Mục lục
Tài Năng Tuyệt Sắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tạp Mễ Nhĩ…” Thích Ngạo Sương nhìn nam nhân đang mỉm cười dịu dàng trước mặt. Nam nhân này không thể nói là người tốt nhưng cũng không phải là người xấu. Từ đầu tới cuối, có lẽ hắn đùa giỡn mọi người trong lòng bàn tay nhưng hắn không hề làm chuyện gì gây tổn thương cho nàng cả. Ngược lại, hắn vẫn dùng cách của mình để bảo vệ nàng. Sự thần bí và mạnh mẽ của hắn khiến Thích Ngạo Sương chưa bao giờ nghi ngờ rằng nam nhân như thế mà cũng lâm vào đường cùng. Nhưng sự thật trước mắt đã nói rõ tất cả. Bây giờ Tạp Mễ Nhĩ vô cùng suy yếu.

“Ngạo Sương, rốt cuộc con đã tới. Có thể nhìn thấy con lần cuối, chắc chắn rằng con vẫn ổn là được rồi.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười yếu ớt. Tuy hắn vẫn cười dịu dàng mà cao quý như thế nhưng lại khiến mũi Thích Ngạo Sương cay cay. Đối với nàng, Tạp Mễ Nhĩ như người thân. Vô tình, nàng đã quen dựa dẫm vào hắn. Thói quen này đã ăn sâu vào xương tủy.

“Tạp Mễ Nhĩ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Đây thật là chỗ ở của phụ thần và phụ mẫu ạ?” Thích Ngạo Sương nén lại cảm giác cay cay nơi mũi, vội vàng hỏi đầy lo lắng.

“Đúng vậy.” Tạp Mễ Nhĩ từ từ bay tới trước mặt Thích Ngạo Sương. Trong mắt hắn chỉ có nàng. Hắn khẽ vươn tay định vuốt ve gương mặt nàng nhưng bỗng xuyên qua. Trên mặt Tạp Mễ Nhĩ hiện lên một tia ảm đạm, nhưng sau đó lại mỉm cười, nói, “Nàng tới là đủ rồi.”

“Rốt cuộc là có chuyện gì?!” trong lòng Thích Ngạo Sương dâng lên dự cảm chẳng lành.

“Ngạo Sương, nhớ lấy tên thật của ta, Ai Mễ Á Tư Tạp Mễ Nhĩ.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, quay sang nhìn Phong Dật Hiên, nói thật nhỏ: “Phong Dật Hiên, sau này phải đối xử tốt với Ngạo Sương đấy. Về đại lục Tích Lan đi, sống cuộc sống vui vẻ.”

Phong Dật Hiên sửng sốt, thấy sự nghiêm túc nơi đáy mắt Tạp Mễ Nhĩ thì cau mày, hỏi: “Tạp Mễ Nhĩ, rốt cuộc ngươi là ai? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cô bé Ngạo Sương ngốc nghếch này hơi chậm chạp trong chuyện tình cảm. Người ở sâu nơi đáy lòng nó là ngươi. Tuy có lúc cô bé ngốc này rất nông nổi nhưng thật ra rất đáng tin. Mỗi lần Ngạo Sương gặp nguy hiểm ngươi luôn là người xuất hiện đầu tiên. Ta rất yên tâm khi giao nó cho ngươi.” Tạp Mễ Nhĩ cười dịu dàng như ngọc.

“Tạp Mễ Nhĩ, ngươi đang nói gì vậy? Y như dặn dò chuyện hậu sự vậy. Phi phi! Đừng nói cái giọng đó nữa. Nói cho chúng ta biết rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Phong Dật Hiên là người nóng tính, sao mà chịu được Tạp Mễ Nhĩ cứ úp úp mở mở như thế.

Nhưng khi Tạp Mễ Nhĩ nói ra những lời trong lòng Thích Ngạo Sương thì nàng hơi ngạc nhiên. Lãnh Lăng Vân thì thấy không có gì ngoài ý muốn, chỉ hờ hững đứng một bên. Nhưng không ai nhìn thấy tia đau đớn thoáng qua đáy mắt của hắn.

“Các ngươi đứng đây, ta đặt cấm chế nên hắn sẽ không cảm nhận được. Bây giờ ta đã gặp các ngươi nên có thể yên tâm rồi. Trở về đi, về nơi các ngươi nên tới.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, nhìn Thích Ngạo Sương, “Ngạo Sương, đừng quên ta là được rồi. Tên thật của ta là Ai Mễ Á Tư Tạp Mễ Nhĩ….”

Dứt lời, Tạp Mễ Nhĩ không để Thích Ngạo Sươn và những người khác kịp phản ứng, thân hình hắn mờ dần đi. Không khí nơi bọn họ đứng bắt đầu dần dần chuyển động một cách nhanh chóng.

“Thay đổi không gian…” Địch Thản Tư trầm giọng nói, đáy mắt hắn tràn đầy ngạc nhiên. Nam nhân tóc vàng mắt xanh trước mặt này là ai mà lại có thực lực cường đại đáng sợ như thế? Hơn nữa hắn dường như còn đang trong trạng thái rất yếu ớt.

“Không! Tạp Mễ Nhĩ! Rốt cuộc thầy sao vậy? Có chuyện gì? Đừng đưa chúng con đi. Có đi thì cùng đi!” Lòng Thích Ngạo Sương càng ngày càng hoảng loạn. Nàng không kiềm chế được mà kêu lớn lên. Nhưng khi nàng vươn tay chạm vào Tạp Mễ Nhĩ thì lại xuyên qua người hắn.

“Ngạo Sương, không cần biết chuyện gì cả. Việc con cần biết chính là sống hạnh phúc với người mình yêu và bằng hữu của mình.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, “Gặp được con thật không tệ…” Tạp Mễ Nhĩ dứt lời thì bóng dáng cũng biến mất.

“Thanh Hoa!” Lãnh Lăng Vân quát khẽ.

“Hừ!” Thanh Hoa hừ lạnh, vươn tay tạo ra một luồng ánh sáng trắng trên người Tạp Mễ Nhĩ. Mặt Tạp Mễ Nhĩ tràn đầy ngạc nhiên. Nhưng chỉ vài giây sau hắn đã biến mất.

“Tạp Mễ Nhĩ!” Lòng Thích Ngạo Sương hoảng hốt, hô lên thất thanh.

“Kêu cái gì? Muốn cứu hắn thì yên tĩnh một chút cho ta.” Đang lúc Thích Ngạo Sương hoảng hốt thì giọng nói lạnh lẽo đầy bực bội của nữ thần vang lên trong đầu nàng.

“Cái gì?” đôi mắt Thích Ngạo Sương chợt mở lớn.

Thanh Hoa đứng lặng tại chỗ, cau mày trầm ngâm, sau đó quỳ xuống, cung kính nói với Thích Ngạo Sương: “Chủ nhân, cung nghênh ngài trở về. Thân thể và sức mạnh của thân thể này đều thuộc về ngài, xin ngài thu hồi.”

Hành động này của Thanh Hoa khiến tất cả mọi người kinh ngạc, mà Thích Ngạo Sương thì bỗng thấy có vật gì đó rất quan trọng trong người thoát ra khỏi cơ thể nàng trong nháy mắt. Cảm giác này đặc biệt đau đớn, tựa như đào tim móc phổi ra vậy.

“A…” Thích Ngạo Sương khom người, cố gắng chịu đựng sự đau đớn trong thân thể nhưng vẫn không thể nào chống lại nỗi đau như kim châm muối xát này. Nàng chậm rãi ngồi xuống.

“Ngạo Sương!” Phong Dật Hiên vừa Thích Ngạo Sương có biểu hiện kỳ lạ thì vội vàng đưa tay đỡ nàng.

Sự lo lắng thoáng qua đáy mắt Lãnh Lăng Vân nhưng hắn cố nén lại không làm ra hành động gì khác thường, chỉ lẳng lặng đứng yên.

Từ thân thể Thích Ngạo Sương bắt đầu phát ra ánh sáng màu trắng và đỏ đan xen vào nhau, rực rỡ chói mắt. Mà Kim Liên và Lưu Ly không hiểu tại sao lại bị bắn ra, ngất đi bên cạnh nàng.

“Ngạo Sương, nàng không sao chứ? Ngạo Sương!” Lòng Phong Dật Hiên như lửa đốt. Hắn ngẩng đầu nhìn Thanh Hoa, trong mắt dâng lên ánh sáng độc ác, định ra tay với nàng ta. Chỉ cần giết nữ nhân này thì tất cả sẽ kết thúc.

“Dừng tay, huynh làm vậy là hại Ngạo Sương đấy.” Giọng nói lành lạnh của Lãnh Lăng Vân vang lên, ngăn hành động của Phong Dật Hiên lại. Nhìn vào đôi mắt đầy lo lắng và tức giận của hắn, Lãnh Lăng Vân vẫn hờ hững như cũ, “Huynh làm vậy sẽ chỉ càng chọc giận nàng ta. Nàng ta sẽ thôn tính hết ý chí của Thích Ngạo Sương đấy.”

Sắc mặt Phong Dật Hiên trầm xuống, nắm chặt nắm tay, quay sang nhìn Thích Ngạo Sương càng ngày càng đau đớn, trong lòng đau như dao cứa.

Lai Lỵ nắm thật chặt tay Tẫn Diêm, nhỏ giọng hỏi đầy lo lắng: “Tẫn Diêm đại ca, Ngạo Sương tỷ tỷ sẽ không sao chứ? Phải làm sao đây?”

“Không sao đâu.” Tẫn Diêm nhẹ nhàng nói, nhưng trong lòng hắn đã sớm căng thẳng. Sắc mặt của Thích Ngạo Sương càng ngày càng trắng bệch. Nàng sẽ không sao chứ? Lúc đầu cho rằng Tạp Mễ Nhĩ có thể tách rời ý chí của hai người thành công nhưng không ngờ rằng ở đây tràn đầy sức mạnh tinh khiết khiến người kia trong người nàng tỉnh thức, tách rời cả sức mạnh ra. Người kia sẽ không thừa dịp này mà gây bất lợi với Ngạo Sương chứ? Trong lòng Tẫn Diêm bất an, lo lắng.

Ánh mắt của Địch Thản Tư càng ngày càng lạnh. Hắn dần dần nắm chặt nắm tay. “Đừng vọng động. Huynh không nghe thấy à? Nếu công kích nữ nhân kia lúc này thì Ngạo Sương sẽ gặp nguy hiểm.” giọng nói bình tĩnh trầm thấp của Kiều Nạp Sâm vang lên bên tai hắn, xua tan đi sự kích động giống Phong Dật Hiên.

“Không sao đâu, nhất định không sao đâu, kiên nhẫn chờ đi.” Giọng nói trầm thấp của Kiều Nạp Sâm lúc này như thuốc an thần khiến Địch Thản Tư đang nắm chặt nắm đấm từ từ bình tĩnh lại.

Dần dần, ánh sáng trên người Thích Ngạo Sương trút ra ngoài, chiếu lên người Thanh Hoa. Trên mặt Thanh Hoa hiện lên sự đau đớn nhưng vẫn kiên nhẫn không động đậy, không kêu một tiếng.

“Tẫn Diêm đại ca, vậy người kia sẽ ra sao?” Lai Lỵ kéo tay Tẫn Diêm, hơi hoảng sợ mà hỏi. Đó là bởi vì vẻ mặt của Thanh Hoa trước mặt càng ngày càng khổ sở, càng ngày càng vặn vẹo.

“Sẽ bị thôn tính, biến mất hoàn toàn…” Tẫn Diêm chậm rãi trầm giọng nói.

“A!” Mặt Lai Lỵ biến sắc, kinh ngạc mà nhìn Thanh Hoa đang chịu đựng nỗi đau lớn lao, trong lòng dâng lên mùi vị khó diễn tả. Tuy nữ nhân kia khiến người ta thấy ghét nhưng nàng sẽ phải biến mất ư? Vì chủ nhân của nàng mà dâng hiến tất cả không một lời oán trách, sau đó biến mất hoàn toàn. Có đáng không?

Nét mặt của Thanh Hoa từ đau đớn chuyển sang bình tĩnh, rồi trở nên lạnh lùng.

Mà Thích Ngạo Sương cũng dần dần khôi phục sự bình tĩnh, cảm giác đau đớn biến mất, thay vào đó là cảm giác trống vắng khó diễn tả thành lời.

Thanh Hoa từ từ mở mắt ra, ánh mắt lạnh như băng khiến người ta khiếp sợ.

“Ngạo Sương, nàng không sao chứ?” Phong Dật Hiên đỡ Thích Ngạo Sương dậy, khuôn mặt lo lắng, giọng nói cũng run lên. Hắn chỉ sợ nàng sẽ không bao giờ có thể trả lời mình nữa.

“Bây giờ nàng ta rất tốt.” Thanh Hoa tới gần, lành lạnh nói một câu. Nàng thấy thái độ của Phong Dật Hiên với Thích Ngạo Sương, mắt như bị gai đâm vào.

“Ta không sao.” Thích Ngạo Sương từ từ ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt.

Nàng và Thanh Hoa cứ nhìn nhau như thế. Ánh mắt Thanh Hoa lạnh lẽo. Thích Ngạo Sương kiềm chế sự khó chịu trong người, nhìn Thanh Hoa. Nàng cảm nhận rất rõ sức mạnh trong cơ thể không chỉ khôi phục mà còn tiến thêm một bước, thậm chí có thể nói là cường đại chưa từng có.

“Thật không nghĩ tới…Không ngờ…” Giọng Thanh Hoa vô cùng âm lãnh, đáy mắt nổi lên ánh sáng độc ác.

Thích Ngạo Sương cười to, từ từ nói: “Có điều, sức mạnh vẫn ở lại phần lớn trong nửa kia của ngươi.”

“Hừ! Những thứ này vốn thuộc về ta!” Thanh Hoa hét to.

Cuộc đối thoại của hai người giúp tất cả mọi người hiểu được là đã xảy ra chuyện gì. Lãnh Lăng Vân cũng giật mình. Bởi vì ngay cả hắn cũng không ngờ sức mạnh của người kia cũng bị tách ra. Hay sức mạnh tự động chọn Thích Ngạo Sương làm chủ nhân? Nghĩ tới đây, lòng Lãnh Lăng Vân khẽ trầm xuống. Với tính tình của nàng, đồ của mình bị người khác lấy mất, hậu quả thật không thể tưởng tượng được. Nàng sẽ hành động như thế nào?

“Ngươi có muốn cứu nam nhân  - đứa con tội nghiệt đó không?” Khóe miệng  Thanh Hoa nhếch lên thành nụ cười lạnh.

“Tạp Mễ Nhĩ!” Sắc mặt Thích Ngạo Sương thay đổi, đương nhiên hiểu nam nhân trong lời Thanh Hoa là ai. Nhưng sao lại là đứa con tội nghiệt?

Quả nhiên… Lòng Lãnh Lăng Vân chìm đến đáy cốc. Nàng luôn nắm lấy xương sườn mềm của người khác rồi cho một kích trí mạng. Hôm nay cũng làm thế với Thích Ngạo Sương sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK