Kỳ thực Hồ Điệp đã khôi phục chút ý thức, chỉ là sắc mặt vẫn rất khó coi, bác sĩ nhìn sơ qua, đưa ra kết luận là đói bụng, truyền ít glucose là được.
Thầy chủ nhiệm và cô toán lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dặn dò hai câu rồi quay về đứng lớp.
Còn lại ba cô gái nhìn nhau, đều cảm thấy bỏ đi thế này không hay lắm, Thường Lộ Vận nói:
- Các cậu về trước đi, mình ở lại đây với cô ấy.
Thần kinh cô gái này vừa trải qua đả kích và hoảng sợ nhưng vẫn tuân theo nguyên tắc phúc hậu nhất quán của mình, Liễu Dung nghĩ nghĩ, đi học không có sức hấp dẫn lớn với cô, để một mình Thường Lộ Vận ở lại thì quá không trượng nghĩa, bèn tỏ ý cũng muốn ở lại. Lương Tuyết không nói gì, chỉ đứng dựa vào góc tường, không nhúc nhích.
Thời gian trôi qua khoảng nửa tiết, Hồ Điệp mới tỉnh lại, bác sĩ qua xem, đại khái không có vấn đề gì, bảo cô ấy truyền dịch xong là có thể đi, nếu thực sự không khỏe thì có thể viết cho cô ấy một giấy nghỉ để về nhà nghỉ ngơi, sau đó bác sĩ thở dài:
- Con gái bây giờ, đúng là không nói nổi tụi em, đẹp quan trọng hay sức khỏe quan trọng? Cơ thể còn phát triển đấy, giảm béo cái nỗi gì? Nếu mà là con gái tôi...
Bác sĩ càm ràm lải nhải xoay người rời đi, bên kia lại có một học sinh mặt nhăn mày nhó viêm dạ dày cấp tính.
Hồ Điệp bật cười.
Thường Lộ Vận hỏi cô ấy:
- Sáng cậu không ăn sáng à?
Hồ Điệp lắc đầu:
- Mỗi ngày mình chỉ ăn một bữa thôi, hai ngụm cơm, một ít rau, những lúc khác đói bụng thì uống nước và ăn táo.
Liễu Dung vô thức xoa bụng mình, cảm giác chỉ nghe cô ấy nói thôi mà thấy đói rồi.
Sau đó Hồ Điệp cười hì hì nói:
- Một tháng mình gầy sắp 5 ký.
Liễu Dung hỏi:
- Cậu không đói à?
- Đói chứ.
Hồ Điệp nói:
- Hễ mình đói là tâm trạng vô cùng tốt, thật đấy, không lừa các cậu đâu.
Lương Tuyết nghĩ nghĩ, lắc đầu, ra vẻ không thể hiểu nổi, thẳng thắn nói:
- Hễ mình đói bụng là tâm trạng vô cùng tệ, nhìn ai cũng muốn đánh.
Hồ Điệp phì cười:
- Thật đấy, lúc mình đói, mình cảm thấy trong bụng trống rỗng, sau đó dạ dày sẽ dẹp lại, cảm giác như thịt trên người đang phân giải, vừa nghĩ là cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt. Mình không giống người khác, bây giờ mình ăn không hề cảm thấy đói, không dám để dạ dày no căng, hễ no là mình cảm giác như thịt trên người đang mọc ra, muốn ói.
Liễu Dung mở to mắt, xưa nay chưa từng nghe loại lý luận này, cô cảm thấy Hồ Điệp hơi tự ngược, lại cảm thấy nụ cười trên gương mặt suy yếu ấy có gì đó không đúng.
Cô nhìn Thường Lộ Vận, lại nhìn Lương Tuyết, các cô đều mơ hồ cảm thấy Hồ Điệp có vấn đề. Nhưng rốt cuộc là vấn đề gì thì không ai nói rõ được.
Hồ Điệp nói tiếp:
- Mỗi lần đi ngang qua tiệm bánh mì trước cổng trường chúng ta, mình rất muốn ăn, nhất là bánh mì mới ra lò của họ, mình đi ngang qua cổng...
Cô ấy dừng lại, hít sâu một hơi, chầm chậm lắc đầu:
- Là mình hận không thể ăn hết bánh mì trong tiệm. Có lần mình không nhịn nổi, bước vào, mua ba cái bánh mì to, trước đây một cái mình cũng không ăn hết, thế mà hôm đó mình nhét được một cái rưỡi, còn cảm thấy rất ghiền, ăn không nổi nữa nhưng vẫn cứ thấy đói, ngửi mùi đó vẫn rất thèm, sau đó mình nhìn dầu mỡ dính trên ngón tay, không biết tại sao lại cảm thấy vô cùng buồn nôn, thế là ói ra toàn bộ.
Liễu Dung lặng lẽ rùng mình, thầm nghĩ cô gái này nghĩ không thông ở đâu chứ… hồi chưa giải phóng, Đảng dưới đất Trùng Khánh cũng không chịu tội thế này đâu nhỉ?
- Sau đó mình liền cảm thấy vô cùng sảng khoái, ói hết mấy thứ ăn ra, toàn thân đều nhẹ nhõm, tuy mình chưa đi cân nhưng mình biết, mình chắc chắn gầy rồi.
Hồ Điệp nhẹ nhàng cười.
Thường Lộ Vận hiểu tại sao sắc mặt cô ấy lại khó coi như vậy, cô tỉ mỉ quan sát Hồ Điệp, phát hiện cô ấy đúng là gầy đi không ít so với lúc khai giảng, xương trên cổ tay dường như có vẻ nhô ra, cô hơi hơi dao động, nghĩ, nếu mình cũng có thể chịu như Hồ Điệp thì có thể gầy không?
Sau đó cô cúi đầu nhìn cây kim trên mu bàn tay xanh trắng của Hồ Điệp, lại lắc đầu, cố gắng đuổi ý nghĩ này ra khỏi đầu, cảm thấy quá đáng sợ.
Lương Tuyết cau mày nói:
- Cậu muốn làm gì? Thi hoa hậu à? Muốn làm gì mà đùa với mạng thế này hả? Bây giờ còn có người dám nói cậu hay sao?
- Vì ước mơ của mình.
Hồ Điệp nghiêm túc nói, dường như cảm thấy nằm trên giường bàn về ước mơ thì không đủ thành kính nên người vừa có chút sức liền ngồi dậy, Thường Lộ Vận vội giúp cô để gối phía sau cho cô dựa.
Liễu Dung trước nay chưa bao giờ nghĩ một từ chính thống đàng hoàng như ‘ước mơ’ sẽ có dính dáng đến Hồ Điệp, thế là không kìm được bị cô ấy ảnh hưởng, ngồi nghiêm chỉnh chuẩn bị rửa tai lắng nghe:
- Ước mơ của cậu là gì?
Hồ Điệp liếc mắt ra bên ngoài, vị huynh đài đau bụng đang mặt nhăn mày nhó nói với bác sĩ của trường:
- Cô ơi, em thật chịu hết nổi rồi, chân mềm nhũn cả, đứng lên như cọng mì ấy, run cầm cập, bạn cùng bàn của em còn tưởng em ăn phải thuốc chuột...
Sau khi xác nhận bác sĩ của trường đang bận giao lưu với bệnh nhân không rõ có phải ăn nhầm thuốc chuột không kia, không rảnh quan tâm chuyện khác, Hồ Điệp mới nhỏ giọng thần bí nói:
- Ước mơ của mình khác mọi người, hôm sinh hoạt lớp, mình nghe mọi người thảo luận, có bạn muốn làm nhà văn, có bạn muốn làm bác sĩ, có bạn muốn làm quan chức, còn có bạn nịnh nọt nói muốn làm giáo viên, mình...
Lương Tuyết cũng không nhịn được, bước về trước hai bước để nghe rõ hơn ước mơ giả tưởng của Hồ Điệp.
Hồ Điệp nói:
- Tương lai mình muốn làm bồ nhí.
Một đòn sấm sét đánh xuống, ba thính giả của Hồ Điệp đồng thời quên hô hấp, vô thức há miệng, dùng vẻ mặt ngơ ngác nhất trí nhìn cô ấy___mấy năm sau, Liễu Dung mới biết, vẻ mặt đó gọi là “quẫn”.
Hồi lâu, Lương Tuyết mới hỏi với vẻ khó mà tin nổi:
- Cậu... muốn làm gì?
- Bồ nhí.
Hồ Điệp nói chắc như đinh đóng cột, sau đó nhìn biểu cảm khó tin của ba cô bạn, bèn giải thích:
- Cha mình, các cậu biết cha mình chứ, tìm một bồ nhí bên ngoài, hơn 20 tuổi, trông rất đẹp, bán quần áo.
Liễu Dung nhớ tới kỳ nghỉ Nguyên Đán lạnh giá mà hỏng bét kia, lẳng lặng gật đầu.
Hồ Điệp nói:
- Các cậu nghĩ đi, mẹ mình năm nay 38, cô đó khoảng 25-26, đợi cô ta 38 thì đúng lúc mình cũng xấp xỉ cô ta bây giờ, khi đó mình sẽ quyến rũ người đàn ông của cô ta, không phải vừa hợp sao?
Cô ấy cứ nói, cảm thấy kế hoạch của mình quả không chê vào đâu được, có chút dương dương đắc ý, vui vẻ:
- Đến lúc đó mình sẽ giúp mẹ mình báo thù, từ sáng đến tối mẹ luôn nói mình là thứ vô dụng bỏ đi, nhưng tương lai mẹ vẫn phải trông đợi vào mình báo thù.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, cô ấy liền lo lắng, nhét tay vào chăn, nặn nặn bắp đùi mình, thở dài:
- Mình phải giảm béo, béo thì...
Cô ấy nhìn Thường Lộ Vận, rất chu đáo bổ sung:
- Mình là kiểu béo xấu, không giống như Thường Lộ Vận, hơn nữa mình lại không cao, mẹ mình như vậy rồi, cho nên mình nhất định phải giảm béo.
Liễu Dung ngẩn ngơ nhớ tới người phụ nữ mặc áo khoác da ngày hôm đó ầm ĩ trước mặt mọi người cùng với câu “gà móng đỏ” mà bà ấy mắng nước miếng văng tung tóe.
Cô vẫn chưa hiểu “gà móng đỏ” là gì, chỉ cảm thấy mình đã thua Kiều An một vạn tệ tiền cược.
Bởi vì Kiều An nói đúng, tương lai Hồ Điệp chắc chắn thành gà móng đỏ, chí hướng của cô ấy là như vậy.
Ba người không ai lên tiếng, yên lặng ở bên cạnh, nhìn Hồ Điệp vừa âu sầu vừa nghiến răng nghiến lợi nắn thịt trên người mình, Liễu Dung chợt không hiểu vì sao lại đau lòng, cô cảm thấy thế giới này không nên như vậy, nhưng thế giới này nên thế nào đây?
Cô không nói được, trong đầu lóe qua một câu không ốm mà rên___cuộc đời quá u ám.
Năm đó nhỏ tuổi, vừa bước khỏi thế giới cổ tích, tạm biệt hoàng tử công chúa, lâu đài hoa hồng của Grimm, loáng thoáng nhìn thấy thứ gọi là “hiện thực”. Lăng kính cổ tích bắt đầu tan vỡ, linh hồn đứa trẻ như ấu trùng trong kén, đau khổ giãy giụa trên con đường trưởng thành.
Đôi mắt chỉ có thể thấy... một góc nhỏ của tảng băng trôi thế giới khổng lồ và cực kỳ phức tạp, sở thích dùng những từ ngữ to lớn tuyệt đối như “tất cả” “vĩnh viễn” “chắc chắn”, đã thêm vào nỗi bi thương trong tâm hồn.
Rồi một ngày họ lớn lên, đứng ở nơi càng cao hơn, có thể thấy nhiều thứ hơn, khi đó họ sẽ dần quên mất mình từng nhủ trong đầu “cuộc đời quá u ám”. Có những người quên đi nỗi bi thương từng trải qua trong thời kỳ đặc biệt, từng bước sống tiếp, có những người vẫn nhớ, cười cười cho qua.
Ai mà không như vậy?
Thế giới, tựa như rất nhiều rất nhiều vòng tròn tạo thành, từng vòng từng vòng móc vào nhau, thỉnh thoảng có vài người không ra được, bị mắc kẹt trong một cái vòng, có vài người ra được, lại chui vào một cái vòng khác.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, phải chăng sẽ có một ngày, có người đủ mạnh phá vỡ tất cả mọi vòng tròn, đứng ở nơi tận cùng thế giới, thu được những kết luận rất hình học phi Euclid như là tổng các góc trong tam giác không phải 180 độ gì đó?
Biết đâu được___
Nhưng tuyệt đại đa số mọi người vẫn đang trong quá trình dài đằng đẵng ấy, từ từ trưởng thành, sau đó già đi, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Sau sự kiện đó, thầy chủ nhiệm nhiều lần tìm Hồ Điệp nói chuyện, nhưng thầy là đàn ông, đôi lúc có mấy lời thực khó mở miệng, tìm phụ huynh cô ấy thì họ không phối hợp, cũng không biết đang bận gì.
Triệu Hồng cuối cùng chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ, triệt để rút Hồ Điệp ra khỏi ban cán bộ lớp, hi vọng cô ấy có thể cẩn thận tính toán cho tương lai của mình.
Hồ Điệp cười không nói____cô ấy không chỉ tính toán rồi mà còn có kế hoạch kín đáo, chẳng qua quá lập dị nên người ta không thể nào hiểu nổi thôi.
Một học kỳ chớp mắt trôi qua, nhanh chóng lại trải qua một lần thi cuối kỳ, nghênh đón kỳ nghỉ mới, ngày cuối cùng rời trường, Liễu Dung và Lương Tuyết ôm đồ của mình cùng đi về nhà, hăng say thảo luận về nhân vật mới nhất do Thường Lộ Vận viết, còn hẹn nhau cùng đi chơi trong dịp nghỉ.
Đương nhiên đó chỉ là lời khách sáo__ Lương Tuyết không có nhiều thời gian chơi như vậy, cô ấy nhân dịp nghỉ lén lút đi làm thêm, muốn cố hết sức giảm bớt áp lực trong nhà.
Thình lình, một người lảo đảo lao ra, suýt nhào vào Liễu Dung, dọa Liễu Dung hết hồn, nhảy về sau một bước dài.
Lương Tuyết kêu lên:
- Anh?
Liễu Dung lúc này mới nhìn ra, người trước mắt đầy mùi rượu, tóc tai ướt nhẹp nhếch nhác chính là Lương Túc đã tốt nghiệp lên cấp ba.