• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Man (nhất)

Lúc Tiểu Man mười tuổi, mẫu thân qua đời.

Mẫu thân nàng liệt giường ba năm, lúc sắp chết vẫn còn ôm oán hận, cầm cổ tay gầy gò của Tiểu Man mà nói: “Cha ngươi và tiện nhân kia… ta có thành quỷ cũng không tha cho bọn họ! Tiểu Man, ngươi hãy nhớ, cha ngươi là tên súc sinh!”

Nàng chết không nhắm mắt, mang theo biểu tình dữ tợn bị vùi vào trong đất. Hôm đó trời mưa to, sấm sét đì đùng, một lão nhân nói loại thời tiết này dễ phát sinh biến cố, vì thế phụ thân Tiểu Man liền chi mười hai lượng bạc trắng thuê người làm rất nhiều khóa đồng khóa quan tài lại.

Vài ngày sau, phụ thân đưa nhị nương đã lâu không ở nhà trở lại. Nhị nương không phải là “dì ghẻ” trong miệng người đời. Ngược lại, lúc tới nàng mặc đồ trắng, cái mũi thanh tú, đôi môi đỏ sẫm cười lên thật ngọt ngào.

Nàng đang mang thai hơn tám tháng, tay ôm bụng, kiêng kị thăm dò nhìn Tiểu Man.

Phụ thân nói: “Tiểu Man, tới đây gặp nhị nương đi. Mẫu thân con đã chết, về sau nhị nương chính là nương ruột của con, phải hiếu kính nàng, nghe không?”

Hắn nói thật thoải mái, giống như lúc dặn dò buổi tối phải ăn bí đỏ chứ không phải dưa chuột vậy. Bí đỏ và dưa chuột thì có thể tùy tiện thay đổi, nương lại có thể tùy ý đổi sao?

Có thể! Tiểu Man tự nói.

Sau đó nàng cười hì hì đi tới, giống như một con chim bồ câu non bị dính mưa ướt nhẹp, dựa sát vào lòng nhị nương, nhỏ nhẹ gọi: “Nương, nương thật đẹp!”

Tiếng “nương” kia vang lên khiến cho cả người nhị nương run lên, nhanh chóng ôm lấy nàng, hiền hòa vô cùng. Phụ thân nàng cũng không nghĩ có thể thuận lợi như vậy, nở nụ cười, yêu thương sờ đầu nàng, ôn nhu nói: “Mẫu thân con bạc mệnh, Tiểu Man không nên trách phụ thân!”

Nàng mở to đôi mắt trong trẻo, ngây thơ mà nhìn, nhỏ giọng nói: “Nương rất dữ… lại không xinh đẹp như nương này… Tiểu Man thích nương này… Phụ thân, phụ thân về sau sẽ không đi chứ? Tiểu Man cũng rất yêu phụ thân!”

Lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ, quả nhiên làm hai người lớn hài lòng cười thành tiếng.

Như vậy không phải thực nhẹ nhàng sao? Tiểu Man cụp mắt xuống, nhanh chóng ôm chặt nhị nương, làm như không muốn buông tay.

Làm người vì sao phải kiên định cứng nhắc? Như vậy quá mệt mỏi. Lấy lòng người khác là một chuyện quá ư dễ dàng, chỉ cần tùy tiện nói vài lời khen tặng với vẻ mặt chân thành, mọi người đều vui vẻ hạnh phúc.

****

Lúc Tiểu Man tỉnh giấc, bên ngoài trời lại bắt đầu mưa, tí tách tí tách làm ướt một mảng cửa sổ. Mỗi khi trời mưa, nàng đều nằm mơ tới chuyện sáu năm trước. Hai mắt mẫu thân lúc sắp qua đời, cái mũi thanh thanh của nhị nương, khóe miệng tươi cười của phụ thân – rất rõ ràng giống như được khắc sâu vào trong đầu, tự nhiên không thể quên được.

Nàng lười biếng đứng dậy nhìn cảnh vật ngoài khung cửa sổ. Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, tiếng bước chân tiến lại, sau đó là một thân mình mềm mại mập mạp dính vào lưng nàng, thanh âm trẻ con vang lên nũng nịu “Tiểu Man tỷ tỷ! Mau giúp đệ trốn một chút! Nương thật đáng ghét, bắt đệ ăn cá!”

Tiểu Man đóng cửa sổ, chậm rãi xoay người ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu tiểu tử kia, nghiêm giọng: “Không cho kén ăn! Không phải đệ nói sau này trưởng thành sẽ thành thân với tỷ sao? Nếu không cao lớn thì tỷ không cần đệ nữa!”

Tiểu nam hài tuấn tú lưng tròng nước mắt nhìn nàng, tủi thân giống như con chó nhỏ. Đây là Đại Mễ, nhi tử của nhị nương, nhưng kỳ quái là tiểu tử này không bám mẫu thân hắn mà chỉ bám nàng.

Nhị nương bưng bát cơm vào, mắng, “Đại Mễ! Mau ăn hết cơm! Không ăn hết thì hôm nay sẽ không được đến võ quán!”

Đại Mễ sợ hãi núp sau lưng Tiểu Man, nắm chặt áo nàng. Tiểu Man cười hì hì nhận lấy bát cơm, nhẹ nhàng nói: “Nương, để ta dỗ đệ đệ, nương đừng bận tâm! Hai ngày trước còn bị phong hàn, hãy nhanh đi nghỉ đi, đừng để hại tới sức khỏe!”

Nhị nương thở dài: “Ta không sao, Tiểu Man, con cũng đừng quá chiều hắn. Tiểu tử này cả ngày cứ dính lấy tỷ tỷ thôi!”

Tiểu Man cười nói: “Đệ đệ đáng yêu của ta thích gần ta mà, đúng không hả Đại Mễ? Nào, đến đây, chúng ta ăn cơm trước, ăn xong tỷ tỷ lại cùng đệ đến võ quán chơi!”

Đại Mễ quệt miệng nói: “Đệ không thích ăn cá! Rất nhiều xương!”

Tiểu Man cẩn thận gỡ hết xương cá ra, xúc cơm với cá đưa tới miệng hắn, nói nhỏ: “Nào, bỏ hết xương ra rồi… Thế nào? Ăn ngon chứ?”

Đại Mễ ngoan ngoãn gật đầu. Hắn luôn ngoan ngoãn nghe theo Tiểu Man, đại để là dù nàng cho hắn ăn đá hắn cũng thấy ngon hơn những món ăn mà nương hắn bón. Khó khăn lắm mới cho tiểu tổ tông này ăn no, Tiểu Man cầm bát đi rửa, nhị nương ở phía sau nhìn bầu trời âm u, nói: “Ta thấy trời còn chưa hết mưa được đâu. Hôm nay đừng đưa Đại Mễ tới võ quán nữa? Hài tử kia suốt ngày bướng bỉnh, con đừng chiều hắn quá!”

Tiểu Man cười nói: “Không sao đâu, nương yên tâm! Chính con cũng muốn tới võ quán, mấy ngày trước có hứa kết túi lưới cho sư phụ ở võ quán, giờ làm xong rồi cũng nên mang cho bọn họ.”

Nhị nương thở dài một tiếng, còn muốn nói gì nữa lại nghe thấy bên ngoài có khách vào, nàng nhanh chóng lau tay đi ra ngoài, một bên nói: “Tối nhớ phải trở về ăn cơm nha! Đừng về muộn, hôm nay có món cá chình con thích nhất đấy!”

Phụ thân Tiểu Man vốn là một thư sinh, đáng tiếc thi không đỗ, rơi vào đường cùng nên phải bỏ văn theo thương*, ở nhà mở một tiệm cơm. Ở nơi biên thùy này thường xuyên có khách đi xa nên sinh ý khá tốt, cũng không phải quá lo lắng về sinh kế, cuộc sống khá dư dả.

(* Bỏ văn theo thương: bỏ nghiệp văn theo nghiệp buôn bán)

Tiểu Man cầm ô và một cái bọc nhỏ, đang định đi ra thì thấy Đại Mễ ghé mắt vào rèm cửa nhìn trộm ra tiệm cơm. Nàng đi qua vỗ nhẹ vào hắn, nhỏ giọng nói: “Có kiểu nhìn lén khách nhân như vậy sao?”

Đại Mễ khoát tay áo với nàng, thấp giọng nói: “Tỷ đến đây nhìn xem, mấy ngày nay khách tới đây đều mặc đồ rất lạ.”

Tiểu Man tò mò nhìn qua khe hở rèm cửa, thấy trong sảnh chính có vài người đang ngồi, quả nhiên trang phục cổ quái, quần áo gọn gàng nhưng phong trần mệt mỏi, trên đầu mỗi người đều đội một cái mũ ướt đẫm, có vải đen buông xuống che đi hơn nửa gương mặt, họ cũng không tùy tiện nói chuyện với khách nhân khác, bọn họ chỉ yên lặng ngồi ở chỗ của mình, không nói một lời.

Tiểu Man nhìn quanh bọn họ, cuối cùng nhìn vũ khí đeo bên hông họ, nói: “Có khả năng đây chính là những hiệp khách giang hồ. Đúng thực là cổ quái.”

Đại Mễ thấy nàng hứng thú thì vội vàng khoe: “Bọn họ vẫn không ngừng kéo tới! Mấy hôm trước còn có rất nhiều người đeo đao thương vào tiệm nhà chúng ta, dọa nương khiếp sợ.”

Tiểu Man buông rèm, xoay người bước đi: “Đệ có đến võ quán không? Không đi thì tỷ đi một mình nha!” Đại Mễ vội chạy đuổi theo nắm lấy tay áo nàng. Hai người song song bước ra khỏi cửa.

Mưa to không những không có xu hướng tạnh mà càng ngày càng to.

Tiểu Man kéo Đại Mễ vào tán ô nhưng gió thổi quá mạnh, tạt nước mưa vào hai người ướt sũng. Nàng hối hận là đã không mang áo mưa đi, ô giấy dầu trong mưa gió thế này không chỉ vô dụng mà còn thêm vướng víu.

Chợt nghe phía trước truyền tới tiếng vó ngựa rầm rập, nàng ngẩng đầu nhìn, phía sau màn mưa trắng xóa là một người cưỡi một tuấn mã cao lớn chạy như bay tới. Nàng theo bản năng lắc mình tránh sang một bên, ai ngờ con ngựa kia còn chưa chạy tới chỗ nàng, người trên lưng nó đã té bịch xuống đất, nằm im bất động.

Tuấn mã hí lên một tiếng rồi đứng ở ven đường. Đại Mễ thấy người kia nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích, có chút sợ hãi: “Tỷ… hắn không chết đấy chứ?”

Tiểu Man “ừ” một tiếng, thuận miệng đáp: “Chết thì chết, không liên quan gì tới chúng ta. Đừng động vào hắn.”

Đại Mễ nghẹn họng nhìn nàng trân trối, đại khái là không thể tưởng tượng được tỷ tỷ mình vốn bình thường ôn nhu dễ gần lại có thể nói ra những lời này. Hắn nhìn người mặc đồ đen kia, muốn tới xem sao nhưng lại sợ hắn đã chết, còn đang do dự thì đã thấy Tiểu Man đi trước một đoạn xa, hắn vội vàng đuổi theo, giữ chặt một góc áo nàng.

Hai người đi qua chỗ hắc y nhân, chợt thấy hắn giật mình, giống như xác chết sống lại, nửa người trên run rẩy, Đại Mễ sợ tới mức hét lên một tiếng, giống như một con khỉ nhỏ bám chặt vào Tiểu Man.

“Cứu… Cứu ta…” người kia toàn thân đầy máu, run rẩy nói.

Tiểu Man giả vờ như không nghe thấy, cầm tay Đại Mễ rảo bước. Đại Mễ lại không chịu đi, vội kêu lên: “Tỷ! Hắn chưa chết! Tỷ… tỷ trước kia không phải đã nói giúp người là niềm vui sao?”

Tên nhãi con này! Tiểu Man có chút nổi giận, lời nói láo của nàng mà cũng tin sao? Hắc y nhân kia hít một hơi, nói nhỏ: “Cô nương… xin giúp ta…”

Không còn cách nào khác, nàng đành ôn nhu nói: “Vị đại ca này, ngươi chảy rất nhiều máu, để ta đi gọi đại phu cho ngươi nhé?”

Người kia thở hổn hển vài tiếng mới nói: “Không… không cần. Cô nương giúp ta chuyển lời… Ngày khác, nếu có một… nam tử trẻ tuổi trên lưng đeo ba thanh trường kiếm tới đây, ngươi thay ta hỏi hắn… có phải là Trạch Tú không. Nếu đúng là hắn… ngươi… ngươi giúp ta nói với hắn…”

Tiểu Man thấy hẳn lảm nhảm nửa ngày vẫn chưa đi vào trọng điểm, mất kiên nhẫn nói: “Trấn Ngô Đồng mỗi ngày có nhiều người đến như vậy, ta làm sao biết được, chẳng lẽ muốn ta đến hỏi từng người sao?”

Người kia thấp giọng nói: “Sẽ không… nhận nhầm. Chỉ có hắn… mới xứng tam thanh kiếm…” Dứt lời, lấy trong ngực ra một đĩnh vàng hơi dính máu. Tiểu Man vừa thấy thì hai mắt sáng rỡ, vội vàng nói: “Đại ca, ngươi cứ nói đi, ta nhất định chuyển lời cho ngươi.”

Trong lòng nàng đã có tính toán: dù sao người này cũng sắp chết, nàng có chuyển lời hay không hắn cũng không biết được, nhưng vàng thì không thể không lấy! Vàng đúng là cực tốt, nhìn thấy lập tức không thể buông tha!

Người kia đang định nói, nhìn thấy ánh mắt Tiểu Man hiện vẻ tinh quái liền cảnh giác, nắm chặt đĩnh vàng không buông, trầm giọng nói: “Nếu cô nương không có thành ý… vậy xin… đi đi! Không dám làm phiền!”

Nàng lại đảo mắt một vòng mới cười nói: “Tiện thể chuyển lời thôi, đại ca cũng đừng gấp. Ta trước vào trấn tìm đại phu cho ngươi, nhưng ta trên người không có tiền, không trả tiền thuốc được.” Miệng thì nói nhưng ánh mắt thì không rời khỏi đĩnh vàng.

Người kia cười lạnh một tiếng, cất vàng vào túi, gắng gượng bò dậy, định lên ngựa rời đi.

Xem ra nàng ra tay quá nhanh khiến người ta sợ rồi. Đáng tiếc, khối vàng kia thật tốt, còn chưa được sờ đã biến mất. Tiểu Man tiếc rẻ nhìn hắn, kéo tay Đại Mễ, xoay người bước đi.

Người kia đột nhiên hỏi: “Cô nương năm nay bao nhiêu tuổi?”

Tiểu Man sửng sốt, cười nói: “Vì sao phải nói cho ngươi?”

Vừa dứt lời, chỉ thấy người kia nhanh như chớp lại gần, đưa tay vỗ một chưởng trước ngực nàng. Nàng sợ tới cứng đờ người. Không thể nào! Không phải chỉ dùng mắt nhìn vàng của hắn thôi sao? Lại định giết người diệt khẩu?

Người kia ra chưởng xong, phi thân lên ngựa, rong ruổi mà đi, một mặt nói: “Tuổi còn nhỏ mà đã tham lam! Một chưởng này là giáo huấn ngươi!”

Tiểu Man và Đại Mễ đứng ngây ngốc, bị mưa to xối từ đầu tới chân. Thật lâu sau, Tiểu Man mới sờ sờ nơi bị chụp, nơi đó dường như có chút run lên, nàng cởi bỏ vạt áo, thấy không sưng không đỏ, hoàn hảo không tổn hao gì. Nàng nhất thời không biết thở phào nhẹ nhõm mà còn mắng người kia là tên điên.

“Tỷ… không sao chứ?” Đại Mễ nhìn như sắp khóc đến nơi.

Tiểu Man lắc đầu, cúi đầu nhìn xuống, thấy ở nơi người kia vừa nằm đọng một vũng máu, trong vũng máu có một miếng sừng nhỏ màu ngọc bạch lung linh.

Hai mắt nàng lại sáng rỡ, chạy nhanh tới nhặt, dùng nước mưa rửa sạch, đặt trong tay mà ngắm. Vật kia to chừng bằng ngón tay cái, sáng bóng, hình dạng gấp khúc, thật lung linh tinh xảo. Nàng dùng móng tay khía khía, có điểm giống ngọc, có lẽ bán được giá cao.

Cái này gọi là trong họa có phúc! Mất vàng liền có ngọc thạch. Ha ha ha ~~~ buôn bán lời nha!

Nàng cất tiểu sừng kia vào trong ngực áo, kéo tay Đại Mễ, cười nói: “Đi thôi, tới trễ sẽ khiến Tiền sư phụ chờ sốt ruột.”

Đại Mễ đáp ứng một tiếng, một lát sau mới hỏi: “Tỷ, người vừa rồi… có phải là kẻ xấu không? Hắn đánh tỷ!”

“Đúng thế, hắn là đồ trứng thối, chúng ta không để ý tới hắn nữa.” Nàng lơ đãng đáp, trong đầu còn đang tính toán xem tiểu sừng kia có thể bán được bao nhiêu tiền, thực vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang