Từ hôm nay trở đi, hắn quyết chí sẽ tu luyện thật tốt, vì từ khi hắn xuyên đến đây cũng được khoảng nửa tháng rồi, lại không chịu làm gì nên trễ nải việc tu luyện của cơ thể này, thành ra tu vi không có tiến bộ. Chính xác là Bạch Thu cũng có hỏi qua lí do, nhưng lại bị hắn khéo léo trả lời nên nàng không để ý nữa. Kế sách này cũng không dùng được lâu dài, vẫn là bắt đầu học tập từ hôm nay thôi.
Liên Không đứng ở cửa nói “Sư tôn, Đồng tỷ là đồ đệ của Yến sư thúc*, nàng đến chuyển đồ cho người.”
(*sư thúc: sư đệ của sư phụ)
Đồng Quan Quan bước vào, cúi người hành lễ với Niệm Hoa, đưa lên trước một bọc vải lớn, nói “Sư bá, thứ này là đá truyền âm, sư tôn con nói người đi quá nhanh nên chưa nhận đá, sai con đem đến cho sư bá. Giải thích không tiện, bên trong còn có thư”
Vừa nghe đến chữ ‘thư’ Niệm Hoa đã nản muốn chết, cổ đại thường truyền thư làm mật, cho xin đi, tại sao các người có chuyện gì không thể tự tìm đến nhau mà nói chuyện? Nghĩ viết thư sẽ bảo đảm an toàn sao? Sai lầm! Thư từ cũng có thể giết người đấy biết không!
Song trên mặt Niệm Hoa lại vẫn mỉm cười như trước, lấy giấy bút trên bàn múa vài nét rồi gấp lại, đóng gói cẩn thận, đưa cho Đồng Quan Quan, nói “Đem về đưa cho sư phụ ngươi, nhớ kỹ, không được mở ra xem, cũng không được để ai nhìn thấy!”
Đồng Quan Quan thấy Niệm Hoa mặt mày nghiêm túc như thế, bản thân cũng bị lây nhiễm mà nghiêm trọng theo, cẩn cẩn dực dực bỏ vào trong ngực, lại hành lễ với hắn rồi rời đi.
Liên Không vô cùng tò mò về thứ Niệm Hoa viết, tuy nhiên y cũng không phải là người được ăn học đàng hoàng, cùng lắm là biết được tên mình viết như thế nào qua kiếp trước mà thôi. Ở khoản này Liên Không vô cùng tự ti, rất mất tự nhiên cúi đầu nhìn mặt sàn lát ngọc thạch xa xỉ.
Niệm Hoa chưa thể tĩnh tâm, thấy Liên Không còn chưa rời đi, liền mở lời “Sao ngươi còn chưa đi?”
Khóe miệng Liên Không mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng thanh âm lại ngập ngừng dừng ở cổ họng. Cuối cùng một lời cũng không nói ra, cúi người rời đi.
Niệm Hoa không đặt nhiều để ý lên người y nên không phát hiện bất thường, phất tay đóng cửa phòng, tiếp tục khoanh chân nhắm mắt, trong đầu cùng hệ thống nhiệt tình trao đổi, hào hứng tu luyện.
Vừa mở cửa phòng, Liên Không đã phát hiện có gì không đúng. Y lập tức nín thở, chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nơi có luồng hơi thở khác thường.
Tại cửa sổ, nữ nhân vận hồng y yêu diễm nằm nhoài. Đôi mắt đào hoa ướt át như tùy thời điểm có thể chảy ra nước mắt. Giữa đôi mày liễu thanh tú là ấn ký kỳ quái đỏ sẫm, sống mũi thanh thoát, làn môi đỏ hồng gợi cảm khe khẽ hé mở. Nước da trắng trẻo thanh tú, sắc mặt hồng nhuận, như là mỹ nhân từ cõi thiên tiên bước ra, đẹp đến nỗi bất luận là chỗ nào cũng không thể chê được.
Nàng nằm ở đó vừa hay được ánh nắng ban trưa chiếu rọi, rực rỡ như ánh mặt trời.
Trời sinh khí chất xuất chúng, yểu điệu lại xinh đẹp.
Thấy Liên Không nhìn mình không có thiện cảm, mỹ nhân không tức giận, ngược lại còn cười đến là vui. Nụ cười kia đủ làm chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, trời nóng lại càng thêm nóng.
Mỹ nhân bước đi, dưới mỗi một bước chân tựa như hàng vạn hồng hoa nở rộ, tô điểm thêm cho vẻ đẹp mặn mà rạng rỡ ấy.
Rõ ràng là cảnh đẹp ý vui, đáng tiếc lại bị thô nhân phụ. Liên Không nheo mắt, bình tĩnh đối mặt, lạnh lùng hỏi “Ngươi là ai? Tại sao vào đây?”
“Ta là ai?” mỹ nhân mở lớn mắt nhìn y rồi bật cười, đi nhanh đến, như người không xương sống nhoài vào người y, ghé sát tai yêu mị nói “Còn không phải chính tay người đem ta vào đây, hiện tại lại hỏi ta là ai?”
Liên Không chán ghét né tránh, lùi ra thật xa, trừng mắt nhìn nàng cảnh cáo, khẽ quát một chữ “Cút!”
“Sao có thể?” mắt đào hoa của nàng nheo lại, bên môi tràn ra lời nói dụ hoặc “Không phải người lúc ấy nói thích ta nhất sao?”
Liên Không lạnh lùng nhìn nàng, suy nghĩ rất lâu nhưng không thể nghĩ ra từ khi nào y lại nói ra những lời như thế. Sau khi tự khẳng định, y thẳng thừng nói “Ta chưa từng thích nữ nhân!”
Mà mỹ nhân nghe vậy, lập tức úp mặt vào vai Liên Không, giọng nói đầy uỷ khuất: “Tại sao người có thể đối xử với ta như vậy, rõ ràng chính người đã...”
Liên Không ghét nhất là nước mắt, lại còn là nước mắt không đâu của nữ nhân. Đặt trong tình cảnh này vừa phiền phức lại vừa có thể sẽ gây ồn đến sư phụ y ở phòng bên. Liên Không lập tức vận khí, một tay đánh bay mỹ nhân nọ ra ngoài, nói “Ồn ào muốn chết, đầu giờ chiều ta còn phải đi tu luyện. Cút đi chỗ khác chơi.”
Mỹ nhân hốt hoảng không giữ được vẻ khiến cho vạn nhân mê ban đầu, run rẩy ôm lấy cơ thể, oa oa nói lớn “Chủ nhân, người thật không biết thương hoa tiếc ngọc!”
Liên Không nghe thanh âm không nhỏ của nàng liền giật thót, trừng mắt đi nhanh ra ngoài cửa kéo nàng. Vì mỹ nhân tuy vậy nhưng lại là người trưởng thành, cao hơn y một cái đầu, bị y giật mạnh ống tay áo, ống tay không rách, ngược lại người đã ngã sấp xuống, rưng rưng im lặng nhìn Liên Không, tội nghiệp gọi hai chữ “Chủ nhân.”
Liên Không sởn tóc gáy, lùi lại hai bước, nói “Ngươi không phải hoa, cũng chẳng là ngọc, cớ gì ta phải thương tiếc ngươi? Còn có, ta không phải chủ nhân của ngươi, người cũng có thể giống người, cũng đừng có rống lên như thế, sư phụ mà phát hiện là ta sẽ...”
“Sẽ làm sao?” thanh âm lạnh lẽo của Niệm Hoa từ đằng sau truyền đến, đánh gãy lời y.
Liên Không không nhịn được giật giật khóe miệng, cúi đầu không nói.
Niệm Hoa hết nhìn Liên Không lại nhìn đến mỹ nhân. Đây rõ ràng là người đẹp, vậy mà tên nhóc này lại không biết phân biệt tốt xấu, ra tay tàn bạo như thế, sao lại có thể ném người ta từ trong phòng ra ngoài đường được như thế này chứ. Thế nào là hoa, thế nào là ngọc, thứ tiểu tử thối miệng còn hôi sữa nhà ngươi còn lâu mới biết được!
Hắn đã sớm nghe được động tĩnh ở phòng bên. Bởi vì là người tu tiên nên thính lực thính hơn bình thường, nghe có tiếng động lạ là đã cảm thấy khác thường, liền chạy sang, vừa vặn chứng kiến một màn này, thật là hết nói nổi.
Mỹ nhân nhìn sang Niệm Hoa, hai mắt sáng bừng, như là thấy được thứ gì đó tuyệt lắm, lập tức bò nhanh tới, ôm riết lấy chân hắn.
Niệm Hoa mấy lần muốn đá nàng ra, lại không có đủ can đảm. Phải biết hành động vũ lực với nữ nhân chính là thể hiện đẳng cấp hèn hạ của nam nhân. Thân là nam nhân chân chính thế kỉ hai mươi mốt, há lại có thể khi dễ nữ nhân cổ đại tay yếu chân mềm được?
Liên Không càng ngày càng ghét nữ nhân, nhất là mấy thể loại như thế này. Dám quấn lấy người kia, y còn chưa được, cớ sao để nàng dễ dàng chiếm tiện nghi như thế? Càng nghĩ càng tức, nhìn nàng ta lại chuyển hướng sang sư phụ, liên tục gọi ‘chủ nhân’, dùng vẻ mặt tự cho là đáng thương nhìn sư phụ y nhằm chiếm lấy sự đồng cảm.
Còn đâu vẻ đẹp yêu mị như hồ ly tinh cái ban nãy nữa? Còn là cái đồ ba phải!
Thái dương Niệm Hoa nảy lên hai cái, nữ nhân là động vật phức tạp, hắn muốn lùi lại mà bị nàng ôm siết cho tí ngã, không đứng thẳng được cũng chẳng ngồi nổi, cuối cùng Niệm Hoa đành che miệng ho, nói “Cô nương, nam nữ thọ thọ bất tương thân, trước có chuyện gì cô hẵng buông ta ra rồi từ từ giải quyết, khuyển đồ nhà ta lỗ mãng, cô cũng đừng quá tức giận. Chuyện có đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô.”
Mỹ nhân một mực không nghe, hỏi thanh danh là cái gì, chưa từng nghe đến, cũng không quan tâm, nàng nói mình chính là người của hắn cùng y. Quả thực khiến người khác không biết đối đáp sao cho phải.
Mỹ nhân rất bất bình nói “Sờ đã sờ, ôm cũng ôm, ngửi cũng đã ngửi, cớ vì sao hai người đều không chịu nhận ta?”
Lần đầu tiên vô duyên vô cớ cho là mặt dày hành động khiếm nhã, Liên Không cùng Niệm Hoa cả hai kiếp chưa từng tiếp xúc quá thân mật với nữ nhân, cũng chưa từng gặp phải tình huống như thế này, nhất thời mặt đỏ bừng, lắp bắp không biết nên nói sao.
Liên Không lãnh tĩnh nhìn nàng, bên cạnh có Niệm Hoa lại có phần không tiện, y tỏ vẻ lần đầu quẫn bách, phủi sạch gáo nước bẩn “Ta... Ta tuyệt đối không có! Ngươi đừng vu oan cho ta!”
Niệm Hoa còn bình tĩnh hơn chút, nói “Ta không có lí do gì đi... sờ cô nương cả, có lẽ người giống người, cô lầm rồi!”
Mỹ nhân nhếch môi, biết là giải thích không được, thẳng thừng đứng lên lạnh lùng nhìn hai sư đồ nọ.
Tốt lắm, lại khôi phục vẻ kiều diễm như trước rồi.
“Hai người đã không nhận ta? Được, đã vậy ta đi nói cho mọi người biết hai người các người là hai kẻ vô sỉ, vô tình, bạc bẽo đến nhường nào!” nàng trừng mắt nhìn hai người, hốc mắt đỏ hồng khiến người ta cảm thấy thương tiếc, không có tội cũng vô cớ thấy có lỗi.
Niệm Hoa biết điều này đem ra đường rêu rao quả thực không có gì tốt lành, ảnh hưởng thanh danh, lưu lại tiếng xấu. Phải biết tiếng thơm chỉ ra được đến cửa nhà mà tiếng xấu thì có thể đồn xa trăm dặm. Đành tiến lên nói với nàng “Ở ngoài nói chuyện không tiện, cô nương vào trong ngồi, có gì ta làm rõ, đôi bên cùng có lợi.”
Mỹ nhân còn chần chừ không muốn, Liên Không liền dứt khoát nói “Một, nghe lời sư tôn ta, hai, không thì cút!”
“Liên Không!” Niệm Hoa cẩn trọng hơn, cái chính do hắn lo đến thanh danh hơn là Liên Không. Một người vốn từ đầu đã đứng trên cao như Niệm Hoa, dễ sợ người ta dị nghị tai tiếng, để nàng đi thật đối với mình không phải là chuyện tốt lành.
Ngược lại là do hắn nghĩ nhiều, mỹ nhân vậy mà còn vui vẻ tung tăng chạy vào phòng Liên Không, đứng ở bên cửa sổ nheo mắt nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài.
Hành động lưu loát thông thạo như là trước đây cũng từng thế.
Lúc này mọi chuyện không đột ngột cùng lộn xộn như trước nữa, Liên Không vừa vào phòng thì phát hiện chậu hoa bên cửa sổ vỡ nát, mảnh sứ văng đầy trên đất.
Mây trên trời cao kéo đến che khuất mặt trời, cả phòng đột ngột tối hẳn.
“Chậu hoa...” Liên Không mấp máy môi, không thể nói thành lời.
“Chậu hoa?” mỹ nhân nhìn xuống dưới chân ngàn mảnh vụn tỏa ra tia sáng âm u rồi thản nhiên cười, nói “Nó xấu quá, ta đập rồi.”
Niệm Hoa thấy tình hình có xu hướng tồi tệ hơn, nhanh chóng kéo Liên Không ra sau, nói “Tại hạ xưng Niệm Hoa, có thể mạo phạm hỏi danh tính cô nương không?”
“Danh tính?” mỹ nhân như đang nghe được điều gì mới mẻ lắm không bằng, nhíu mày suy tư một hồi, cuối cùng mới nói “Không có, tùy tiện gọi là được rồi. Tiểu Hồng, Tiểu mỹ nhân, Tiểu tiên tử, Tiểu thần tiên, Tiểu...”
“Tiểu yêu nữ!” Liên Không không nhịn được nói.
“Ngươi im miệng!” Niệm Hoa nói “Vậy Tiểu cô nương, cô từ đâu đến? Quê hương của cô ấy?”
“Quê hương của ta?” mỹ nhân tựa hồ có chút suy nghĩ “Không biết, nhưng hình như là một nơi rộng lớn, có rất nhiều hoa.” nghĩ một chút nàng lại nói thêm “Mọi người thường nhắc đến nó là... hoa thành.”
“Hoa thành?” Niệm Hoa xoa cằm suy tư, chợt nghĩ đến một nơi, hỏi “Hoa Đông thành?”
“Hình như thế...” nghe mỹ nhân nói vậy, dù không quá rõ ràng nhưng vẫn đủ để Niệm Hoa biết đến nàng là ai...
Chính là một tiểu nhân vật qua đường!
Trong nguyên tác Niệm Hoa có viết chuyện xảy ra ở Hoa Đông thành, chính là khu vực lân cận Thanh Dạ phái. Nhân vật nữ qua đường nọ chính là có ấn ký hình hoa hồng, ban đầu là nốt nhỏ như chu sa, sau đó vì tình yêu cuồng si của nàng đối với trưởng môn Thanh Dạ phái Khâu Hạ mà từ từ nở bung. Đây còn là một dấu hiệu báo hiệu cho sự trưởng thành, cũng thể hiện tình yêu của nàng có bao nhiêu cuồng nhiệt.
Tuy nhiên tình yêu ngây thơ nồng nhiệt của tiểu nữ qua đường lại không được đáp trả tương xứng.
Trời sinh Khâu Hạ bạc tình độc ác. Ngày hai người gặp nhau chính là ngày hắn đem người san phẳng Hoa Đông thành, tức quê hương của nàng, đem nơi này trở thành lãnh địa luyện đan cốt với mục đích điều chế Vạn Niên Bất Lão.
Vạn Niên Bất Lão, ý tại mặt chữ, ngàn năm không già.
Hy sinh trái tim thiếu nữ để hoàn toàn đạt được mục đích. Chuyện này chỉ nghe có lẽ sẽ không đủ hiểu, phải là tận mắt chứng kiến mới biết được.
Hiện tại nàng xuất hiện tại đây có nghĩa là sao? Hai người đã gặp nhau chưa? Tình huống quỹ đạo của truyện bắt đầu sai lệch ư?
Tên nàng, gọi là... Hồng Yêu?
Yến Thanh Bạch nhìn chăm chú lá thư, tim đập nhanh mặt đá lại không đỏ. Nhìn thật lâu, nghĩ thật nhiều cũng không thể đoán ra Niệm Hoa sẽ hồi âm cái gì.
Cảm ơn?
Xin lỗi?
Tò mò lấn át, suy nghĩ không nổi, hắn quyết định mở ra.
Một lần mở lại tiêu tốn đến gần nửa nén hương.
Kết quả...:).*
Không sai, kết quả chính là:)!
“:)” có ý gì?
Trong đầu Yến Thanh Bạch có một đàn thảo nê mã chạy qua.
Con mẹ nó, ai đó nói cho ta biết “:)” là thứ gì đi???
(*:): icon hs của giới trẻ hiện đại)