứ mình không dám đối mặt nhất.
Liên Không nói: “Mục đích của ta cũng giống như ngươi, nhưng ngươi cũng biết rõ thứ kia làm sao có thể dễ lấy như thế”
Mạnh Hoài Đông không hài lòng với lời của y nhưng cũng chịu nhượng bộ, chậm rãi thu tay lùi lại một bước: “Thêm một người chi bằng bớt một người. Ta cảm thấy ngươi...”
Mạnh Hoài Đông chưa nói xong, Đậu Lục ở trong xe chờ lâu đã vạch rèm xe gọi hai người: “Liên Không? Mạnh Hoài Đông? Hai ngươi đang nói gì vậy? Không phải bây giờ xuất phát à?”
Ánh mắt Mạnh Hoài Đông cùng Liên Không hướng về Đậu Lục một chút rồi lại ở trong không trung giao nhau, hồi lâu không động đậy. Đậu Lục thấy không khí giữa hai người không ổn, há miệng định gọi một lần nữa, lại thấy Liên Không đã ung dung bước về phía này, tiếng hô đột ngột bị nghẹn trong cổ họng, chỉ có thể nhìn y trân trối.
Trừng mắt một hồi, lại nghe thấy tiếng thì thầm nho nhỏ bất lực của Mạnh Hoài Đông phía sau: “Còn muốn ta làm phu xe không công”
Đậu Lục: “...?” đang nói hắn vô tích sự sao?
.:.
Ở một địa phương khác, trong sảnh chính lung linh.
Người ngồi ở chính giữa sảnh là nam nhân đã ngoại tứ tuần vận bào y quý giá. Đường vân trên y phục thêu phong hạc cùng tường vân họa tiết chìm. Cái này không để ý sẽ không biết, nhưng nhìn kỹ rồi lại cảm thấy đường nét của nó đặc biệt mềm mại uyển chuyển, khi y phục lay động, vân hạc giống như cũng đồng thời chậm rãi chuyển động tạo cho người ta cảm giác không thực. Hắn ngồi trên ghế, tư thế không hề tùy ý nhưng chẳng có nửa phần cứng nhắc. Nếu bắt buộc phải miêu tả, thì là vừa ung dung vừa đạo mạo, tựa như đối với bất cứ điều gì xảy ra tiếp theo cũng đều sẽ không thể ảnh hưởng đến hắn.
Trên tay hắn là một cái chén sứ nhỏ, liên tục bị những ngón tay cứng cáp hữu lực lật lên úp xuống đầy dò xét, thoạt nhìn giống như hắn đang nghiên cứu cái chén sứ này, nhưng tựa hồ hành động hắn làm có phần không tương xứng với hắn. Vì hắn thô lỗ. Quá thô lỗ. Mà người thô lỗ, thường sẽ chẳng ai dư ra một cái liếc mắt mà ngâm cứu một vật gì đó mặc kệ tinh xảo hay không; công việc này chỉ hợp với những người văn nhã.
Cho nên có lẽ, là hắn đang suy nghĩ nhập tâm đến chuyện khác đi.
Có người từ bên ngoài tiến vào, cung kính chắp tay nói: “Phong chủ, hôm nay đám người Ma giới lại tiếp tục quậy phá, ta sợ nếu tình trạng cứ tiếp tục như thế này...” thì người trong phong thật sự sẽ bỏ đi hết, kể cả kẻ hèn này đang bẩm báo. Ừm, là vì hắn quá hèn, nên không dám nói tiếp, trong giọng nói không giấu được, cũng không thể giấu sự khiếp sợ cùng lo lắng.
Đúng rồi, người ngồi ở vị trí cao xa nhất đó, chính là phong chủ Đông phong — Triệu Thế Nghĩa.
Triệu Thế Nghĩa dời mắt khỏi chén sứ đơn sơ nọ, đưa mắt nhìn người ở bên dưới, khẽ ‘Ồ’ một tiếng vô nghĩa, cũng không nói gì, ý là để người nọ tiếp tục nói.
Nhưng người nọ thì nào còn sức tiếp tục nói nữa. Hắn vội quỳ xuống đất, đầu gối va chạm với nền đá phát ra một tiếng ‘cộp’ thật mạnh nhưng cũng không dám kêu, vì hắn không còn đủ sức nghĩ đến mấy cái ngoại thương này, chỉ có tình hình trước mắt làm hắn sợ hãi, hắn nói: “Xin phong chủ cho ta trở về quê, ở quê còn có cha mẹ già đơn độc, bản thân chưa cưới thê nạp thiếp sinh con nối dõi tông đường, gia môn không có huynh đệ, nếu ta mà chết sẽ không có người kế thừa. Ta sợ, ta sợ...” sợ chết. Tuy nhiên lời này hắn không có nói ra.
Người này ngày trước sở dĩ lên Đông phong học nghệ, là vì gia cảnh vốn nghèo khó, lại thêm triều đình năm ấy hỗn loạn, nạn quan lại tham ô nhũng loạn, thêm cảnh trộm cướp liên miên, giặc cỏ hoành hành khiến cho người người sợ hãi.
Đa phần nhân dân đều bỏ nhà tha hương cầu thực. Có người đi nơi khác làm ăn sinh sống, may mắn còn có thể từ đầu mà gây dựng gia đình, làm nên sự nghiệp, tiến triển tốt đẹp. Có người không còn lựa chọn, đến lầu xanh đa phần là nữ tử có tố chất mà không thể tiếp tục gắng gượng ở bên ngoài, đành lưu lạc chốn hồng trần phong hoa tuyết nguyệt. Cũng có người cắt tóc xuất sư, nhưng nhan khói mấy năm ấy không thịnh, đều vì nghèo đói, chỉ có một số nơi nổi tiếng thì mới coi như là khá giả, nhưng thường thì những nơi như vậy đa phần đều đã chật kín chỗ, lúc nghỉ ngơi có khi phải ra ngoài hiên trải chiếu ngủ mới xong.
Vào khoảng thời gian bất lực như thế phải thấy may mắn vì trời không tuyệt lòng người. Trên giang hồ dần xuất hiện nhiều môn phái, tu tiên học võ, đều đủ để nuôi sống ngàn người. Hơn nữa người nào đến học sẽ rèn được cơ thể tráng kiện khỏe mạnh, ai tốt số còn có thể gặp tiên cơ, đứng vào hàng ngũ tiên ban. Cho nên lên núi học nghệ cũng là một xu hướng của thời bấy giờ. Mà hắn, chính là một thành phần rất nhỏ trong cái xu thế thịnh hành này.
Không để người kia nói xong, Triệu Thế Nghĩa đã phất tay, giọng điệu phảng phất như có phần ủng hộ: “Ừ, đi đi, đến chỗ thủ quỹ cầm ít bạc đi, coi như là Đông phong đền bù tổn thất tinh thần cho ngươi mấy ngày nay. Trở về quê rồi chăm chỉ làm việc, nối dõi tông đường quả thực quan trọng”
Vừa nghe phong chủ nói vậy, lo lắng tích tụ thật lâu thoáng cái đã mất tăm. Người nọ mừng rơn, vội vàng cúi đầu dập ba cái tạ ơn thật mạnh rồi mới đứng dậy. Lúc đứng dậy mới thấy đau chân, khập khiễng đi ra bên ngoài, cái đau ấy không đủ sức khiên niềm vui của hắn biến mất.
Nhìn theo bóng dáng người nọ rời đi, Triệu Thế Nghĩa chỉ có thể thở dài.
Giúp người là làm phúc, hắn sao phải buồn.
Không, hắn không buồn vì chuyện này, cái đáng buồn hơn mới là— “Đến rồi còn không vào? Ngươi còn muốn ta phải đích thân đứng dậy nói một câu mời ngài mới được? Ngươi khách khí như thế từ bao giờ, sao hiện tại ta mới biết?”
Đậu Kỳ nghe vậy mỉm cười, từ bên đối lập với người vừa ra mà bước vào, thanh âm đầy tiếu ý nói: “Ta cần gì phải khách sao, ngươi nói thế khiến ta thấy mình chẳng khác gì đám đạo sĩ các ngươi. Thật là đang làm mất tự tôn của ta.”
“Ồ” Triệu Thế Nghĩa cũng cười: “Thật sự nghiêm trọng như vậy sao? Khiến ngươi xấu hổ, ta ngược lại thật cao hứng.”
Đậu Kỳ thấp giọng dò hỏi: “Phải không?”
Triệu Thế Nghĩa ý cười càng nồng đậm: “Ngươi nói xem?”
Đậu Kỳ không muốn thấy hắn đắc ý, cũng không tiếp tục đề tài vô nghĩa này nữa, thân cao tám thước đứng khoanh tay dựa vào cột nhà. Tuy nó có sơn son thếp vàng, in khắc rực rỡ xa hoa nhưng tuyệt nhiên không đủ cách làm lụi tắt đi phong thái của y.
Chỉ có thể tạm thời tìm được vài từ tương đương để miêu tả —dày dạn phong sương, đẹp như điêu khắc.
Đậu Kỳ tựa tiếu phi tiếu nhìn Triệu Thế Nghĩa, bâng quơ bình luận: “Ngươi nói đúng, nối dõi tông đường thực quan trọng”
Đổi đề tài, không có nghĩa là buộc phải nói cái quan trọng như chính sự, chỉ là rảnh rỗi, tùy tiện hàn huyên một chút.
Triệu Thế Nghĩa nhíu mày, coi như không biết mà lờ đi lời Đậu Kỳ, nói: “Cũng đã nhiều ngày rồi ngươi tìm người không được, tại sao vẫn còn muốn tiếp tục?” mày hắn lại thoáng dãn ra, thẳng thừng nói: “Ngươi là đang muốn mượn cớ này để đuổi người Đông phong đi, làm nó sụp đổ, khiến Thanh Uy phái này vĩnh viễn biến mất sao? Như vậy thì ta nghĩ mục đích này quá non nớt rồi, tốt nhất ngươi nên để nó chết yểu đi.”
Dù sao thì Thanh Uy phái cũng ở trên tu tiên giới nhiều năm, không phải muốn ngày một ngày hai là có thể quơ rìu phá hỏng. Lại nói đừng nghĩ đến chuyện dần dần làm cho người ngựa tan tác, dễ bề hành động. Ở Đông phong thì được, nhưng những phong khác thì không. Bởi vì Đông phong cũng không thể dễ như thế phá hỏng, hơn nữa nếu bọn họ có lo sợ thì từ sớm đã phái người tới để cùng nhau hợp lực đuổi đám người Ma Giới rời đi rồi, sao phải để đến tận bây giờ còn chậm chạp chưa muốn ra tay.
Tất có lí do, mà lí do chỉ có một.
Là Ma giới không dám trực tiếp đánh Thanh Uy phái.
Muốn đánh, thì chỉ có thể ngấm ngầm đem cái này đẩy cho người khác làm, bản thân âm thầm đem thêm công sức cống hiến để góp phần đập nát Thanh Uy phái. Sau đó coi như mọi chuyện không liên quan gì đến bọn họ.
Nhưng kế sách này chúng đều sẽ không làm. Thứ nhất vì nó quá đại chúng, thứ hai nguyên nhân là Ma giới là phe phản phái trong tu chân giới, bọn họ đều có tự tôn đặc biệt cao, lại thích cậy mạnh, cái gì cũng phải trắng đen rõ ràng, làm thì nhận không làm không nhận. Việc của mình mình tự thực hiện, không phải trường hợp bất đắc dĩ, tuyệt đối không đồng ý cùng kẻ ngoại tộc liên kết. Cho nên một chút kế sách này không thèm làm, bọn chúng cho rằng quá hèn mọn.
Mà từ ngày Đậu Kỳ hắn ở đây ngoại trừ phá hoại, còn lại thì tất cả đều không cùng hắn liên quan. Không thấy động cơ cũng không có sơ hở. Nói bọn hắn giả bộ để thực hiện âm mưu tạm không quá tin tưởng, nhưng nói là làm thật thì cần phải suy xét từ đầu.
Ngay từ đầu hắn đã nói lí do vì sao tới đây, nhưng mục tiêu tìm kiếm của hắn đã nhiều ngày không cách nào thấy được mà hắn vẫn chưa làm ra hành động nào tỏ ý muốn rời đi làm người ta có phần nghi ngờ. Hay thực ra mục đích chân chính của hắn vốn chưa có nói, tìm nhi tử chỉ là một cái cớ nho nhỏ trong kế hoạch khiến người ta khó hiểu và cũng không thèm hiểu của hắn?
Hai mày Triệu Thế Nghĩa nhíu thật chặt nhìn người phía trước tựa tiếu phi tiếu nhìn mình. Càng nhìn càng thấy không thuận mắt.
Lão hóa thật sự sẽ không dừng lại trên mặt hắn sao?