• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng lẽ là làm sai (nhị)

Có người dùng lá cây thổi một điệu nhạc đơn giản, chầm chậm chầm chậm lại thập phần thanh thúy.

Tượng giường ngọc thủ bước phát triển mới kỳ. Thiên hoa vạn thảo quang ngưng bích. May vá y trứ, mùa xuân ca múa, phi điệp ngữ chim hoàng oanh.

Bước chân Tiểu Man vô thức đuổi theo làn điệu kia. Vào rừng cây, đã thấy Trạch Tú đang ngồi dưới tàng cây, trong tay cầm một chiếc lá, chậm rãi thổi. Ánh mặt trời xuyên qua tán lá, chiếu lên người hắn, đôi hàng mi dày của hắn như được nhuộm một lớp vàng óng ánh, khẽ run rẩy.

Nàng nhẹ nhàng đi tới, bó gối ngồi bên người hắn, tựa đầu vào đầu gối, không nói lời nào.

Hắn vẫn tiếp tục thổi: “ố ti nhiễm đã kham bi. Trần thế hôn ô vô nhan sắc. Ứng đồng thu phiến, theo tư vĩnh khí, vô phục dâng tặng quân khi.”

Tiểu Man nhìn mũi chân mình, thấp giọng nói: “Trạch Tú, chàng khác hắn. Hắn xảy ra chuyện, ta sẽ lo lắng khổ sở, nhưng nếu người gặp chuyện không may là chàng, ta sẽ đi cùng chàng.”

Hắn không thổi nữa, cũng không nói lời nào, chậm rãi đùa nghịch chiếc lá trong tay. Tiểu Ngoan cúi đầu ăn cỏ bên cạnh, thi thoảng lại cọ mũi lên tay hắn, thở phì phò lấy lòng.

Tiểu Man trầm mặc một hồi, lại nói: “Tuy nhiên, ta không phải đồ vật, cũng không phải là nhân vật quan trọng nào. Ta chính là ta.”

Hắn vẫn không nói lời nào, lá cây trong tay chậm rãi xoay tròn.

Nàng ngừng một chút, ảo não nói: “Có phải chàng trách ta đã nói dối không? Ta không nên gạt những người đó sao? Ta lại làm chuyện xấu, lại đi lừa người!”

Ông trời phù hộ, rốt cục hắn cũng mở miệng, thanh âm bình bình: “Không, nàng làm rất đúng. Trong tình huống này, nàng không theo hắn, hắn sẽ cắn ngược lại nàng. Đấu với hắn, nàng chỉ có một đường chết mà thôi.”

“Vậy chàng không tức giận?” Tiểu Man lập tức bám rào leo lên, nghiêng đầu nhìn hắn. Hắn mím môi trầm mặc, Tiểu Man khe khẽ kéo tay hắn lấy lòng, nắm ngón tay út của hắn mà nghịch, vẻ mặt cầu xin.

Nàng thật sự càng ngày càng biết làm nũng, nũng đến thiên y vô phùng, nũng đến lòng người lập tức mềm nhũn, cơn tức nào cũng không phát ra được nữa, tan thành mây khói.

Trạch Tú phụng phịu trừng nàng, nhưng chỉ được một lát thì không tiếp tục làm dữ được, gõ một cái lên trán nàng: “Tiểu quỷ!”

Tiểu Man nhoẻn miệng cười: “Ta vốn là tiểu quỷ mà!”

Nàng mềm mại tựa vào vai hắn, ngâm nga một khúc nhạc không biết tên, thanh âm trong trẻo thanh thúy. Tay nàng vừa trắng vừa mềm, nắm lấy góc áo hắn mà nghịch, móng tay hồng nhạt tựa như nửa vỏ sò trong suốt. Tóc nàng thật mềm, thật mát, cọ cọ lên cổ hắn phát ngứa, lại còn có hương thơm thoang thoảng. Thân thể nàng thực gầy, nhưng không hề yếu ớt đáng thương, ngược lại rất linh động hoạt bát. Hai chân dưới làn váy đá đá lá cây, khiến đám lá khô vang lên soàn soạt, giống như chuyện đó thú vị lắm vậy.

Nàng ngẩng đầu, lông mi cong cong, trông thật thơ ngây khờ dại, lại rất điềm đạm đáng yêu. Dưới hàng mi là đôi mắt đen láy, nàng không nhìn hắn mà ngước nhìn tán cây trên cao, trên đó vừa có một chú sóc chạy qua, nàng lập tức lộ ra bộ dáng hứng thú.

Trên mặt đột nhiên thấy ấm áp, Tiểu Man quay sang cười cười nhìn Trạch Tú, hắn cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt hoa đào lần đầu tên toát ra thần thái mê hoặc, mông lung vô hạn.

“Không bằng ta biến nàng chân chính thành của ta đi!” Hắn thấp giọng nói, “Tiểu Man, có muốn là nữ nhân chân chính không?”

Có ý gì? Nàng nhất thời nghi hoặc, bản năng cảm thấy nguy hiểm, thoáng lùi về phía sau một chút.

Trạch Tú nhắm mắt lại, lúc mở ra thì loại hắc ám thâm trầm kia đã biến mất, hắn cười, kéo nàng đứng lên: “Đi thôi, ta đưa nàng đi chơi một số nơi.”

Tiểu Man gật đầu, đột nhiên nói: “A, ta quên mất Liên Y! Không biết nàng đi đâu mất rồi!”

Hắn xoay người lên ngựa, ôm nàng trước người, nói: “Từ sau nàng không cần nàng ta nữa, đưa nàng ta theo làm gì. Nàng ta có cuộc sống của riêng mình, ngày sau nếu có duyên tất sẽ còn gặp lại.”

Dứt lời liền vung roi, Tiểu Ngoan liền cất bước.

Hắn từng nghĩ sẽ biến nàng thành của mình, nhưng đó là một ý nghĩ cực kỳ ích kỷ, nếu cứ như vậy mà giam cầm nàng, làm tổn hại đến ánh sáng ngây thơ khờ dại kia, chính hắn cũng sẽ không tha thứ cho mình. “Đồ tiểu quỷ!” Không biết sao hắn bỗng thấy phẫn uất, gõ lên đầu nàng, “Khi nào mới có thể giống nữ nhân chứ?”

Tiểu Man kêu đau một tiếng: “Đau lắm chàng có biết không hả? Để ta gõ chàng một cái thử xem! Ta không phải nữ nhân thì chẳng lẽ chàng là nữ nhân?”

Trạch Tú cười ha ha, vừa cười vừa lắc đầu thở dài: “Vẫn còn sớm, còn sớm lắm!”

Trở lại lều trại của Tốt Hi Na, hai người nhuốm đầy vẻ phong trần mệt mỏi, tắm rửa xong liền chui vào trong lều, mở bản đồ ra bàn bạc xem nên đi đâu.

“Đi Giang Nam được không? Ta chưa đến đó lần nào.” Tiểu Man hứng thú đề nghị.

Trạch Tú lắc đầu: “Lúc chúng ta đến được đó thì đã là mùa hè rồi, nóng lắm. Không bằng đi phủ Khai Phong, phồn hoa hơn cả Trấn Châu đó, chắc nàng chưa từng đến một thành lớn như thế này đâu.”

“Ở đó có gì hay?” Tiểu Man nằm dưới đất, bỏ từng quả nho khô vào miệng, đây là đồ ăn vặt Tốt Hi Na mang tới cho nàng.

“Uhm, có gì hay nàng đi thì biết. Trên đường tới đó có thể đi qua Lan Châu, Đôn Hoàng, kể cả trấn Ngô Đồng nhà nàng cũng có thể đi. Tiểu quỷ nàng bỏ đi lâu như vậy, phụ mẫu chắc chắn sẽ lo lắng lắm.”

Hắn cũng ném một miếng nho vào miệng.

Tiểu Man ngây ra một chút, sau một lúc lâu mới nói: “Không đi. Có lẽ ta đi mới là tốt cho bọn họ, càng giống người một nhà hơn.”

Trạch Tú sửng sốt, không nói gì.

“Uhm… Nương ta đã mất từ lâu, khi cha ta rời nhà ba năm và tìm được nhị nương bên ngoài, đại khái là nương bị tức mà chết. Nói gì thị cha, nhị nương, và đệ đệ mới giống người một nhà, ta ở đó mới giống đồ ngốc.”

Trạch Tú sờ đầu nàng, đột nhiên hỏi: “Nàng có muốn tới thăm nhà ta không?”

Tiểu Man lập tức nhớ tới sắc mặt tứ nương nhà hắn, tưởng tượng xong liền cảm thấy nhàm chán, không hề hứng thú lắc đầu: “Không đi, đám nữ nhân kia đều là ăn no rửng mỡ, nhàm chán!”

Trạch Tú đang định nói thì nghe ngoài trướng có người gọi hắn, hắn lập tức đứng dậy vén mành cửa, thấy bên ngoài có ba người, là tiểu chủ Thương Nhai thành Tây Nhã Tư và Lợi Mỗ Thác, một người khác lại là Nguyên tổng quản của Liễm Phương thành. Ba người này cùng nhau đến đúng là một việc hiếm thấy, hắn lập tức ôm quyền ân cần thăm hỏi: “Hóa ra là chư vị cũng nghỉ ngơi ở đây, thật là trùng hợp!”

Lợi Mỗ Thác tươi cười: “Trạch Tú! Đã lâu không gặp!”

Trạch Tú gật đầu, chợt thấy Nguyên tổng quản tủm tỉm cười bảo: “Lần này tại hạ có thể thoát ly gông cùm xiềng xích, ít nhiều đều do Trạch Tú tiên sinh trượng nghĩa tương trợ, ân đức của tiên sinh, Liễm Phương thành trọn đời không quên.”

Trạch Tú ghét nhất là những kiểu khách sáo thế này, đành phải tùy ý nói vài câu cho có lệ, quả nhiên hắn nhanh chóng nêu ra mục đích thật sự: “Vị cô nương kia tên là Tiểu Man phải không? Tại hạ có vài lời muốn nói cùng nàng, xin tiên sinh cho tại hạ gặp một chút!”

Trạch Tú quay đầu gọi nàng, Tiểu Man đi tới, mở tròn mắt nhìn Nguyên tổng quản, đột nhiên mỉm cười: “Chào Nguyên tổng quản, ngài cũng ở đây sao?”

Trạch Tú thấy hắn giống như có chuyện muốn nói với Tiểu Man, mình ở đây cũng không tiện, quay sang nhìn thấy vẻ mặt của Lợi Mỗ Thác và Tây Nhã Tư, đại khái cũng đoán được ý tứ của bọn họ. Hắn tiến vào trong trướng lấy ra một cái hộp gỗ, ba người đi đến một lều trại khác uống rượu nói chuyện.

Nguyên tổng quản mỉm cười với Tiểu Man: “Tại hạ có thể vào trong không?”

Tiểu Man vén mành mời hắn vào, rót một ly trà sữa cho hắn.

Nguyên tổng quản nhận lấy, nói lời cảm ơn nhưng không uống, đôi mắt chăm chú nhìn Tiểu Man. Tiểu Man bị nhìn sởn gai ốc, nói nhỏ: “Nguyên tổng quản, có chuyện gì không?”

Hắn lại cười, thấp giọng nói: “Tại hạ sẽ đi thẳng vào vấn đề. Nhìn cô nương rất quen mắt, không biết lệnh đường có phải là thiên kim của Quách tiên sinh – chủ nhân Liễm Phương thành?”

Tiểu Man lắp bắp kinh hãi, do dự nửa ngày mới nói: “Uhm… Đúng vậy. Tuy nhiên… nương ta, nàng… không phải nói là không phải cốt nhục của hắn sao…”

Nguyên tổng quản thấp giọng nói: “Có phải hay không cũng không quan trọng, quan trọng là Quách tiên sinh rất để ý ngoại tôn nữ là cô nương, nghe nói cô nương ở bên ngoài chịu khổ thì trong lòng thập phần khó chịu.”

Tiểu Man không nói gì.

Hắn lại nói: “Lệnh đường hiện đang ở đâu?”

“A, nàng… đã sớm qua đời.”

Nguyên tổng quản gật đầu, uống một ngụm trà sữa, nói nhỏ: “Lần này ta đến Bất Quy sơn cũng là phụng chỉ thị của Quách tiên sinh, có vài thứ Quách tiên sinh muốn ta chuyển cho cô nương.”

Hắn lấy từ trong tay áo ra một phong thư, hai tay đưa cho Tiểu Man, nàng nghi hoặc nhận lấy, cảm thấy phong thư rất dày, lại nặng trịch, cảm xúc này có chút giống ngân phiếu. Nguyên tổng quản nói: “Ở đây có một vạn kim, cũng là số thù lao mà tặc nhân năm đó bắt lệnh đường đòi Quách tiên sinh giao nộp. Quách tiên sinh bảo ta tiện thể nhắn cho cô nương: không phải hắn tiếc một vạn kim, chẳng qua không muốn bị người uy hiếp. Mặt khác, Liễm Phương thành cũng coi như vọng tộc, con cháu Quách tiên sinh đều là những nhân vật phong lưu nho nhã, thứ cho tại hạ nói thẳng, cô nương xuất thân bần hàn, cử chỉ thô tục lỗ mãng, không hề có chút phong phạm của Liễm Phương thành. Quách tiên sinh để ta chuyển bạc cho cô nương, hoàn thành một tâm nguyện mà hắn vốn tiếc nuối. Sau này cô nương xuất hiện bên ngoài, xin đừng đề cập chuyện Liễm Phương thành!”

Cuối cùng Tiểu Man cũng hiểu ra ý hắn, cho nàng một vạn kim, coi như phí bịt mồm, không cho nàng nói mình là cháu gái Quách Vũ Thắng, căn bản không hề có chút quan hệ nào với bọn họ.

Nàng nắn nắn phong thư, đột nhiên cười, nhét vào trong ngực áo, ngẩng đầu nói: “Được, ta hiểu rồi. Ta sẽ không nói.”

Nguyên tổng quản rất hài lòng với thái độ hợp tác của nàng, cười nói: “Cô nương thật hào sảng. Tuy nhiên, dù hôm nay cô nương đã đồng ý nhưng nếu như sau này ra ngoài lại tiết lộ, thực khiến Liễm Phương thành khó xử…”

Tiểu Man nhướng mày, nói: “Liễm Phương thành các ngươi thơm lắm sao? Ruồi bọ ong bướm đều muốn bu đến sao? Ta phải nhờ đến cái đó mới có thể sống sót sao?”

Nguyên tổng quản biến sắc, miễn cưỡng cười: “Tại hạ không có ý này…”

Tiểu Man phất phất tay: “Không cần nhiều lời, hôm nay ta đã đồng ý thì sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này. Liễm Phương thành là cái gì? Ta căn bản chưa từng nghe qua.”

Nguyên tổng quản đành phải gật đầu, lại ngồi thêm một lúc mới đứng dậy cáo từ, lúc đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại, trong mắt có thần sắc tán thưởng, nhẹ nhàng nói: “Nếu ngày sau cô nương gặp chuyện khó xử, Nguyên mỗ nguyện ý giúp đỡ, báo đáp ân cứu mạng hôm nay, không hề liên quan tới Liễm Phương thành.”

“Đa tạ!” Nàng cũng không vô nghĩa nhiều.

Mành cửa khép lại, Tiểu Man cầm phong thư ngây người một lúc lâu, chậm rãi nằm xuống đất, tựa hồ cũng không muốn mở ra đếm.

Không biết qua bao lâu, Trạch Tú đi tới, thấy nàng ngơ ngác nằm ôm đầu gối, người co lại, trong tay còn cầm chặt một phong thư, liền đi tới ôm nàng vào ngực.

“Sao vậy? Hắn nói gì với nàng?”

Tiểu Man “a” một tiếng, cười hắc hắc, vỗ vỗ vào phong thư kia, đắc ý nói: “Một vạn kim, Trạch Tú đại thúc, chàng đừng có coi thường ta. Hiện giờ ta không còn là tiểu phú bà nữa, chàng phải gọi ta là đại phú bà!”

Trạch Tú mỉm cười, cúi đầu hôn lên mặt nàng: “Nàng đúng là tiểu lưu manh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK