• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn hắn hắn (tam)

Ba ngày sau đó Trạch Tú không ra khỏi cửa, chuyên tâm ở nhà dưỡng thương, lúc nhàn rỗi quá còn giúp Tiểu Man rửa chén bát hay mấy việc linh tinh. Hắn rất nhiệt tình, đáng tiếc có kinh nghiệm lần trước hắn đốt nhà bếp trong quý phủ Tuyết tiên sinh, Tiểu Man không dám để hắn làm, nói đùa gì chứ, nơi này nhỏ như vậy, phòng bếp mà bị cháy, chắc chắn bọn họ cũng bị đốt thành lợn quay.

Đến ngày thứ tư, hắn đi ra ngoài một buổi sáng, lúc về nói với nàng: “Ngày mai là có thể đi ra ngoài, mọi việc đã xử lý xong, lệnh truy nã nàng đã được gỡ xuống.”

Tiểu Man đang thái thịt, nghe hắn nói như vậy thì con dao trong tay đột nhiên rơi xuống, thiếu chút nữa chém vào chân nàng. Trạch Tú lao tới, một thân mồ hôi lạnh, tiểu quỷ này không có lúc nào làm người khác an tâm!

“Chàng… Là chàng làm sao?” Nàng cẩn thận hỏi, không dám tin tưởng.

Trạch Tú không trả lời, đặt con dao lên thớt, vỗ đầu nàng: “Từ sau không cho làm chuyện xấu nữa, nếu không ta thật sự sẽ chặt đầu nàng ra làm chuông gió.”

Là hắn! Nhất định là hắn làm! Tiểu Man kinh ngạc nhìn hắn, sau một lúc lâu mới gục đầu xuống, thẹn thùng mà chân thành nói một câu: “Cám ơn chàng… Ta cuối cùng vẫn là mang phiền phức tới cho chàng…”

“Nàng cũng biết mình là phiền toái sao!” Hắn hừ một tiếng.

Tiểu Man cảm động, bàn tay vô thức vò vò vạt áo, lẩm bẩm: “Ta… sẽ không gây thêm phiền phức cho chàng nữa.”

Hắn quay đầu đi: “Nàng cũng không có cơ hội đâu, về sau ta đưa nàng đi, không cho nàng một mình làm loạn nữa.”

Nàng im lặng thật lâu không nói, Trạch Tú quay lại nhìn, thấy nàng đang cúi đầu, hai mắt đỏ hoe, từng giọt nước mắt to như viên bi tí tách rơi xuống tay. Hắn hơi nhíu mày, bỗng nhiên dang tay ôm nàng vào ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.

Tiểu Man nức nở nói: “Xin lỗi… Trạch Tú, không phải ta cố ý gạt chàng… Ta vẫn luôn muốn nói thật cho chàng biết, nhưng ta sợ, sợ nói ra rồi chàng sẽ không để ý tới ta, sẽ ghét ta…”

Nếu nhất định bắt nàng phải tỏ ra hèn mọn, cũng chỉ có thể ở trước mặt người này. Nàng muốn hắn ở lại, không đi nữa, chỉ có hắn là được.

Trạch Tú cúi đầu nhẹ hôn lên trán nàng, ôn nhu nói: “Ngốc!”

Nàng khóc đến mức gần như không thở nổi, đã rất lâu rồi nàng chưa khóc như vậy, giống như muốn khóc hết những phẫn uất đè nén trong lòng.

Không biết sau bao lâu, rốt cục nàng khóc mệt, chun mũi sụt sịt. Trước ngực Trạch Tú đã ướt một mảng lớn, đều là nước mắt nàng.

“Ngày mai chúng ta sẽ đi.” Hắn ôm nàng, thấp giọng nói.

Tiểu Man yên lặng gật đầu, một lát sau ngẩng đầu hỏi: “Đi đâu cơ?”

Hai mắt nàng đỏ hồng, giọng mũi nghèn nghẹn, nhìn thực đáng thương. Trạch Tú lau khô nước mắt trên mặt nàng, nói: “Tới Bất Quy sơn!”

Nàng giật mình: “Làm gì?”

Trạch Tú trầm ngâm một lát, đoán rằng Thiên Quyền không nói sự thật cho nàng biết, vì thế nói: “Đi làm một chuyện lớn.”

“Chuyện lớn gì?”

Hắn cười cười, nhẹ vuốt má nàng: “Hỏi nhiều như vậy làm gì? Đi sẽ biết. Ta hỏi nàng, nàng có muốn làm đại anh hùng không?”

Hả? Đại anh hùng? Nàng ư? Cho nàng làm cẩu hùng có lẽ còn phải ngại đơn bạc.

“Đi theo ta, ta cho nàng làm đại anh hùng một lần.”

Hắn cười, một tay ôm nàng đi trở về phòng ở.

Trạch Tú nói đúng, hôm nay Tiểu Man đi trên đường phố, quần áo sạch sẽ, trên mặt không một chút bụi, ngông nghênh đi trên đường lớn nhưng không có ai đến xem nàng, quan binh đi qua còn lười đảo mắt qua nhìn, mang đại đao lười biếng đi qua.

Đi ngang qua khách điếm nơi nàng muốn ở trọ ngày đó, bố cáo ở cửa đã sớm đổi thành một phạm nhân hung thần ác sát đang nhe răng trợn mắt.

“Chàng làm thế nào vậy?” Tiểu Man giật mình, mới có bốn năm ngày thôi mà đã thay đổi như vậy.

Trạch Tú cười cười: “Đừng hỏi nhiều như vậy, tóm lại là mọi chuyện đã qua rồi.”

Người này thần thần bí bí lại có thể có nhiều thủ đoạn như vậy, Tiểu Man cũng không hỏi lại, hai người nhanh chóng ra khỏi cửa thành, quả nhiên không ai đến kiểm tra. Đi được nửa dặm đường thì nghe trong bụi cỏ ven đường có tiếng động, sau đó có cái gì đang thở phì phò lộc cộc chạy tới, chạy đến trước mặt Tiểu Man thì dùng đầu cọ cọ mặt nàng, có chút u oán.

“A a! Tọa kỵ của ta!” Tiểu Man kinh hỉ ôm lấy đầu nó, đôi mắt ngập nước của con ngựa kia ai oán nhìn nàng, có lẽ là oán trách nàng dùng kim đâm mông mình, lại vô duyên vô cớ vứt bỏ mình nhiều ngày như vậy.

“Thật ngoan! Thật ngoan! Sao ngươi lại ngoan như vậy chứ? Vẫn ở đây chờ ta sao?” Tiểu Man nhất thời cảm động, vuốt vuốt đầu nó, “Ta còn chưa đặt tên cho ngươi nha, cũng không biết trước đây Thiên Quyền gọi ngươi là gì. Ngươi ngoan như vậy, ta gọi ngươi là Tiểu Ngoan được không?”

Có ngựa tên như vậy sao? Nó thở phì phò kháng nghị, móng trước khó chịu cào cào trên đất, Tiểu Man đắc ý quay đầu lại: “Trạch Tú! Nó thật thông minh nha! Có tên còn rất cao hứng nữa!”

Trạch Tú vỗ vỗ đầu ngựa: “Quả thật là ngựa tốt, nhưng nàng chắc chắn nó đang cao hứng vì cái tên này sao?”

“Sao có thể không phải chứ!” Nàng nhẹ nhàng leo lên lưng ngựa, kéo tay hắn: “Lên đi, có ngựa đi cũng nhanh hơn.”

Trạch Tú nhìn xung quanh một chút, làm như nghiêng tai nghe cái gì, nhất thời không nghe thấy nàng nói, Tiểu Man phải nói lại hai lần hắn mới chậm rãi gật đầu: “Được…”

Dứt lời liền xoay người lên ngựa, vung roi, Tiểu Ngoan cất vó chạy đi. Gió tạt trên mặt Tiểu Man, hai mắt nàng không thể mở ra được, Trạch Tú liền lấy áo khoác trùm lên nàng. Chạy một đoạn, đột nhiên hắn nói: “Đừng mở mắt, đừng nhúc nhích.”

Tiểu Man đang định hỏi có chuyện gì thì đã nghe “vút” một tiếng, giống như có cái gì bắn ra ngoài. Trong rừng cây xa xa có tiếng vật nặng rơi xuống đất, nàng kinh nghi bất định nhắm mắt, nói nhỏ: “Trạch Tú? Xảy ra chuyện gì?”

Hắn đè đầu nàng lại. Không nói chuyện, giục ngựa chạy về phía trước một đoạn, đột nhiên xoay người xuống ngựa. Tiểu Man vội vàng muốn xuống theo, đã thấy hắn nhặt lên một thanh kiếm, đúng là Long Ngâm, trên thân kiếm còn có vết máu loang lổ, hiển nhiên vừa rồi hắn phi kiếm đã đâm trúng ai đó nhưng hắn lại đào thoát được.

“Là ai?” Tiểu Man nhẹ nhàng hỏi.

Trạch Tú nói: “Không có gì. Một đám tiểu lâu la thôi.”

Hắn lau khô Long Ngâm, nhét lại vào vỏ. Từ lúc theo nàng vào Trấn Châu hắn đã phát giác có người vẫn âm thầm đi theo nàng, mấy ngày ở trong thành cũng thế, mấy lần hắn ra ngoài hoặc trở về đều có thể cảm giác được có người đang ở chỗ tối giám thị. Mới vừa rồi ra khỏi thành bọn họ lại để lộ sát khí, nghiễm nhiên tính toán chờ thời cơ xuống tay, cho nên hắn mới tiên hạ thủ vi cường.

Chắc là người Thiên Quyền an bài đi theo giám thị nàng, nanh vuốt đã bị thương, phỏng chừng chính chủ sẽ rất nhanh đến.

Để xem người này rốt cục đang diễn trò gì. Trạch Tú xoay người lên ngựa, thấy Tiểu Man đang nhìn mình liền cười nói: “Uhm, không thể tưởng tượng được tiểu quỷ nàng lại thành miếng mồi ngon, đi đến đâu cũng không yên.”

“Chàng mới là tiểu quỷ!” Tiểu Man đấm hắn một phát. “Ta có chỗ nào giống tiểu quỷ chứ?” Hắn khinh thường nhìn vài vòng trên ngực và đùi nàng: “Chỗ nào cũng giống.”

Tiểu Man đang định phát tác thì hắn đã lấy áo bao lấy nàng, vung roi quất ngựa. Tiểu Ngoan lại bắt đầu chạy như điên, nàng không nói được một chữ.

Từ Trấn Châu đến Hồi Hột và Bất Quy sơn cũng không xa, hai người nhanh chóng chạy tới đất Hồi Hột.

Tiểu Man nhìn lều trại phía trước, không khỏi thở dài: “Mỗi lần tới đây đều khiến ta mao cốt tủng thiên.”

Trạch Tú dắt ngựa đi chầm chậm giữa ngã tư đường, thu hút bao ánh mắt và nụ cười của các cô gái Hồi Hột xinh đẹp, hắn cũng không hề che giấu đôi mắt hoa đào đa tình, nhìn qua một lượt khiến các cô gái phiếm hồng hai má, hơi hơi cúi đầu.

Hắn không chút để ý, nói: “Từ sau không phải mao cốt tủng thiên nữa, nàng sẽ nhanh chóng trở thành đại anh hùng.”

Tiểu Man thấy hắn ung dung tự nhiên liếc mắt với đám nữ nhân, không có chút xấu hổ hay miễn cưỡng nào, quệt miệng nói: “Này, mắt chàng đang nhìn đi đâu thế hả?”

Hắn quay đầu tươi cười nhìn nàng: “Nhìn nàng!”

Tiểu Man nhấc chân định đạp hắn nhưng vì đang ngồi trên lưng ngựa nên không thể đạp đến hắn. Nàng đang muốn nhảy xuống thì thấy Trạch Tú đã dắt ngựa đi đến một lều trại thật lớn, trước cửa lều có một nữ tử Hồi Hột điển hình đang đứng, mắt sâu mũi cao, đôi môi hàm tiếu, thâm tình chân thành mà nhìn hắn, hiển nhiên là có quen biết.

“Ta còn nghĩ sẽ không còn được gặp lại ngươi.” Nàng chào đón, cầm lấy dây cương trong tay hắn, nhìn thấy Tiểu Man đang ngồi trên ngựa, kinh ngạc nhìn mình thì cười: “Tiểu cô nương thật đáng yêu, là muội muội của ngươi à?”

Trạch Tú phì cười: “Ta không có muội muội tinh nghịch như quỷ như vậy.”

Tiểu Man lập tức nhảy xuống, tò mò nhìn xung quanh, nhìn nữ tử kia, nàng này dáng người rât cao, không chênh lệch lắm so với Trạch Tú, bọn họ có quen biết từ trước sao?

“Tốt Hi Na, bố trí cho ta một cái lều trại.” Quả nhiên là quen biết, nhìn hắn ăn nói tự nhiên không khách khí như vậy, có lẽ giao tình còn khá tốt là khác.

Tốt Hi Na giao ngựa cho người làm mang đi cho ăn cỏ, nghe hắn nói như vậy thì chợt thấy nao nao, quay đầu nhìn Tiểu Man vài lần, sau đó tươi cười hiểu ra: “Cuối cùng cũng có người buộc chân được ngươi.”

Trạch Tú cười tủm tỉm không nói, giữ lấy Tiểu Man đang lọ mọ đi xem khắp nơi, kéo vào trong lều. Bên trong có một đống lửa rất lớn đang cháy, trên nền nhà trải thảm lông dê, hắn cởi áo khoác, ngồi xếp bằng dưới đất. Tốt Hi Na lập tức bưng tới rượu sữa và mấy đồ điểm tâm, Tiểu Man trước kia đã từng ăn thử những thứ này, giờ vẫn còn nhớ, vì vậy chỉ ăn một miếng thì chuồn ra ngoài chơi.

Tốt Hi Na ngồi đối diện Trạch Tú, sâu kín nhìn hắn, thở dài: “Ta còn tưởng rằng ngươi cả đời không gần nữ sắc. Buổi tối hôm đó ngươi từ chối ta, vì thế ta vẫn nghĩ ngươi cũng sẽ từ chối những nữ nhân khác như thế, trong lòng có chút an ủi. Ngay cả chút tự an ủi đó hôm nay cũng bị ngươi phá mất rồi.”

Hắn nói: “Xin lỗi, ta đã vô ý làm ngươi buồn.”

Tuy rằng nói xin lỗi nhưng một chút ý xin lỗi cũng không quá, quả thực giống như một con nhím. Nàng mỉm cười, lập tức thay đổi đề tài: “Lần này tới chơi sao? Hay là bắt tội phạm? Muốn ở mấy ngày? Ta sẽ bố trí lều trại tốt nhất cho ngươi.”

Trạch Tú uống một ngụm rượu sữa, chân mày cau lại, mặc dù đã tới nơi này rất nhiều lần, hắn vẫn không thể quen được loại hương vị cổ quái này, quả thực là khó nuốt.

“Đều không phải, là vì Bất Quy sơn.”

Sắc mặt Tốt Hi Na hơi thay đổi, sau một lúc mới nói: “Thực nhảm, có người phong bế toàn bộ đường xuống núi, hành lang cũng đốt, rất nhiều người bị nhốt trong cao lầu. Nghe nói ngày nào cũng có người thử theo sườn dốc chạy ra, nhưng vách núi đen quá hiểm trở, không có ai thành công, ngược lại còn làm rất nhiều hảo hán thiệt mạng… Dưới chân núi còn có Liêu binh đóng quân, không cho bất kỳ ai đi lên, nghe nói bọn họ đang gấp rút xây một cái hành lang mới, không biết còn cần bao nhiêu thời gian nữa.”

Trạch Tú gật đầu: “Đã biết. Đa tạ!”

Tốt Hi Na ôn nhu nhìn hắn, nói nhỏ: “Ngươi muốn đi cứu người sao? Rất nguy hiểm, không có đường để lên, mà những Liêu binh này cũng không cho ai tới gần cả.”

Trạch Tú cười cười: “Ta tự có cách.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang