“Lão Sa!” lúc này Thiên Ki và Diêu Quang mới tới, nhìn thấy lão Sa, hai người đều mắt sáng rực giống như nhìn thấy bao tiền.
Lão Sa rất cung kính hành lễ: “Bái kiến Thiên Ki công tử, Diêu Quang cô nương!”
Thiên Ki chạy tới gần, cầm tay hắn mà lắc, liên thanh hỏi: “Mang tiền không? Gần đây chúng ta đều rỗng túi.”
Lão Sa hiểu ý gật đầu, xoay người vỗ vỗ tay với đám bạch y nhân phía sau, nói: “Đem đồ lại đây!”
Tiểu Man đi qua bên cạnh hắn, không nói một tiếng. Liên Y vui vẻ chạy tới, cười như hoa: “Chủ tử quả nhiên không sao! Sao ngươi không nói bọn họ cùng hội với Thiên Quyền công tử, hại ta lo lắng nửa ngày. Giờ đã bị Thiên Quyền công tử tìm được rồi, có phải là tính chúng ta thua?”
Thối tiểu nương, thua rồi ngươi còn cười vui vẻ như vậy làm gì! Tiểu Man chán đến chết, ngồi bệt lên tuyết, dựa lưng vào một gốc bạch dương, chậm rãi nói: “Đúng thế, ta thua tới rối tinh rối mù, thua đến không thể thua được nữa. May mà còn giữ được một cái mạng quèn, thật sự là ông trời không có mắt. Phải tới miếu bái lễ để Bồ Tát sớm dứt tai họa này cho ta mới được.”
Liên Y nghe không hiểu hàm nghĩa trong lời nàng, đôi mắt đẹp trợn tròn, không biết làm thế nào.
Lần này lão Sa đến chẳng có công cán gì, hóa ra chỉ là đưa tiền, lại còn thể hiện nghiêm trọng như vậy, nàng còn tưởng rằng có việc gì quan trọng. Nhìn bộ dạng xun xoe của hắn, cười như hoa nở, Tiểu Man cảm thấy rợn người thay cho hắn.
“Công tử gia, tiếp tế đã ổn thỏa, vậy thuộc hạ xin cáo lui. Hành động vẫn như kế hoạch lúc trước, tổ nhân mã này chia cho công tử một nửa, có thể đi trước dò đường cho ngài, thế nào?”
Lão Sa hỏi thật cẩn thận, chuyện vừa rồi dường như khiến Thiên Quyền không vui, hắn giống như đang đứng trên lớp băng mỏng, sợ lại đắc tội Thiên Quyền.
Thiên Quyền nói: “Diêu Quang, ngươi chưa từng một mình hành tẩu giang hồ, lần này ngươi mang theo nửa tổ nhân mã này đi trước dò đường. Mọi sự cần phải cẩn thận.”
Hắn cũng không dặn dò nhiều, Diêu Quang xưa nay đều rất ổn trọng cẩn thận, không xúc động lỗ mãng như Thiên Ki, việc giao cho nàng rất yên tâm.
Diêu Quang gật đầu, nhảy lên ngựa, ôm quyền với lão Sa, nói: “Sa tiên sinh, ta mang người của ngài đi trước.”
Lão Sa vội vàng cười nói: “Cô nương khách khí! Mời!”
Hắn đủ tinh ranh lõi đời để hiểu rằng Thiên Quyền muốn ở lại là để hắn không có cơ hội uy hiếp Tiểu Man. Hắn chỉ không rõ sao công tử gia lại coi việc này nghiêm trọng như vậy. Chỉ sợ công tử không hiểu rõ tính nết Tiểu Man, tiểu gia hỏa này không ăn mềm không ăn cứng, kiểu gì cũng phải dùng cách âm hiểm, dao kề cổ thì nàng mới ngoan ngoãn nghe lời. Hắn làm như vậy, tuy rằng có chút khó coi nhưng cũng là vì lo lắng cho Bất Quy sơn, công tử gia không rõ sao?
Hắn lo sợ, dù sao vị trí của Thiên Quyền cũng cao hơn hắn, việc nghiền ngẫm tìm hiểu ý bề trên luôn luôn đòi hỏi hắn phải học, phải làm rõ xem công tử gia rốt cục đang nghĩ gì muốn gì.
Trò khôi hài Bạch Dương trang cuối cùng kết thúc, ưu đãi gì cũng không kiếm được, ngược lại còn mắt thấy tai nghe việc Thiên Sát Thập Phương giết người phóng hỏa, giang hồ ơi là giang hồ, ngươi rốt cuộc còn cất giấu bao nhiêu chuyện kinh tâm động phách nữa? Hôm nay là Bạch Dương trang bị đốt sạch, ngày mai có phải đến phiên nàng bị giết gọn?
Tiểu Man nghĩ đến cảnh mình bị hồng y nữ quỷ kia trói vào một cái giá, dùng ngón tay rạch nát da thịt, không khỏi rùng mình.
Không! Đây cũng không phải nàng tự dọa mình! Nói không chừng sẽ thực sự có một ngày như vậy! Bất Quy sơn và Thương Nhai thành liên hợp tính kế một hài tử đáng thương là nàng, tai họa thì nàng hứng, chuyện tốt bọn họ hưởng, nàng chính là một kẻ đi chết thay! Nếu tiếp tục chạy loạn trong giang hồ một thời gian nữa thôi, nàng sẽ từ đánh tương du biến thành bị người đánh.
Nàng đột nhiên ôm lấy đầu, dùng sức đập vào thành xe, phát ra tiếng bịch bịch.
Liên Y đang cưỡi ngựa bên ngoài, vội vàng vạch rèm lên hỏi: “Chủ tử, ngươi sao vậy?”
Tiểu Man giữ lấy trán, hai mắt vô thần, thấp giọng nói: “Không có gì… Ta muốn xem đầu mình cứng đến đâu, liệu có thể ngăn được đại đao hay không.”
Liên Y ngạc nhiên, lại cười mà nói: “Chủ tử thật hay nói đùa, cho dù là đầu đá cũng không chịu được đao kiếm chém xuống nha!”
Tiểu Man thở dài một tiếng, nằm bịch xuống, yên lặng nhìn trần xe, lẩm bầm nói: “Đừng nói chuyện với ta nữa, để ta an tĩnh một lát.”
Liên Y đành phải buông mành. Qua một lát đoàn xe ra khỏi rừng bạch dương, đi trên đường lớn. Chân trời lộ ra tia nắng ban mai, vầng thái dương chậm rãi dâng lên, Liên Y vẫn thấy lo lắng, lặng lẽ vén rèm xe nhìn, đã thấy Tiểu Man cuộn mình trong một góc xe, đang ngủ say, trong miệng thì thào, không biết đang nói mơ những gì.
Liên Y thở nhẹ ra một hơi, đang định buông mành, Tiểu Man đột nhiên trở mình, tiếp tục ngủ say, đôi lông mày nhíu chặt. Liên Y sờ sờ đầu, rốt cục chủ tử đang nghĩ cái gì vậy? Lông mày chưa từng giãn ra, chẳng lẽ có việc gì khó sao? Nàng không đoán ra, với Liên Y mà nói, tâm tình Tiểu Man còn phức tạp hơn cửu khúc linh lung khiếu.
Một đường đi về phía đông, chỉ vài ngày đã tới Thượng Kinh. Đây là đô thành của người Liêu. Người Liêu năm gần đây khá càn rỡ, vì vậy khí thế, quy mô đô thành tự nhiên không tầm thường, ở cửa thành cũng kiểm tra vô cùng nghiêm khắc, đặc biệt với người Tống, vì vậy thương nhân đến đây buôn bán thường đem theo công văn Tây Hạ, thậm chí là công văn Tây Hạ, lại chỉ cần nói thêm hai câu bằng tiếng Tây Hạ là có thể qua cửa.
Tới Thượng Kinh, vì tránh gây chú ý, bọn Tiểu Man chỉ có thể bỏ xe đi bộ, mấy con tuấn mã cũng được giấu đi, mặt khác lại mua mấy con ngựa từ bọn buôn lậu ngựa, bốn người vội vàng cải trang thành nông dân vào thành buôn ngựa. Như vậy còn chưa đủ, quan trọng nhất chính là công văn Tây Hạ, lại nói thêm vài câu tiếng Tây Hạ và Khiết Đan, bốn người thập phần thuận lợi tiến nhập thượng kinh.
“May mà công văn kia ngươi còn chưa vứt đi, nếu không hôm nay không thể vào được thành.” Vào trong thành, Thiên Ki lập tức buông lỏng, vươn vai, cười hì hì nói.
Thiên Quyền cười cười, không trả lời, cất công văn vào ngực áo.
Ánh mắt Liên Y nhìn hắn đã từ kinh sợ lúc trước biến thành kính nể, liên thanh nói: “Thiên Quyền công tử lại biết cả tiếng Tây Hạ! Tiếng Khiết Đan cũng biết! Thật là lợi hại!”
Thiên Ki không đợi Thiên Quyền trả lời, liền cười nói: “Hắn còn giỏi rất nhiều thứ! Các ngươi không biết, Thiên Quyền vốn đang phải…”
“Đừng vô nghĩa!” Thiên Quyền ngắt lời hắn, dắt ngựa đi xung quanh nhìn xem, lại nói: “Trước tiên tìm một khách điếm, chờ tin tức của Diêu Quang rồi nói tiếp.”
Thiên Ki tự biết lỡ lời, vội vàng dùng những lời khác lấp liếm: “Đúng vậy! Mau tìm một khách điếm, lấy nước rửa mặt, trên mặt ta đầy những bùn, sắp nghẹn chết rồi!”
Bọn họ vì trà trộn vào Thượng Kinh đã giả trang thành bộ dáng của bọn buôn lậu, mệt mỏi hôi thối, trên mặt trát bụi đất, khăn, áo đều cũ nát, mỗi người nhìn qua đều già đến hơn chuc tuổi, không cần nói là thủ vệ binh tướng, chỉ sợ lão Sa đi qua cũng không nhận ra được.
Trong đó Tiểu Man là khác nhất, nàng dáng người gầy yếu, vóc nhỏ nhắn, đi đường nhẹ nhõm thoải mái, giả trang thành một lão thái bà quả thực giống như đúc. Thiên Ki dắt ngựa đi qua, vỗ lên vai nàng, không lớn không nhỏ nói: “Quả nhiên là bộ dáng nghèo rớt mồng tơi trời sinh, giả làm người nghèo giống hơn chúng ta.”
Bất ngờ, Tiểu Man cũng không trả lời mỉa mai như trước, nàng mấy ngày nay vẫn một mực tự ngẫm triểt lý nhân sinh, gần như biến thành thánh nhân, Thiên Ki có cười nhạo thế nào nàng cũng như không nghe thấy, chỉ chững chạc đàng hoàng “Uhm” một tiếng rồi lại tiếp tục vùi đầu khổ tư.
Thiên Ki quái lạ buông nàng ra, quay đầu thấp giọng hỏi Liên Y: “Nàng uống nhầm thuốc hả?”
Liên Y lắc đầu, nàng cũng không biết, tóm lại là mấy ngày nay chủ tử rất kỳ lạ, thường xuyên bật cười một mình, nếu không thì là ngẩn người, ngốc một hồi lại ôm đầu dùng sức đâm vào thành xe, đâm xong lại đột nhiên bật cười… Nàng cứ kỳ quái tuần hoàn mấy hành động đó, lâu dần thật giống như bị quỷ ám.
Có lẽ nên chuẩn bị máu chó, nghe nói thứ đó rất linh nghiệm trong trừ tà thánh vật. Vạn nhất chủ tử thật sự bị quỷ ám, chẳng phải là tai họa sao? Nàng còn chưa báo đáp ân tình của chủ tử mà!
Sau khi tới khách điếm, vì để tránh người khác nhận ra, bọn họ đành phải giả làm hai đôi vợ chồng, phân biệt thuê hai phòng. Vào đến phòng, việc đầu tiên mà Thiên Ki làm chính là múc nước rửa mặt, Liên Y tâm trạng nặng nề đi xuống lầu hỏi mua máu chó mực. Ông chủ Khiết Đan hảo tâm cho nàng một thùng, có lấy để tắm cũng đủ.
Nàng nơm nớp lo sợ bưng lên lầu, lặng lẽ mở cửa phòng ra nhìn vào trong, Tiểu Man chưa rửa mặt cũng không thay quần áo, ngồi ở mép giường tiếp tục ngẩn người, thường lấy tay vò đầu, thì thào tự nói vài câu, rồi lại ha hả cười rộ lên, cười đến mức làm Liên Y lông tóc dựng đứng.
Việc này không thể chậm trễ, giờ chính là lúc hành động! Bằng không ma chướng càng nhập càng sâu, sẽ không cứu được chủ tử!
Nàng cắn răng, đột nhiên đá văng cửa phòng. Tiểu Man lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu thấy Liên Y, nhíu nhíu mày, xua tay ý bảo nàng ra ngoài chơi, đừng làm phiền mình.
Liên Y không nói một lời, nhấc thùng máu lên, dội từ đầu đến chân Tiểu Man.
Tiểu Man giật mình, đột nhiên đứng lên, trên người vừa tanh hôi vừa rít chịt, khó chịu muốn chết. Nàng lau mặt, cúi đầu nhìn, là máu chó, nhất thời quên cả kêu, chỉ ngốc nghếch đứng nhìn.
Liên Y run rẩy mà nhìn nàng, thấy nàng nửa ngày không nói lời nà, trong lòng không yên, nhẹ giọng gọi: “Chủ tử?”
Nàng vẫn lặng im không lên tiếng, ngơ ngác đứng ở đó.
Không ngờ một thùng máu chó lại tạt nàng càng thêm ngây người, Liên Y lùi lại hai bước, há mồm định khóc, chợt thấy hai tay Tiểu Man vỗ đét một cái, nói: “Thì ra là thế!” nàng lau máu trên mặt, chậm rãi bước ra phía cửa, lúc đi qua Liên Y còn vỗ vỗ lên vài nàng, nói: “Làm tốt lắm, Liên Y.”
Đầu óc Liên Y mê muội, mở to mắt kinh ngạc nhìn nàng mang một thân đỏ máu đẩy cửa xuống lầu, bảo tiểu nhị mang nước ấm lên. Ánh mắt tiểu nhị nhìn nàng giống như thấy quỷ, tròng mắt suýt nữa rơi ra.
“Xảy ra chuyện gì?” Thiên Quyền và Thiên Ki ở phòng bên cạnh, nghe thấy bên này nhao nhao ồn ào thì chạy vội ra xem.
Tiểu Man chỉ lau máu trên mặt rồi chậm rãi lên lầu. Hai người nhìn thấy bộ dáng của nàng thì đều ngẩn người. Thiên Ki nhịn không được, ôm bụng cười ha hả, chỉ vào chóp mũi nàng, cười run rẩy: “Ngươi… Trời ạ… Sao ngươi… thành bộ dáng của quỷ thế này!”
Thiên Quyền che miệng, hiển nhiên là bị nghẹn cười, nhìn nàng chằm chằm.
Tiểu Man lắc lắc mái tóc ướt sũng, không thèm để ý, còn nhe răng cười, mặt màu hồng, răng lại trắng, sự đối lập càng thêm quỷ dị: “Phiền hai vị tránh sang một bên, ta muốn tắm rửa.”
Thiên Ki nhất thời cảm thấy toàn thân rét run.