Mục lục
Tài Năng Tuyệt Sắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngạo Sương, đệ không thể đi Tầng thứ chín! Ta không cho phép đệ đi!" Kiều Nạp Sâm  rõ ràng cố gắng nói ra một câu như vậy!

Thích Ngạo Sương khẽ cau mày nhìn Kiều Nạp Sâm mặt đang nặng nề, nhỏ giọng nói: "Kiều Nạp Sâm, huynh ở đây nói nhảm gì vậy?"

"Ta nói, ta không cho phép đệ đi!" Kiều Nạp Sâm  lần nữa từng chữ từng câu rõ ràng phun ra.

"Ta nói, ta có lí do để đi." Thích Ngạo Sương lạnh nhạt nói, "Ta hiểu khổ tâm của huynh. Nhưng là, ta có lý do của riêng mình. Dù cho vạn kiếp bất phục, ta cũng phải đi."

"Tại sao? Tại sao nhất định phải đi? Cho dù vứt bỏ đi tính mạng cũng muốn đi sao? Rốt cuộc là vì chuyện gì?" Kiều Nạp Sâm  có chút gấp gáp, cấp tốc  hỏi.

Thích Ngạo Sương lẳng lặng nhìn trước mắt Kiều Nạp Sâm đang phát điên, chợt trên mặt hiện lên  nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt thay đổi có chút thẫn thờ, hình như xuyên thấu qua Kiều Nạp Sâm đến một nơi rất xa.

Kiều Nạp Sâm  có chút ngây dại, kinh ngạc nhìn Thích Ngạo Sương mỉm cười ngay trước mặt. Tại sao có một cổ cảm giác kỳ quái, trước mắt Thích Ngạo Sương rõ ràng là đang cười, vì sao lại cảm thấy đau thương đến vậy. Nàng buồn bã là vì cái gì? Chợt Kiều Nạp Sâm  rất muốn hiểu rõ tại sao Thích Ngạo Sương lại như thế. Lòng lại càng đau hơn.

"Kiều Nạp Sâm, mỗi người đều có điều mà mình kiên trì theo đuổi." Thích Ngạo Sương vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Kiều Nạp Sâm, "Mỗi người luôn có điều mà mình kiên trì theo đuổi, ta cũng thế."

Dứt lời, Thích Ngạo Sương lướt qua Kiều Nạp Sâm  một mình đi về phía trước đi. Để lại Kiều Nạp Sâm đứng lẳng lặng tại nguyên chỗ hồi lâu vẫn không nhúc nhích.

Mỗi người đều có điều mà mình phải kiên trì ư......

Kiều Nạp Sâm  chậm rãi quay đầu nhìn bả vai của mình, nơi đó, hình như còn có lưu lại chút ấm áp từ bàn tay của Thích Ngạo Sương.

Thích Ngạo Sương, tại sao biết rõ có thể sẽ bỏ mạng mà vẫn muốn đi vào chỗ chết? Phải đi  vì có lý do, là cái gì? Nơi đó, có người đang đợi nàng sao? Trong lòng Kiều Nạp Sâm  chợt dâng lên một cỗ ghen tỵ. Là ai, sẽ là người nào có thể để cho Thích Ngạo Sương  quên mình nhảy vào chỗ dầu sôi lửa bỏng như vậy?

"Thích Ngạo Sương!" Chợt trên đường đi, Thích Ngạo Sương nghe thấy âm thanh ảo não của Trường Không.

"Hả? ngươi còn sống à?" Thích Ngạo Sương hài hước hỏi.

"Mẹ nó! Nói như là tiểu gia đã chết rồi không bằng, tiểu gia chỉ là thuận tiện ngủ trong thân thể ngươi lâu một chút thôi. Thuận tiện tăng tu vi cho mình. Mà lời vừa rồi ta đều nghe được." giọng điệu Trường Không dần dần thay đổi nghiêm túc hơn, "Ta cũng vậy muốn biết lý do ngươi bất chấp tính mạng của mình là vì sao?"

"Ha ha, phong chi nguyên lúc nào thì bát quái như vậy rồi hả?" Thích Ngạo Sương không trả lời thẳng, mà là cười cười chuyển đề tài.

"Này! Tiểu gia rất nghiêm túc hỏi ngươi mà!" Trường Không có chút bất mãn.

Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn phương xa, trầm mặc lại.

"Này, Thích Ngạo Sương, nói đi, rốt cuộc là tại sao? Nguyên nhân cuối cùng là gì khiến cho ngươi đến cả tính mạng cũng không cần? Ta không phải là sợ ngươi chết. Chậc, đừng hiểu lầm ta à nha, ta không phải lo lắng ngươi đâu, ta chỉ là sợ ngươi chết đi, ta rất khó khăn tìm thêm một người khác có thể chất giống ngươi để làm nhà nha. Chậc, như vậy chẳng lẽ ta lại phải về lại cái nơi nhàm chán trước kia sao.Ngươi có nghe ta nói hay không vậy? Vậy mau trả lời ta đi!" Trường Không  một mực không tha, nhất định phải hỏi bằng được.

Khóe miệng Thích Ngạo Sương đã từ từ  vẽ ra một đường cong, nhẹ nhàng nói: "Trường Không, ở chỗ đó, có hai người một mực chờ đợi ta. Ta phải đi, phải đi tìm bọn họ. Vì thế, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào." Thích Ngạo Sương hiểu, Trường Không mặc dù om sòm  như vậy, thật ra thì nội tâm là đang lo lắng nàng mà thôi.

"Hai người? Người nào? Bọn họ ở nơi nào chờ ngươi? Bọn họ đã đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư Không rồi hả, so với ngươi đi đến vị diện trước? Cho nên ngươi phải đi tìm bọn họ? Nhưng Thích Ngạo Sương, lời trước đó của các ngươi ta cũng mơ hồ nghe được một chút. Ngươi thật xác định ngươi có thể an toàn đến ngươi  nơi ngươi muốn đến ư?” Thanh âm Trường Không  lần này có không che giấu được sự lo lắng.

"Ta nhất định có thể đến nơi đó. Trường Không, không phải lo lắng, ta sẽ không để cho ngươi lâm vào trong nguy hiểm." Thích Ngạo Sương cười nhạt, an ủi Trường Không.

"Phi! Tiểu gia há là hạng người ham sống sợ chết sao! Ngươi cư nhiên nhìn tiểu gia như vậy, tiểu gia tức giận, tiếp tục ngủ đây, hừ hừ." Trường Không giận dữ, thanh âm từ miệng thối cứ từ biến mất trong đầu của Thích Ngạo Sương.

Thích Ngạo Sương khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước đi. Trở lại dưới lầu kí túc xá, lại thấy Mạt Lý Na mất hồn tựa vào một cây đại thụ dưới lầu.

"Mạt Lý Na?" Thích Ngạo Sương lên tiếng thấp giọng kêu.

"Thích Ngạo Sương! Thích Ngạo Sương!" Mạt Lý Na vừa nghe đến thanh âm Thích Ngạo Sương, vừa mới bắt đầu sửng sốt, tiếp đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thích Ngạo Sương rồi mừng rỡ như điên  chạy vội tới,  ngay lập tức nhào vào trong ngực Thích Ngạo Sương.

"Thích Ngạo Sương, ta......" Mạt Lý Na mới vừa mở miệng liền bị Thích Ngạo Sương  nói nhỏ cắt đứt.

"Ca ca ngươi không có việc gì, ta tìm chỗ an toàn cho hắn rồi. Ta sẽ mau chóng xử lý chuyện này thôi." Thích Ngạo Sương cúi đầu hạ thấp giọng nói với Mạt Lý Na.

"Được, ta tin tưởng huynh, ta tin tưởng huynh......" Mạt Lý Na từ trong ngực Thích Ngạo Sương ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn Thích Ngạo Sương, bộ mặt kiên nghị gật đầu, "Ta tin tưởng huynh."

"Đồ ngốc, tốt lắm, như vậy làm cho người ta thấy khó coi nha." Thích Ngạo Sương cầm bả vai Mạt Lý Na, đem Mạt Lý Na cách xa mình một chút.

"Có cái gì không tốt? Hừ! Như vậy mới phải, tránh cho sư tỷ kia có ý định không tưởng!" Mạt Lý Na lần này không bao giờ giấu giếm tâm tư của mình nữa, mà là nói thẳng ra một câu như vậy khiến Thích Ngạo Sương kinh ngạc.

"Mạt Lý Na?!" Sắc mặt của Thích Ngạo Sương biến đổi, khiếp sợ nhìn người trước mắt.

"Thích Ngạo Sương, huynh không phải một dạng với họ, huynh và những nam nhân ngu ngốc kia không giống nhau! Huynh là người tốt! Ta thích huynh, rất thích! Huynh không giống họ, trong lòng ta, huynh là người đặc biệt nhất!" Ánh mắt của Mạt Lý Na sáng quắc nhìn  Thích Ngạo Sương, nghiêm túc kiên định nhanh chóng nói ra lời đó. Sau khi nói xong lần nữa nhào vào trong ngực Thích Ngạo Sương, ôm chặt lấy hông củaThích Ngạo Sương.

Thích Ngạo Sương cơ hồ bất tỉnh! Trong lòng vừa sợ vừa giận, chuyện mình sợ nhất đã xảy ra! Mạt Lý Na cư nhiên động lòng với mình!

"Ngươi hãy nghe ta nói, Mạt Lý Na, muội không thể thích ta được, ta cũng vậy không thể thích muội." Thích Ngạo Sương lần nữa đem bạch tuộc tám chân Mạt Lý Na đang ôm lấy mình mà tách ra khỏi ngực của mình, tận tình khuyên lơn.

"Ta biết rõ, ta đều biết cả,  ta và huynh không cùng tầng lớp, thực lực của huynh cao hơn ta rất nhiều, sự việc giải quyết xong, sẽ có một ngày huynh cách xa ta, rời đi khỏi chỗ này. Nhưng  ta chỉ hy vọng ngay bây giờ cho đến trước khi rời đi, hãy cho ta được ở bên cạnh huynh. Vậy là quá đủ rồi!" Mạt Lý Na ngẩng đầu nhìn Thích Ngạo Sương, nghiêm túc nói, ánh mắt lấp lánh.

Thích Ngạo Sương một hồi choáng váng, chờ một chút rồi nói: "Mạt Lý Na,  muội hãy nghe ta nói, ta và muội là không thể nào."

"Tại sao? Chẳng lẽ huynh không thích ta? Ta không đủ xinh đẹp? Hay là ta không nghe lời? Huynh có cái gì không hài lòng ta có thể thay đổi!" Mạt Lý Na có chút gấp gáp vội vàng.

"Không phải những vấn đề này, mà là, mà là......" Thích Ngạo Sương đại ngốc luôn 囧, suy nghĩ đi suy nghĩ lại, nhìn ánh mắt tha thiết của Mạt Lý Na, một hồi lâu mới quyết định nói "Mạt Lý Na, ta thích ngươi......"  (…… như là Lạp Tây Á nhà ta kìa…)

Nói còn chưa dứt lời, Mạt Lý Na liền phấn khởi, vui mừng chuẩn bị lại nhào tới.

"Nhưng ta chỉ coi muội là em gái mà thôi. Chỉ là một muội muội đáng yêu mà thôi." Thích Ngạo Sương cố nhấn mạnh trọng tâm, những thứ này quả thật cũng là lời tận đáy lòng nàng, đối với Mạt Lý Na, Thích Ngạo Sương chỉ là coi nàng như muội muội mà thôi. Cái tiểu nữ sinh này, có khi tình khí tùy tiện một chút, nhưng là bản tính không hư, có thể nói là một cô gái tốt. Từ việc nàng làm cho ca ca của nàng có thể thấy nàng tuyệt đối là người trọng tình nghĩa.

"Thích Ngạo Sương! Huynh nói dối!Huynh thích ta, làm sao huynh có thể dùng cái lý do thối nát kia để hù ta!" Mạt Lý Na dậm chân, có chút tức giận nhìn thích Ngạo Sương.

"Ta......" Thích Ngạo Sương đang muốn tiếp tục giải thích, nơi xa lại truyền đến một tiếng cười kì quái.

"Mạt Lý Na, ngươi và Thích Ngạo Sương chung đụng lâu như vậy cũng không có phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng sao? Ha ha." Tiếng cười cổ quái đó không phải ai khác, là chính là Kiều Nạp Sâm!

"Cái gì?" Mạt Lý Na sửng sốt, quay đầu nhìn Kiều Nạp Sâm đang cười thô bỉ, trong lòng nghi ngờ, càng thêm dâng lên một cỗ cảm giác chẳng lành.

"Ngươi cư nhiên không có phát hiện Ngạo Sương không thích nữ nhân? Hắn thích  nam nhân.  Hắn cùng ta đã sớm tình đầu ý hợp, chúng ta là một đôi tình lữ a ~~" Kiều Nạp Sâm đi tới, tự nhiên ôm bả vai của Thích Ngạo Sương, cười hắc hắc Mạt Lý Na sắc mặt ngày càng phát lạnh.

Thích Ngạo Sương run lên, sắc mặt trầm xuống, cố nén ý nghĩ muốn bẻ gãy cái bàn tay đang đặt trên bả vai mình, mặt đen lại.

"Ngươi nói dối! Kiều Nạp Sâm, ngươi, ngươi, ngươi….." Mạt Lý Na cảm thấy thật kinh khủng, nhìn ngón tay Kiều Nạp Sâm, nghĩ thật là con mẹ nó biến thái, nhưng lại thủy chung không có mắng ra miệng, bởi vì vậy khác gì mắng cả Thích Ngạo Sương.

"Nói bậy! Nói bậy!" trong mắt Mạt Lý Na đầy nước mắt, cầu xin nhìn Thích Ngạo Sương, "Thích Ngạo Sương, có phải Kiều Nạp Sâm ddag nói hưu nói vượn phải hay không?"

Thích Ngạo Sương nhịn được nội thương, nên không nói một lời.

Chấp nhận sao?

Trong mắt Mạt Lý Na  lóe lên tuyệt vọng. Thích Ngạo Sương, thật không bình thường? Thật cùng Kiều Nạp Sâm  là một đôi sao? Tại sao có thể như vậy? Sao lại thế này!

"Ngạo Sương, buổi trưa chúng ta ăn gì đây?" Kiều Nạp Sâm cười híp mắt nhìn Thích Ngạo Sương, ánh mắt thật là phong tình vạn chủng.

Mà Thích Ngạo Sương như cũ là trầm mặc. Cử động như vậy ở trong mắt Mạt Lý Na xem ra chính là chấp nhận tất cả.

Mạt Lý Na cũng không nhịn được nữa, nước mắt tràn mi, khóc chạy đi.

Đợi bóng dáng của Mạt Lý Na biến mất không thấy gì nữa hậu, Kiều Nạp Sâm chỉ cảm thấy có một vậy thoáng cái trước mặt mình ngày càng to dần, sau đó hốc mắt  kịch liệt cảm giác đau đớn  làm hắn mất hồn, kêu thảm thiết

"A —— Ngạo Sương, đệ làm sao lại đánh ta? Ta chính là đang giúp đệ mà......" Kiều Nạp Sâm  che hai mắt của mình, kêu lên, vốn muốn nói “ ta chính là người tình của đệ mà” nhưng nhìn ánh mắt giết người của Thích Ngạo Sương, cuối cùng vẫn không dám đem hai chữ kia nói ra.

Trên mặt Thích Ngạo Sương phát ra tín hiệu nhận thấy rằng phương thức cự tuyệt Mạt Lý Na như vậy hẳn là nàng rất bất mãn. Nhưng là...... Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhưng là, kết quả như thế cũng là tốt, không phải sao?

Thích Ngạo Sương khe khẽ thở dài, đi về phía trước.

"Ngạo Sương, chờ ta một chút a ~ đệ đi đâu vậy?" Kiều Nạp Sâm  bò dậy theo sau.

"Nói hưu nói vượn nữa, ta cắt đầu lưỡi huynh!" Thích Ngạo Sương quay đầu lạnh lùng nhìn Kiều Nạp Sâm.

"Yên tâm, yên tâm, nơi này không có người khác." Kiều Nạp Sâm vẫn cợt nhả như vậy nhưng trong lòng lại dâng lên một cỗ tâm tình tốt.

"Hừ!" Thích Ngạo Sương hừ lạnh một tiếng, bước nhanh về phía trước.

Kiều Nạp Sâm vẫn còn ở tại chỗ cười khúc khích.

Trở lại túc xá, Tẫn Diêm đứng lẳng lặng ở tại cửa ra vào.

"Thiếu gia." Tẫn Diêm thật thấp mở miệng.

"Hả? Tẫn Diêm, chuyện gì?" Thích Ngạo Sương có chút nghi ngờ.

"Hôm nay, mới vừa rồi một người tên là Tháp Lệ Na  tìm người." Tẫn Diêm nhỏ giọng nói.

"Sư tỷ tới tìm ta chuyện gì?" Thích Ngạo Sương nghi ngờ hỏi.

"Nàng ta nhờ ta đem lá thư này cho thiếu gia." Tẫn Diêm đưa tới một phong thư.

"Hả?" Thích Ngạo Sương nhận lấy, nhanh chóng mở ra nhìn qua một lần sau sắc mặt có chút nặng nề.

"Thế nào? Thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì sao?" Tẫn Diêm lên tiếng có chút lo lắng mà hỏi.

Thích Ngạo Sương chậm rãi gật đầu không nói gì. Trong thư Tháp Lệ Na nói rõ, đó chính là Thiên Đạo Môn nội loạn. Tháp Lệ Na  thấp thỏm, nói theo lý là không có tư cách  yêu cầu Thích Ngạo Sương giúp. Nhưng nàng đã không có biện pháp khác, chỉ có cầu trợ ở Thích Ngạo Sương mà thôi.

"Thiên Đạo Môn có chuyện, ta muốn đi một chuyến." Thích Ngạo Sương trầm giọng nói.

"Thiếu gia, người phải đi Thiên Đạo Môn sao? Này?" Tẫn Diêm khẽ cau mày.

"Ngươi cũng không cần tới đó, ngươi cứ ở bên cạnh Vi Ân Tư  trợ giúp hắn. Dù sao hắn còn chưa vững chân, hơn nữa nghiệt dư đời trước có thể sẽ gây bất lợi cho hắn." Không đợi Tẫn Diêm phản đối, Thích Ngạo Sương khẽ mỉm cười nói, "Tẫn Diêm, không cần lo lắng cho ta, ta sẽ xử lý tốt tất cả. Hơn nữa ta còn có việc quan trọng phải làm, tuyệt đối không để cho mình xảy ra chuyện gì."

"Không cần lo lắng cho ta, cứ ở bên cạnh Vi Ân Tư. Ta xử lý xong sẽ mau chóng trở lại." Thích Ngạo Sương chợt có chút không yên lòng, nam tử thần bí áo trắng kia khi nào thì trở lại?

"Thiếu gia, tất cả hãy cẩn thận." Tẫn Diêm cúi đầu chậm rãi trầm giọng nói.

"Được, chính ngươi cũng cẩn thận. Ta sẽ đi ngay bây giờ tìm Tháp Lệ Na." Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng than thở, xoay người rời đi. Tháp Lệ Na  ở trong thư nói rồi, sẽ đợi nàng ở cửa trường học, nếu đến tối nàng không ra thì sẽ một mình về Thiên Đạo Môn.

Khi Thích Ngạo Sương xuất hiện tại cửa trường học thì Tháp Lệ Na  lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, chợt đứng lên, muốn xong tới đón, nhưng lại thôi

"Sư tỷ, chỉ một mình tỷ ở đây sao?" Thích Ngạo Sương đến gần chỉ thấy Tháp Lệ Na  một mình, không khỏi có chút nghi ngờ mở miệng hỏi.

"Bọn họ, bọn họ đã về trước. Ta......" Tháp Lệ Na  có chút không lưu loát nói.

Thích Ngạo Sương hiểu được, những người đó sợ rằng cho là mình sẽ không giúp chỉ thêm tốn thời gian, nên về trước. Cũng khó trách những người đó sẽ nghĩ như vậy. Mặc kệ chuyện Thiên Đạo Môn nội loạn cũng hợp tình hợp lý mà thôi. Chỉ là Tháp Lệ Na  vẫn một lòng chờ mình? Thích Ngạo Sương vừa nghĩ đến điểm này, lại bị Tháp Lệ Na nói một câu làm choáng váng

"Ta, ta hiểu rõ đệ nhất định sẽ đến. ta biết đệ sẽ không mặc kệ." Tháp Lệ Na  lúc nói những lời này mắt sáng trong, cứ như vậy nhìn chằm chằm Thích Ngạo Sương. Nhìn đến nỗi Thích Ngạo Sương trong lòng sợ hãi. Ánh mắt kia sao mà giống Mạt Lý Na thế?

"Sư tỷ, tỷ đừng hiểu lầm, ta không phải vì tỷ mà đến. Mặc kệ như thế nào, ta là từ Thiên Đạo Môn mà ra, là Thiên Đạo Môn đề cử tới tham gia khảo hạch." Thích Ngạo Sương chỉ sợ Tháp Lệ Na  giống Mạt Lý Na có tình cảm với mình, lập tức mở miệng giải thích, mặc dù lời nói không phải dễ nghe, nhưng Thích Ngạo Sương cho là cần sớm làm rõ ràng, "Cho nên, sư tỷ, tỷ  ngàn vạn lần không được hiểu lầm, ta đối với tỷ không có bất kỳ ý tứ gì."

Trên mặt Tháp Lệ Na  hơi đổi, đáy mắt có chút ảm đạm, lại lập tức khôi phục vẻ mặt, mỉm cười nói: "Không phải vậy, Thích Ngạo Sương, ta cũng không cho rằng đệ vì ta mà tới. Ta chỉ là biết, đệ tuyệt đối không phải người vô tình vô nghĩa. Đệ nhất định sẽ trợ giúp Thiên Đạo Môn vượt qua cửa ải khó khăn này, vì đệ là người tốt."

Ta ….! Thích Ngạo Sương trong lòng vô lực hô hào, làm ơn, ai cũng như vậy? Người tốt nhiều như vậy chắc? Chẳng lẽ không biết người tốt bình thường không có gì kết quả tốt sao?

"Vậy là được, chúng ta vội vàng lên đường thôi." Thích Ngạo Sương gật đầu một cái.

"Ngạo Sương, Ngạo Sương, đợi chút, đệ đi đâu?" Kiều Nạp Sâm  này đúng là âm hồn bất tán, thanh âm lần nữa truyền đến.

Thích Ngạo Sương cau mày, giựt giựt khóe miệng, đang muốn không để ý tới Kiều Nạp Sâm  vì vậy cùng Tháp Lệ Na  rời đi, nhưng là khóe mắt dư quang thấy Tháp Lệ Na  này tràn đầy ánh mắt mong đợi, trong lòng một dự cảm không lành, do dự một chút vẫn làm cá gian nan quyết định.

Được rồi, đành lợi dụng hắn chút nữa vậy.

"Đi Thiên Đạo Môn. Đến đây đi, cùng nhau, có miễn phí sức lao động không tồi nha." Thích Ngạo Sương quay đầu nhìn Kiều Nạp Sâm nói. Thích Ngạo Sương khóe mắt dư quang tự nhiên cũng chú ý tới đáy mắt Tháp Lệ Na  lóe lên một ít tia thất vọng. Vốn là muốn hai người một chỗ  cơ hội vì vậy không có.

"A a, Thiên Đạo Môn? Có phải hay không là chuyện nổi loạn kia? Tốt, vậy ta cũng đi, ta mới có thể đến giúp ngươi." Kiều Nạp Sâm  chạy vội tới, một câu liền điểm ra tình huống trước mắt của Thiên Đạo Môn. Tháp Lệ Na  sắc mặt biến đổi, hai người mới vừa rồi cũng không nói ra, vì sao hắn lại biết

"Vậy thì đi thôi." Thích Ngạo Sương cũng không nói nhảm nữa, xoay người dọc theo bậc thang đi xuống đi. Hai người theo thật sát  phía sau.

Thích Ngạo Sương đi phía trước. Kiều Nạp Sâm  khóe mắt nghiêng mắt nhìn  Tháp Lệ Na, chú ý tới ánh mắt của Tháp Lệ Na nhìn Thích Ngạo Sương. Không khỏi than thở trong lòng: Ngạo Sương lại đầu đọc thêm một kẻ nữa. Biết thân phận Ngạo Sương không biết họ có phát điên không?Hi vọng nữ tử này không giống như Mạt Lý Na ép mình dùng thủ đoạn, nếu vậy chắc con mắt thứ hai của mình thật không tránh khỏi bị thương nha. Kiều Nạp Sâm  không khỏi sờ sờ hốc mắt mình, thổn thức không dứt.

Đi hết thang đá, đến dưới chân núi, Thích Ngạo Sương quay đầu nhìn Tháp Lệ Na: "Có thể bay không?"

Tháp Lệ Na  sửng sốt, tiếp đó xin lỗi lắc đầu.

Thích Ngạo Sương do dự một chút, đang muốn chuẩn bị mang theo Tháp Lệ Na  phi hành, Kiều Nạp Sâm  đã vượt lên trước ôm chầmTháp Lệ Na: "Không sao, ta mang theo ngươi bay là được, Ngạo Sương, ngươi ở phía trước dẫn đường, nhanh lên."

Đáy lòng Thích Ngạo Sương có chút như trút được gánh nặng, lọ nụ cười cảm kích với  Kiều Nạp Sâm, ngay sau đó từ từ lơ lửng. Kiều Nạp Sâm  nhe răng mà cười cười, tiếp cũng ôm Tháp Lệ Na  bay. Tháp Lệ Na  nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, trong lòng ngũ vị tạp trần. Mới vừa rồi sắc mặt cyar Thích Ngạo Sương như vậy lòng nàng đã nhìn ra.

Thích Ngạo Sương, đệ, cứ như vậy không muốn cùng ta thân mật một chút sao? Là bởi vì cô gái kia sao? Là cô gái tên gọi Mạt Lý Na sao? Tháp Lệ Na  lộ vẻ tức giận rủ thấp xuống lông mi, không nói thêm gì nữa.

Bọn người Thiên Đạo Môn ngạc nhiên vốn nghĩ Thích Ngạo Sương vô tình vô nghĩa nhưng hiện tại hắn lại đến nơi này nhanh như vậy.

"Sư tỷ, sư tỷ!"

"Sư tỷ......"

Một đám đệ tử xông tới, sắc mặt đều vui mừng. Bọn họ cũng không nghĩ tới Thích Ngạo Sương lại có thể biết, hơn nữa đồng hành còn có Kiều Nạp Sâm. Kiều Nạp Sâm  tuyệt đối không phải là người thiện lương, càng không phải là người thích xen vào việc của người khác. Nhưng mà đến bây giờ cùng nhau xuất hiện ở nơi này. Trừ thích Ngạo Sương có thể mời được hắn, chẳng lẽ còn có những lý do khác sao?

Một điểm này, các đệ tử Thiên Đạo Môn  ngược lại đã đoán sai. Kiều Nạp Sâm  không phải do Thích Ngạo Sương mời tới, mà là chính hắn dây dưa không ngớt  đời tới.

"Chuyện như thế nào?" Thích Ngạo Sương nhàn nhạt mở miệng.

"Không biết hiện tại ở như thế nào, chúng ta cũng là vừa tới. Nội bộ Thiên Đạo Môn đã chia làm mấy phần.

"Vậy chúng ta đi vào trước xem một chút." Thích Ngạo Sương nhìn về quảng trường phía trước này rộng rãi lại không có một bóng người khẽ cau mày nói.

Thiên Đạo Môn, tại sao lại chợt xuất hiện nội loạn?

Thích Ngạo Sương dẫn đầu đi về phía trước, những người khác vội vàng đi theo. Kiều Nạp Sâm  cũng đi theo.

Tháp Lệ Na  đi ở phía sau cùng, nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương có chút mất hồn.

"Sư tỷ! Chỉ có tỷ mới có thể mời được Thích Ngạo Sương sư đệ."

"Đúng là, Sư đệ quả nhiên đối với tỷ có tình."

"Tất nhiên, sư tỷ cùng Sư đệ còn phải nói sao? Đã sớm lưỡng tình tương duyệt rồi!"

Một đám sư muội vây quanh Tháp Lệ Na  líu ríu không ngừng.

Tháp Lệ Na  khẽ mở miệng, không biết phải nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK