“Đúng! Ta là một Pháp Sư Hắc Ám”. Bóng người rốt cục cũng bắt đầu nói chuyện. “Ta tên là Tây Mễ Ngõa Nhĩ Đa. Ta tới đây tìm một dược liệu quý hiếm chỉ có ban đêm mới xuất hiện. Ai ngờ lại gặp tên Thần Điện Thánh tử chết tiệt. Tên cầm thú đó hủy diệt thân thể ta, cho là linh hồn ta cũng vậy. Nhưng mà ta lại bám được vào đá.” Bóng người cắn răng nghiến lợi nói, cho thấy hắn hận Thánh tử đến thấu xương.
Tây Mễ Ngõa Nhĩ Đa? Khắc Lôi Nhã nghĩ xem mình có từng nghe qua cái tên này không. Nàng có thể khẳng định là chưa bao giờ!
Bóng người thấy Khắc Lôi Nhã trầm tư, lén thở phào nhẹ nhõm. Chắc là đáp án này khiến cho tiểu ác ma hài lòng rồi. Dù sao hắn cũng nói thật, chỉ là không nói hết cho tiểu ác ma này biết thôi.
Khi Ngõa Nhĩ Đa thở phào, hòn đá quý báu lại bị Khắc Lôi Nhã cầm thật chặt. Sắc mặt nàng lạnh lẽo, âm trầm phun ra lời nói khiến hắn sợ tới hồn phi phách tán: “Tiểu tử, ngươi còn có chuyện không nói cho ta biết. Nếu ngươi dám nói dối phải biết gánh chịu hậu quả. Nếu ta nghiền hòn đá này thành bột thì như thế nào nhỉ?”
Dứt lời, Khắc Lôi Nhã ngồi xổm xuống, bắt đầu cọ sát hòn đá xuống đất. Giọng nói chói tai và cảm giác cọ sát này khiến cho Ngõa Nhĩ Đa thiếu chút nữa khóc lên.
“Đừng! Lời ta nói là thật mà!” Giọng nói hắn mang theo tiếng nức nở.
“Ngươi nói thật, nhưng chưa hết.” Khắc Lôi Nhã lại cọ sát hòn đá. Tiếng ken két vang lên khiến hắn sợ tới hồn phi phách tán.
“Đừng! Tiểu thư, ta sẽ nói cho người!” Vẻ mặt Ngõa Nhĩ Đa như đưa đám.
“Nói đi, tiểu tử. Nếu ngươi không ngoan ta mài thành bụi phấn ngay”, Khắc Lôi Nhã ngồi lại chỗ cũ, đặt hòn đá trên bàn.
“Ta nhận một tấm ngân phiếu lớn để mai phục ở cửa núi Tật Phong, ám sát một đội người. Thời gian còn chưa tới nên ta nhân cơ hội đi hái một dược thảo trân quý. Nào ngờ gặp phải tên Thánh tử chết tiệt kia liền biến thành bộ dáng này. Sau đó…sau đó ngươi cũng biết rồi” Ngõa Nhĩ Đa thành thật trả lời.
“Ám sát? Người nào?”, Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt hỏi.
“Ta cũng không biết a. Ta muốn mua đồ mà thiếu tiền, tiếp nhận sinh ý nhưng không hỏi xem ai ra giá hoặc là giết ai.” Ngõa Nhĩ Đa vô cùng phối hợp mà trả lời nàng. Quả thật hắn không biết ai sai hắn giết người nào.
Vốn nghĩ rằng đáp án này sẽ khiến tiểu ác ma không hài lòng. Ai ngờ nàng lại không nói lời nào. Điều này làm hắn vô cùng nghi ngờ. Làm sao mà hắn biết được Khắc Lôi Nhã tiếp nhận bí pháp tinh thần ở thác nước. Ngay khi tinh thần hắn dao động thì nàng đã nhận ra nên mới biết hắn có chuyện giấu nàng.
“Linh thạch này chỉ có thể sử dụng một lần hay sao?” Khắc Lôi Nhã mắt lạnh nhìn Ngõa Nhĩ Đa, hỏi
Hắn bị nhìn khiến cho toàn thân sợ hãi, sững sờ trả lời: “Chỉ có thể sử dụng một lần duy nhất.”
“Àh”, trong giọng nói Khắc Lôi Nhã có thất vọng nhàn nhạt.
Ngõa Nhĩ Đa không thể giải thích được Khắc Lôi Nhã có ý gì khi hỏi lời này. Nếu như hắn biết nàng có chủ ý với ma linh thạch này, sợ rằng hắn sẽ bị dọa sợ đến chết đi sống lại lần nữa.
Ngõa Nhĩ Đa không dám nói tiếp, chỉ lẳng lặng chờ đợi Khắc Lôi Nhã mở miệng. Hiện tại hắn đã biết được cảm giác dê đợi làm thịt là như thế nào. Tất cả lực lượng đã mất. Ma linh thạch thì bị tiểu ác ma này nắm trong tay rồi.
“Tốt lắm. Ngủ thôi.” Ngõa Nhĩ Đa chờ một hồi lâu lại nghe được câu nói lười biếng này của Khắc Lôi Nhã. Nàng cởi bỏ áo khoác, đi tới giường. Con ngươi Ngõa Nhĩ Đa mở to ra. A a a, thần a, tiểu ác ma này vóc người thật đẹp.
Hắn trừng mắt nhìn Khắc Lôi Nhã chỉ còn lại áo lót, trong lòng cảm thán. Hắc ám và Vong Linh tin thờ không phải là Nữ Thần Quang Minh mà là thần Hắc Ám.
“Ngươi còn nhìn! Có tin ta đào hai lỗ trên ma linh thạch hay không?” Một câu nói nhàn nhạt của Khắc Lôi Nhã khiến cho Ngõa Nhĩ Đa lập tức chui vào hòn đá, không dám phát ra âm thanh nào nữa.
Khắc Lôi Nhã nằm xuống nhưng không suy nghĩ nhiều về chuyện Ngõa Nhĩ Đa kể. Ai bị ám sát không có quan hệ gì với nàng cả. Nàng nghĩ tới chuyện khác kia. Pháp Sư Hắc Ám này với ma pháp mà nàng tiếp xúc không giống nhau. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nàng muốn khai thác nhiều tin tức hữu dụng hơn từ Ngõa Nhĩ Đa. Cả cách tạo ra ma linh thạch nữa. Nếu như nàng bại trận trong chiến đấu, mất đi thân thể, liệu có thể dựa vào ma linh thạch mà sống lại lần nữa hay không?
Đêm thật tĩnh lặng.
Sáng sớm hôm sau, Khắc Lôi Nhã và Tẫn Diêm mua ngựa sau đó trở về. Đến trưa, hai người dừng lại nghỉ ngơi dùng bữa trong một khu rừng.
Họ lặng lẽ ăn, xung quanh yên tĩnh. Chợt có tiếng vó ngựa từ xa hướng lại gần. Tẫn Diêm trầm giọng nói: “Có năm người.”
Khắc Lôi Nhã không hề hoài nghi thính lực của Tẫn Diêm.
Quả nhiên là một nhóm năm người, cũng là người quen – Nhị hoàng tử Á Đức Lý Nam Hi và công chúa Mã Lệ Ti. Sau lưng họ là ba kỵ sĩ thực lực không tầm thường, chắc hẳn là Cuồng Phong kỵ sĩ của hoàng gia. Á Đức Lý Nam Hi và Mã Lệ Ti mặc một bộ trang phục dạ hành khiến cho Mã Lệ Ti càng lộ vẻ anh khí bừng bừng.
“Nhị hoàng tử điện hạ, công chúa điện hạ” Tẫn Diêm và Khắc Lôi Nhã đứng dậy nhàn nhạt hành lễ.
Trong mắt Mã Lệ Ti hiện lên một tia nghi ngờ rồi biến mất ngay sau đó. Theo như tính tình của Cổ Đốn Công Tước, Khắc Lôi Nhã xuất hiện ở đây cũng không có gì là lạ cả.
“Khắc Lôi Nhã, sao ngươi lại ở đây?” Mã Lệ Ti lưu loát tung người xuống ngựa, rất vui mừng khi gặp được Khắc Lôi Nhã ở đây.
“Nhân dịp nghỉ hè tới núi Tật Phong rèn luyện một chút.” Khắc Lôi Nhã mỉm cười trả lời. Công chúa nhiệt tình này là người duy nhất nàng nói chuyện.
“Vậy sao? Ngươi thu được gì rồi?”, Mã Lệ Ti hỏi đầy hưng phấn.
“Cũng không có gì. Chỉ có ma hạch của mấy ma thú cấp ba cấp bốn mà thôi.” Khắc Lôi Nhã vẫn mỉm cười thản nhiên như cũ.
“Cho ta nhìn một chút! Cho ta nhìn một chút!” Mã Lệ Ti tò mò như đứa trẻ. Chuyện Khắc Lôi Nhã có thể thu được ma hạch khiến cho nàng kinh ngạc.
Khi Khắc Lôi Nhã nói chuyện với Mã Lệ Ti, trong góc không ai có thể nhìn thấy, Tẫn Diêm và Á Đức Lý Nam Hi làm một dấu tay kỳ quái. Tẫn Diêm vừa ra hiệu, sắc mặt Á Đức Lý Nam Hi càng trở nên nặng nề. Khóe mắt liếc về phía Mã Lệ Ti đang cười nói với Khắc Lôi Nhã. Trong lòng hắn rung động vô cùng. Khắc Lôi Nhã là ai? Không ai có thể nhìn thấu nàng. Có thể khiến cho Khắc Lý Phu thu làm đệ tử, tuyệt đối không phải là người thường. Chỉ có một điều duy nhất khiến hắn yên tâm chính là Khắc Lôi Nhã đối với thần điện Quang Minh không có hảo cảm. Chuyện này thật là tối đối với Á Đức Lý Nam Hi.
Thần quyền và vương quyền, vĩnh viễn đều sẽ có xung đột.
Đang lúc Khắc Lôi Nhã nói chuyện với Mã Lệ Ti, hòn đá nhỏ trong túi Khắc Lôi Nhã hơi chấn động.
Mã Lệ Ti cầm một quả ma hạch Khắc Lôi Nhã đưa, hào hứng bừng bừng đem tới cho ca ca Á Đức Lý Nam Hi nhìn.
Khắc Lôi Nhã móc hòn đá ra, nhỏ giọng: “Nói!”
“Ta vốn là muốn ám sát đội người này.” Giọng nói vang lên ở trong đầu nàng.
Cái gì? Ám sát nhị hoàng tử và công chúa điện hạ? Là ai đã ra lệnh cho bọn chúng?