• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

***

“Khách quan, ngài sao lại ra ngoài rồi? Ngài định về luôn sao?”

Mạch Văn vừa đẩy cửa, có người chợt nói với hắn, vô cùng ngạc nhiên.

“Đi tìm đồ đệ ta. Y ở đâu?” Mạch Văn liếc tiểu nhị, tiểu nhị vội đáp: “Đồ đệ ngài đang ở phòng bên kia...” gã ngập ngừng, nói: “Nhưng hình như đồ đệ ngài rất không hài lòng, y không muốn ai tới làm phiền, chỉ nói khi nào ngài xuất phát thì ta tới thông báo y.”

“Ồ” Mạch Văn không mặn nồng quay mặt đi. Tiểu nhị biết mình lỡ miệng, sợ quan khách mất vui liền khúm núm cười: “A, nhưng có lẽ là ngài thì sẽ không sao đâu? Đối với sư phụ mình chắc chắn không thể tính là người ngoài.”

Không, ta thực sự là người ngoài. Mạch Văn thầm nghĩ, bất quá vẫn tỏ vẻ thực hài lòng gật đầu, đoạn hỏi: “Y đã ăn sáng chưa?”

Tiểu nhị lúc này mới chợt nhớ ra, thiếu niên kia lạnh lùng ít nói, toàn thân tỏa ra hơi thở người xa chớ tới, người lạ chớ gần nên gã vẫn không dám tiếp xúc nhiều với y. Qua quan sát thấy y là người tu tiên, hơn nữa cũng không nhắc gì đến chuyện cơm nước, gã tự cho mình thông minh tưởng y đã Ích Cốc. Bây giờ bị hỏi ra, bất kể tình huống thế nào cũng có thể thấy được hắn có bao nhiêu thất trách. Nếu là truyền đến tai lão bản, gã nhất định sẽ bị đuổi đi. Như vậy kế sinh nhai...

Thấy tiểu nhị ngượng ngùng chưa trả lời, Mạch Văn biết rõ nhưng không truy cứu, làm như không để ý phân phó: “Ngươi đi mang đồ ăn đem đến cho y.” nghĩ nghĩ, hắn bồi thêm: “Phải thanh đạm một chút.”

Tiểu nhị thấy khách quan không những không mượn gió bẻ măng, trái lại làm như không có gì xảy ra, vội vàng thấy nhẹ nhõm thở phào: “Ta lập tức đi ngay, khách quan xin đợi chút.” dứt lời liền tỏ lòng cảm kích lùi ba bước, quay lưng chính là vắt chân lên cổ chạy.

Mạch Văn lành lạnh nhếch môi, hệ thống đột nhiên nói: [Đừng đứng ngẩn người nữa, mau đi tìm tiểu đồ đệ của ngài thôi, y hẳn sắp đói chết rồi.]

“Y đói thì đói, đồ ăn chưa đến thì ta tới cũng vô dụng. Không lẽ y đói một chút liền ăn ta?” Mạch Văn thả chậm bước chân, thoải mái đi trên hành lang.

Hiên Viên Quyết Nhiễm, đồ đệ mới của Mạch Văn hắn. Mấy ngày trước đều tra ra y rốt cuộc đã không thể tiếp tục tu luyện, bây giờ chắc hẳn thể chất không khác người phàm là bao.

Mấy ngày qua nếu là đều đi cùng Bạch Vu Hạnh vô nhân tính, nhất định y chưa được bỏ gì vào bụng, cơ thể đòi hỏi lại không đáp ứng được, y bây giờ khẳng định đã đói đến lả người rồi.

Mạch Văn thở dài, đồ đệ hắn nhận lúc nào cũng số khổ hết. Hơn nữa người bái sư nên là hắn mới đúng, lúc nào đất diễn của hắn cũng phải đứng trên đầu sóng ngọn gió, hứng chịu mũi sào. Nếu như có một ngày bị người khác phát hiện thật ra hắn vốn chẳng có cái vẹo gì, vậy phải làm sao bây giờ? Phán tội giả danh rồi giết chết? Thế cũng quá tệ rồi đi, dù sao người muốn xuyên thư cũng không phải hắn!

[Lời ký chủ nói cũng rất có thể xảy ra nha.] Hệ thống chợt nói.

Mạch Văn hơi ngừng bước chân, nhíu mày hồi tưởng: “Ta ban nãy đã nói cái gì?” ban nãy suy nghĩ đủ thứ, lời ra tiếng vào đều đã quên không còn một mảnh.

Hệ thống cười không đáp. Đúng lúc Mạch Văn đi đến cửa phòng đồ đệ, liền không thèm để ý nó nữa. Hố cha hệ thống âm dương quái khí kiểu này hắn bắt đầu quen rồi.

“Ta bình thường gọi đồ đệ là gì?” Mạch Văn đứng trước cửa phòng đồ đệ, chần chừ không gõ.

Hệ thống thực vô tội: [Không phải là họ Hiên kia sao?]

“Họ Hiên? Của y không phải là họ kép à? Ta vẫn luôn cho rằng hai từ Hiên Viên vốn là họ kép?” Mạch Văn có điểm nghi ngờ hệ thống: “Hơn nữa có sư phụ nào lại đi gọi đồ đệ mình như vậy không?”

[Có vấn đề gì sao? Không phải trở về đều là để tước danh hiệu của y, đuổi khỏi tiên môn...]

“Câm miệng.” lại bắt đầu thấy hệ thống phiền, Mạch Văn lười nghe hệ thống nói chuyện, đưa tay gõ cửa. Hắn đứng im một chút, rốt cuộc vẫn là gọi: “Quyết Nhiễm, mở cửa.”

Lộc cộc.

Lộc cộc.

Lộc cộc.

Mạch Văn: “???”

Gõ hồi lâu không thấy ai mở cửa, ngược lại trong phòng đều yên tĩnh quá mức. Chỉ sợ có chuyện không tốt? Mạch Văn không khỏi lo lắng, nhiều ngày không ăn không uống, không ai quan tâm. Nếu như y trở thành hóa thạch xương khô gì đó, không ai phát hiện liền trải qua hàng ngàn hàng trăm năm, cuối cùng được một nhóm khảo cổ đào được, đem đi nghiên cứu...

Càng nghĩ càng hăng, Mạch Văn nhịn không được run chân.

Hệ thống uyển chuyển nhắc nhở: [Khéo nha ký chủ, quần chỉ có một cái.]

Mạch Văn hồi thần, vẻ mặt thái độ bảo: “Im đê!”

Thời điểm đang định phá cửa, tiểu nhị đúng lúc đi đến gõ cửa phòng bên cạnh, hai ba tiếng liền mời ra được người.

“Khách quan, buổi sáng hôm nay khách điếm nấu cháo đậu xanh, có thêm màn thầu cùng dưa muối. Hy vọng ngài hài lòng.”

“Ta ở bên này.” thời điểm mở cửa cho tiểu nhị mang đồ ăn vào, một thiếu niên như ngọc bước ra. Lục y nặng nề lại thực thanh lãnh, vừa nhìn đã biết không phải y phục môn phái.

Hệ thống reo vang: [Hú hú, họ Hiên đã xuất hiện. Ký chủ, mau chìm đắm dưới chân y đi!]

Mạch Văn theo bản năng nhìn xuống phía hạ thân người đối diện: “..............”

Âu đậu má, hệ thống lại hố cha!!!?? Không chỉ mặc kệ hắn ở bên ngoài nửa ngày gõ nhầm phòng một tiếng cũng không nhắc, mà còn xúi hắn đi nhìn bậy bạ! Mạch Văn tức khắc vừa thẹn vừa giận.

Hắn nhìn lên mặt y, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ thấy thiếu niên này thực sự xuất chúng.

Ngũ quan hài hòa cân xứng bắt đầu có hình dáng góc cạnh. Đôi mắt khắc sâu, hàng mày như kẻ, sống mũi cao ngất, môi mỏng khẽ mím...

Không cần cụ thể miêu tả, mới chỉ nhìn qua thế này đã thấy ưu tú mười phần!

Bất quá khi nhìn vào mắt y, con ngươi đen thùi chỉ toàn lãnh đạm.

Mạch Văn chạm phải bất giác rùng mình, lại thầm mắng hệ thống chỉ biết hố người.

Người này đâu phải đẹp thôi đâu, mà là đẹp quá phận rồi!

Nhìn đồ đệ bên kia còn đang đứng đợi hắn nói, Mạch Văn nhầm phòng lúng túng không thôi, lại vẫn phải tỏ ra dáng vẻ —ta sai thì làm sao, ngươi dám ăn thịt ta chắc?— rồi đi về phía tiểu đồ đệ.

“Ừm.”

Hiên Viên Quyết Nhiễm nhíu mày nhìn Mạch Văn tiến gần về phía mình, khẽ lùi một bước, đề phòng nói: “Ngài có chuyện gì sao?”

Mạch Văn vừa tiến thêm một bước liền thấy đồ đệ nhà mình lùi hai bước: “...hả?”

“Hệ thống, ngươi đâu rồi? Mau cút ra đây cho lão tử!” Mạch Văn ý thức được tình huống liền rống giận, nhanh chóng lôi hệ thống ra xả tức.

[Ký chủ, ta ở đây!] hệ thống lập tức xuất hiện: [24/7 luôn vì ký chủ cúc cung tận tụy, có phải ngài rất xúc động hay không?]

Mạch Văn hừ một tiếng: “Xúc động cái cọng lông nhà mi!”

Hệ thống đột nhiên bị mắng có điểm ủy khuất: [(☍﹏°)。Không phải lúc trước ngài bắt ta im miệng sao? Nhanh như vậy đã gọi ta?] ngữ khí lại thật không khác gì như đang tự hào —không có ta ngài chính là không thể sống—!

Mạch Văn nhíu mày, cười lạnh phủi sạch quan hệ hỏi: “Ta có từng nói thế sao?”

Hệ thống cũng cười, đáp: [Đúng vậy, nhưng ngài là quý nhân hay quên.]

“Ồ”

Một người một hệ thống cười qua cười lại, rốt cuộc cũng nhớ đến đồ đệ mới đang lặng lẽ sắp hóa thành vô hình.

“Không cùng ngươi tranh luận vô nghĩa nữa. Mau tới xem đồ đệ ta này, nó phòng bị ta!” Mạch Văn mất hứng lên án.

Đẹp trai thì thế nào, nếu như y phòng bị hắn, hắn sẽ phải xem sắc mặt để cùng y tiến lên lùi xuống. Nếu cứ tiếp tục duy trì trạng thái xa cách như thế này, một chút cũng không có lợi cho hắn thực hiện phó bản.

[Phòng bị là tất yếu, y cho rằng ngài sẽ đuổi y đi, hiển nhiên là bằng mặt không bằng lòng, tâm sinh xa cách.]

Mạch Văn thầm hỏi: “Này hệ thống, ngươi có còn quản ta nữa không?”

Hệ thống: [Không quản nữa, tổng bộ nói đây là lỗi dữ liệu hóa, xem như một cái phó bản. Không quan tâm quá trình của ngài nữa, chỉ cần kết quả hoàn thành phù hợp với mục đích phó bản hướng tới là được. Sau này chúng ta sẽ không bắt nạt ngài.]

Mạch Văn lạnh lùng cười: “Thì ra trước giờ đều là các ngươi bắt nạt ta.”

Hệ thống biết mình lỡ miệng, lập tức phủ nhận: [Không dám, ta cái gì cũng mạnh, chỉ có yếu bóng vía thôi! Ngài dọa nữa là ta sẽ bắt chước Từ Hải chết đứng đấy.]

Mạch Văn thả icon mặt cười thánh thiện:) kèm ba chữ “Ha – Ha – Ha –”

“Đồ đệ” mặt không đổi sắc quay lại hiện tại, Mạch Văn thấy mình cùng Hiên Viên Quyết Nhiễm sắp thành hai cây trời trồng, hắng giọng nói: “Đồ ăn đều đã gọi, ngươi dùng bữa đi, ăn xong chúng ta sẽ trở về.”

Hiên Viên Quyết Nhiễm thấy Mạch Văn không nói gì mà cứ nhìn chòng chọc mình quá lâu đã sớm mất kiên nhẫn. Nghe hắn nói xong y không khỏi nhíu mày, lập tức quay đầu về phòng: “Đã biết.”

Nhìn theo bóng dáng tiểu đồ đệ, Mạch Văn đứng một chỗ một bên đưa tay sờ sờ mũi đáp: “Ừm.” bên còn lại túm hệ thống nói chuyện: “Sao bây giờ, ta sẽ phải đem y đuổi đi thật à?”

Hệ thống không cho ý kiến: [Chứ không thì làm thế nào?]

Mạch Văn trầm mặc giây lát, bỗng nhiên nói: “Ngươi quá phạm quy rồi! Vô dụng đến nỗi thuốc còn chẳng có để mà hết.”

Hệ thống vô dụng không có thuốc: [(ಥ﹏ಥ) Kí chủ, ngài đang làm gì vậy?]

Mạch Văn: “Tìm cách để block ngươi. Mang theo một cái hệ thống không những vô dụng, lại còn biết cách hố người, ngươi cho rằng ta thích tự ngược sao?”

Hệ thống: [Cứ tưởng ngài nghĩ ra được cái gì. Nếu như chỉ muốn như vậy, ngược lại ta khuyên ngài nên dùi mài kinh sử, tìm cách lấy lòng đồ đệ ngài còn hữu ích hơn nhiều. Chúc ngài đại công cáo thành, y cẩm hồi...]

“Block thành công.” cắt đứt lời hệ thống, Mạch Văn thở phào. Rốt cục cũng tìm được nút báo cáo, hắn liền viết vào đó: “Hệ thống tên QJO trí tuệ tiểu hài tử ba tháng tuổi, yêu cầu tiến hành giáo dưỡng.”

Nhìn dòng thông báo gửi đi thành công, Mạch Văn lập tức cảm thấy thế giới thanh nhàn đi rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK