Không có người nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở.
“Hi vọng ngươi tuân thủ lời hứa của ngươi.” Giọng nói lạnh lùng của Khắc Lôi Nhã cứ hờ hững như thế mà vang lên.
Cổ Đốn cùng Á Đức Lý Nam Hi cũng thở nhẹ, cũng may, hoàn hảo. Khắc Lôi Nhã đã tha thứ cho kỵ sĩ thân cận của mình rồi.
“Gia gia, ta về phòng nghỉ ngơi trước.” Khắc Lôi Nhã xoay người, khẽ hành lễ với Cổ Đốn.
“Ừ, tốt nhất cháu nên nghỉ ngơi đi.” Cổ Đốn yêu thương gật đầu một cái, Khắc Lôi Nhã khẽ nghiêng người trước Á Đức Lý Nam Hi, sau khi hành lễ liền rời đi. Không ai thấy, đáy mắt sau khi Khắc Lôi Nhã xoay người rời đi bắn ra tia thâm thuý.
Cửa thư phòng đóng lại, Cổ Đốn thở dài.
“Công Tước Hi Nhĩ, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, ta không thể đùn đẩy trách nhiệm.” Sắc mặt Á Đức Lý Nam Hi đầy nặng nề.
“Không, nhị hoàng tử điện hạ.” Cổ Đốn nhẹ lắc đầu, dường như cũng không muốn nói thêm về chuyện này “Bây giờ đã không có gì rồi. Ngươi không cần quá lo lắng.”
Á Đức Lý Nam Hi gật đầu, đáy mắt lại hiện lên tia thâm thuý, không biết lại đang nghĩ cái gì.
“Tẫn Diêm, ngươi đi tìm Mục Sư trị liệu đi.” Cổ Đốn quay đầu nói với Tẫn Diêm vẫn đang quỳ một chân xuống đất hành lễ.
“Dạ, công tước đại nhân.” Tẫn Diêm đứng dậy, đi ra ngoài. Trên sàn nhà là một vệt máu chói mắt.
“Công Tước Hi Nhĩ, vậy ta cũng cáo từ.” Á Đức Lý Nam Hi gật đầu nhẹ nói.
“Ta không thể tiễn điện hạ rồi.” Bộ dạng của Cổ Đốn rất mệt mỏi. Xảy ra chuyện như vậy, dù đã xử lý tốt, nhưng khẳng định trong lòng khá khó chịu. Cả hai đều là cháu gái bảo bối của mình, đều là hi vọng, tương lai của Hi gia. Tuy nhiên lại xảy ra xung đột kịch liệt như vậy. Nếu không có cách nào hoà giải bằng lời nói, vậy về sau còn phiền toái hơn. Tâm sự nặng nề, Cổ Đốn nhíu chặt mày. Chuyện này, không nói cho mẫu thân Khải Sắt Lâm của hai đứa nó biết. Nếu Khải Sắt Lâm biết được, không biết sẽ tạo ra quang cảnh nhức đầu thế nào.
Á Đức Lý Nam Hi cáo biệt Cổ Đốn, sau đó cùng Tẫn Diêm ra cửa.
Tẫn Diêm được Mục Sư trị liệu, vết thương trên đùi rất nhanh liền khép lại.
Đêm khuya, xe ngựa của Á Đức Lý Nam Hi vẫn như cũ dừng lại trong ngõ tắt vắng vẻ này.
“Tối nay không phải ngươi đã quá vội vàng sao?” Giọng nói trầm thấp của Á Đức Lý Nam Hi.
Trong xe ngựa im ắng.
Hồi lâu sau, một giọng nói khác mới khe khẽ vang lên.
“Trong nháy mắt đó, ta cảm giác như tim ta đã bị nàng chiếm đoạt.” Giọng nói này không phải ai khác, chính là Tẫn Diêm!
Á Đức Lý Nam Hi trầm mặc, nhưng trong lòng lại cực kỳ phức tạp. Không chỉ là Tẫn Diêm, thật ra thì bao gồm có cả hắn nữa, trong khoảnh khắc đó cũng đã bị mê hoặc. Chiều nay, Khắc Lôi Nhã hẳn chói mắt hơn cả ánh mặt trời.
“Nàng, tuyệt đối không phải là Khắc Lôi Nhã trước kia.” Tẫn Diêm trầm giọng nặng nề nói.
“Tuyệt đối không phải.” Á Đức Lý Nam Hi gật đầu, sắc mặt cũng rất nghiêm túc. “Hãy chờ xem nàng có giống với những gì ta đánh giá.” Đáy mắt Tẫn Diêm u tối. Á Đức Lý Nam Hi trầm mặc, lại nhẹ gật đầu.
“Ngươi trở về nghỉ ngơi thật tốt đi đã.” Á Đức Lý Nam Hi chỉ vào vết thương trên người Tẫn Diêm.
“Không đáng ngại.” Tẫn Diêm tuỳ tiện nói. “Ừ, ta về đây. Để tránh có người nghi ngờ.” Đêm, vắng vẻ yên tĩnh.
Khắc Lôi Nhã nằm trên giường, sắc mặt trang nhã. Chênh lệch, nàng và Lạp Tây Á chênh lệch rất lớn. Lần này nếu không phải Lạp Tây Á thiếu kinh nghiệm thực chiến, người chết có lẽ làm mình. Cũng vì việc này mà nhận được lòng trung thành của Tẫn Diêm. Hừ! Khắc Lôi Nhã nhẹ hừ lạnh một tiếng. Ở trước mặt Cổ Đốn nàng không phải là nhất thời tức giận bức bách cường thế Tẫn Diêm. Nàng bây giờ thật sự quá yếu, hiện tại bản thân chưa mạnh, cần phải có người trung thành nhất dốc toàn sức bảo vệ nàng. Tẫn Diêm chính là lựa chọn tốt nhất.
Trở nên mạnh mẽ, chỉ có bản thân không ngừng trở nên mạnh mẽ. Có sức mạnh mới có tư cách nói chuyện.
Khắc Lôi Nhã lật người, ngồi xếp bằng, tiến vào trạng thái suy tưởng. Vừa lúc đó, cửa sổ vang lên tiếng gõ nhẹ.
Khắc Lôi Nhã chậm rãi mở mắt. Ai đến đây? Gõ cửa sổ mà không đi vào từ cửa chính. Khắc Lôi Nhã xuống giường mở cửa sổ ra, ngoài cửa sổ là một chiếc áo khoác che khuất mặt người. Nhưng Khắc Lôi Nhã lại mỉm cười, vì người này chính là Ô Mã Lý.
“Lão sư, đã trễ thế này người có chuyện gì không?” Khắc Lôi Nhã nói xong, tránh sang bên cạnh, để người bên ngoài cửa sổ trèo vào. Nàng biết, trễ thế này mà Ô Mã Lý lại đến tìm nàng, hơn nữa lại không vào bằng cửa chính hẳn là đã có chuyện.
“Khắc Lôi Nhã, chuyện tối nay ta đã nghe rồi.” Ô Mã LÝ trèo vào, sau đó vén áo khoác, lộ ra khuôn mặt, trên khuôn mặt vốn dĩ không thay đổi lộ ra vẻ lo lắng.
“Ta không sao, Lão sư, người không phải cũng thấy sao? Hiện tại ta rất tốt, còn đứng trước mặt người đấy sao.” Khắc Lôi Nhã mỉm cười nhún vai tỏ ra mình không làm sao cả.
“Nhưng, ngươi thiếu chút nữa cũng mất mạng.” Sắc mặt Ô Mã Lý khó coi. Xem ra tình huống cụ thể thì hắn cũng đã nắm rõ.
Đúng vậy, nếu không phải Khắc Lôi Nhã gạt Lạp Tây Á nói Công tước Cổ Đốn đến, sợ rằng Khắc Lôi Nhã đã biến thành một cỗ thi thể. Sau đó dù có trừng phạt Lạp Tây Á, thì mọi chuyện coi như vô ích rồi.
“Ta còn sống, lão sư, không cần lo lắng. Ta sẽ tiếp tục sống.”Khắc Lôi Nhã mỉm cười tự tin.
“Cái này cho ngươi. Thời điểm nguy cấp thì ngươi xé cái này ra, địa điểm được thiết lập ở mật thất trong phòng ta. Đó là nơi yên lặng, rất an toàn.” Ô Mã Lý rút ra một cuộn giấy trong lòng ngực đưa cho Khắc Lôi Nhã.
Khắc Lôi Nhã trong lòng nghi ngờ, vì lời Ô Mã Lý nói hình như là …. Khắc Lôi Nhã nhận lấy nó, vừa liếc nhìn, trong lòng kinh hãi. Đây thật sự là cuộn giấy về dịch chuyển không gian! Đã từng nhìn thấy hình minh hoạ các đạo cụ ma pháp trong thư viện học viện, nên Khắc Lôi Nhã nhìn một cái liền có thể nhận ra. Vật quý giá thế này dù có tiền cũng không mua được. Có vật này chẳng khác nào với việc người ta có hai sinh mệnh, nên người ta sẽ không dễ dàng nhượng bộ cuộn giấy này. Vật quý giá như vậy rõ ràng cũng không phải do tài nghệ của Ô Mã Lý có thể chế ra được, nghĩ đến việc hắn đoạt được vật như vậy hẳn cũng mất không ít thời gian. Nhưng bây giờ lại dễ dàng đưa cho Khắc Lôi Nhã! Lòng Khắc Lôi Nhã trong một khắc lại cảm động.
“Không! Lão sư, thứ này quá quý giá. Người cứ giữ lại phòng tình huống nguy hiểm thôi.” Khắc Lôi Nhã lắc đầu muốn trả lại cuộn giấy cho Ô Mã Lý.
“Khắc Lôi Nhã, nghe lời ta, cầm lấy nó. Ta có dự cảm, ngươi có thể cần nó hơn ta. Coi như đây là ý nguyện của ta.” Ô Mã Lý kiên trì.
“Lão sư ….” Khắc Lôi Nhã cảm động vô cùng. Khi Ô Mã Lý biết mình gặp nguy hiểm liền trở về tặng thứ quý giá như vậy cho mình, phần tâm ý này, Khắc Lôi Nhã thề sẽ mãi ghi tạc nó trong lòng.
“Cũng khuya rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt. Ta đi trước đây. Chờ ngươi rảnh ta sẽ dạy tiếp cho ngươi những thứ ma pháp khác. Chỉ hoả thuẫn thôi còn chưa đủ.” Ô Mã Lý nói xong lại phủ áo khoác, trèo cửa sổ ra ngoài, biến mất khỏi tầm mắt của Khắc Lôi Nhã.
Khắc Lôi Nhã vẫn nắm trong tay cuộn giấy quý giá ấy, trong lòng ấm áp.
Chuyện giữa Khắc Lôi Nhã và Lạp Tây Á, chỉ có công tước Cổ Đốn, Á Đức Lý Nam Hi, Tẫn Diêm và vài người của Cổ Đốn biết được. Những người khác một chút cũng không biết. Nên những ngày tiếp đó, Lạp Tây Á không đến học viện, rốt cuộc cũng có người không nhịn được đến hỏi thăm Khắc Lôi Nhã. Lúc này Khắc Lôi Nhã mới biết, thiếu nữ thiên tài Lạp Tây Á không chỉ được các tiểu thư quý tộc kia ủng hộ, mà còn là đối tượng theo đuổi của một lượng lớn các công tử quý tộc. Dù Lạp Tây Á mới chỉ mười hai tuổi, 4 năm nữa mới đến lễ thành niên, nhưng lại trổ mã, dáng vẻ mỹ lệ động lòng người. Bối cảnh gia thế cũng không cần nói đến, hiệu trưởng học viện lại càng thêm yêu thương nàng. Có chỗ dựa lợi hại như vậy, có thể nào không nổi bật được chứ?
Tiết sau Khắc Lôi Nhã đơn độc ngồi trên ghế dài bên hồ học viện suy nghĩ về nội dung bài giảng của lão sư trên lớp, cách đó không xa, mấy công tử tiểu thư quý tộc vẫn ngóng nhìn về phía bên này.
Sau hồi lâu, cuối cùng họ hình như đã hạ quyết tâm, tiến về hướng của Khắc Lôi Nhã. Các thiếu nữ quý tộc đi trước, mấy nam sinh lại rụt đầu nhút nhát đi theo sau. Bộ dáng kia chỉ sợ Khắc Lôi Nhã sẽ ăn tươi nuốt sống họ!