Sự quan tâm cẩn thận từng li từng tí như thế khiến Liễu Dung cảm thấy khó chịu nhưng không dám nói, cô bắt đầu co lại bất động, chỉ tập đi lúc cha mẹ ra ngoài đi làm không có nhà. Ban đầu họ mời một cô giúp việc để chăm sóc cô đi đứng bất tiện nhưng bị Liễu Dung kiên quyết sa thải___cô trở nên vừa nhạy cảm vừa đa nghi, ghét tiếp xúc với người ngoài.
Mùa đông, trong phòng không đủ thông thoáng, không khí không tốt như mùa hè, trong thành phố phía bắc, ngay cả mặt trời vừa vào đông cũng từ mẹ chồng ác độc biến thành nàng dâu nhỏ, bắt đầu nhẹ nhàng yếu ớt, cả thành phố như đầy mùi mệt mỏi, già nua và hậm hực.
Liễu Dung bắt đầu cả đêm mất ngủ, cô khó mà chịu nổi kiểu sống như gần đất xa trời này, chợt cảm thấy mình cần nghĩ biện pháp ngay để thay đổi cách sống, bằng không sẽ thật sự mục nát mất.
Cô lại nửa đêm không ngủ, chợt bò dậy, lấy laptop đặt đầu giường xử lý một tấm ảnh chân dung nửa người mình từng chụp ở trường___biến hai má thành xanh xanh vàng vàng, thậm chí rắc đầy những chấm nhỏ li ti, tóc xõa trên vai không chút sức sống, lộ vẻ u ám, mắt hơi xệ, ánh mắt lờ đờ như ngôi sao đã tắt.
Kỹ thuật photoshop của Liễu Dung khá tốt, cô dùng hai tiếng đồng hồ biến “mình trong quá khứ” thành “mình trong tương lai”__biến một cô gái tươi tắn rạng ngời thành một quái vật như xác không hồn.
Cô nhìn chằm chằm sinh vật như diễn viên quần chúng phim “Vùng đất quỷ dữ” kia trên màn ảnh, lẳng lặng nhìn hai phút, sau đó cố gắng ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi lấy hết dũng khí rồi lại nhìn hai phút, khắc sâu hình ảnh như cương thi kia vào lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Hai năm… không, không cần một năm, mày sẽ biến thành thế này, mày sẽ biến thành thế này…
Lúc này trong khu lặng ngắt như tờ, một mình cô yên lặng tựa đầu giường, trong phòng chỉ có ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua rèm cửa sổ và chút ánh sáng yếu ớt từ màn hình vi tính.
- Rốt cuộc mình nên thế nào đây?
Cô lặng lẽ hỏi chính mình.
Sau đó Liễu Dung lại nhìn bức ảnh trong máy tính, cảm thấy thực quá xấu, thế là cô rảnh rỗi refresh màn hình, thấy một file nhỏ trong góc, trên đó viết “kế hoạch 5 năm”, Liễu Dung mở ra__file này do cô tạo hồi mới lên đại học, bên trong là kế hoạch cô lập ra cho từng bước cuộc đời, và ảnh lưu niệm cô chụp ở mỗi hoạt động tại đại học C.
Cô gái cười tít mắt trong ảnh như hơi xa lạ, cứ như không phải là cô.
Mình đáng lẽ phải thế này, cô nghĩ, nghĩ một hồi, cô ngẩn người.
Trong đêm tối, cô tự vấn bản thân, hỏi thẳng tâm hồn mình____mình nên là người thế nào? Bây giờ mình là người thế nào? Mình đau khổ? Mình vui vẻ? Lý tưởng của mình vẫn còn chứ? Mình đã từ bỏ thứ gì? Và lại muốn lựa chọn thứ gì?
Mình cứ thế tiếp tục, cứ thế tiếp tục, là đúng hay sai?
Hôm sau Liễu Dung hiếm hoi không ngủ nướng, khi cha mẹ dậy chuẩn bị đi làm thì cô cũng dậy, sau đó tuyên bố trên bàn ăn sáng:
- Con muốn tìm chút chuyện để làm.
Bây giờ lời của cô trong nhà như thánh chỉ, cô vừa lên tiếng là hai người khác liền dừng đũa lắng nghe thánh ý. Mẹ Liễu Dung căng thẳng hỏi:
- Con muốn làm gì?
- Ra ngoài tìm việc.
Liễu Dung nói, cô thấy cha mẹ nhìn nhau, vẻ mặt lưỡng lự không yên liền biết họ nghĩ nhiều rồi.
Cha Liễu Dung nhịn hồi lâu mới thốt ra một câu:
- Tình hình kinh tế nhà mình vẫn chưa có trở ngại.
Liễu Dung nhìn cha.
Cha Liễu Dung đắn đo một hồi như mỗi chữ đều được lăn qua trở lại nhiều lần trước khi nói:
- Nhà chỉ có mình con là con, cũng xem như dư dả, con có thể an tâm ở nhà mấy năm, qua một thời gian cơ thể khỏe lên rồi lại đi học gì đó... nếu thực không được thì cha mẹ đưa con ra nước ngoài cũng được.
Liễu Dung gật đầu:
- Con biết là không thiếu tiền xài, con muốn ra ngoài làm chút chuyện, bằng không sẽ tách rời xã hội mất.
Mẹ Liễu Dung lại hỏi:
- Vậy con muốn làm gì?
- Để xem đã, bây giờ con lên mạng tìm.
Chiều hôm đó cô tìm được công việc phát tờ rơi, đối phương nói muốn phỏng vấn, Liễu Dung nói với gia đình, hôm sau cha Liễu Dung xin nghỉ làm một ngày, đưa cô đến nơi phỏng vấn.
Đó là một công ty nhỏ ở địa phương, người tuyển dụng là một người đàn ông trung niên đầu hói, mắt muốn trừng rớt ra ngoài, nhìn xe lăn và ống quần trống rỗng của Liễu Dung không chút kiêng kỵ, vẻ mặt không thể nào tưởng nổi, hỏi:
- Cô gái, cô đến xin việc thật đấy à?
Hàm ý trong ánh mắt ấy của ông ta quá rõ ràng, dù là người bình thường cũng thấy chướng mắt, lòng Liễu Dung nguội lạnh nhưng cô vẫn lẳng lặng gật đầu.
Ông ta bĩu môi, dựa vào ghế, ngón tay lãnh đạm khảy khảy lá cây trên bàn làm việc, nói bằng khẩu âm vùng khác:
- Cô gái à, công việc này của chúng tôi tuy khá đơn giản nhưng cũng cần đi lại. Tôi xem CV của cô... hình như xuất thân từ trường danh tiếng mà, sinh viên tài cao, tôi thấy cô có thể thử kiểu công việc khác, như thiết kế này, viết lách này, mấy công việc mà ngồi nhà gõ bàn phím là được thì tốt hơn.
Liễu Dung nói:
- Tôi có thể đi được.
Ông ta thở dài:
- Ra ngoài đừng nói công ty chúng tôi kỳ thị người tàn tật__cô đi thế nào? Đi cho tôi xem xem.
Liễu Dung gắn chân giả, vất vả vịn xe lăn đứng dậy, cắn răng cúi đầu, nhấc chân lên một cách đầy tủi nhục, bước đi trong văn phòng___cô cảm thấy mình như thú lạ trong đoàn xiếc, bị người khác nhìn để mua vui.
Nhưng thời gian mua vui ấy rất ngắn ngủi, cô lảo đảo bước đi với tư thế quái dị chưa được năm bước thì người đàn ông đầu hói kia không kiên nhẫn nữa, dùng bút gõ gõ bàn:
- Được rồi được rồi, dáng vẻ này của cô mà ra ngoài sẽ phá hỏng hình tượng công ty chúng tôi mất, chúng tôi không thiếu người, cô tìm chỗ khác đi.
Cửa văn phòng nặng nề khép lại sau lưng, khoảnh khắc ấy, mắt Liễu Dung đỏ lên, nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm lại, cha còn bên ngoài đợi cô, sao cô có thể khóc chứ?
Cô bắt đầu quá trình đi phỏng vấn dài dằng dặc, lên mạng tìm thông tin việc làm hết chỗ này đến chỗ khác, rồi lại bị từ chối hết lần này đến lần khác. Thời đại này quá rối ren hỗn loạn, ngay cả người có cơ thể đầy đủ và khỏe mạnh còn không biết làm sao, huống hồ là cô?
Cuối cùng Liễu Dung nghĩ đến một người___Lương Tuyết, cô sờ điện thoại chần chừ rất lâu, vì cô đã cắt đứt liên lạc với bạn cũ lâu rồi, vả lại Lương Tuyết còn là... em họ của Lương Túc.
Cuối cùng cô vẫn hạ quyết tâm, không thể cả đời trốn tránh không gặp được, cô đã đi qua hơn nửa thành phố, đã bị vô số người nhìn với ánh mắt kỳ dị và trào phúng, còn có thể thế nào đây?
Ai khi mới rời khỏi lớp vỏ bảo vệ cũng mềm mại yếu ớt, bị va đập ma sát, sẹo chồng thêm sẹo rồi từ từ kết thành một lớp vỏ, lúc đó mới thành kim cương bất hoại.
Lương Tuyết giới thiệu cho cô công việc gia sư ở cách nhà không xa, dạy toán lý anh cho một nữ sinh chuẩn bị thi trung học, mỗi tuần ba buổi, mỗi buổi hai tiếng, mỗi tiếng 40 tệ.
Đúng lúc Lương Tuyết cũng phải đi làm gia sư, cô ấy đến nhà Liễu Dung sớm, đẩy xe lăn Liễu Dung qua rồi tự mình đi xe buýt.
Công việc gia sư cũng không dễ làm, mẹ nữ sinh hơi khó tính, bà đeo cặp kính gọng vàng, ánh mắt nghiêm khắc, Liễu Dung dạy, bà ở bên cạnh nghe, như một người giám sát với sắc mặt khó ở.
Liễu Dung mượn việc chuyên tâm dạy học để né tránh ánh mắt người phụ nữ ấy, ánh mắt đó khiến cô khó chịu, cô không hiểu, thời đại này sao tình người lại lạnh lùng đến vậy, không ai chịu tin tưởng người khác, giả thiết tiền đề cơ bản của mọi người khi đối đãi với người khác luôn là: nếu tôi không cẩn thận, cô sẽ lừa gạt tôi.
Liễu Dung đành đầu tư 120% vào, may là cô cũng tìm tòi được ít quy luật sư phạm đơn giản lúc tham gia đoàn dạy học tình nguyện, nhưng dù vậy, tuần nào cô cũng mất nhiều thời gian để chuẩn bị giáo án__làm thế nào để giảng những định luật định lý toán học vật lý mà cô cảm thấy vô cùng đơn giản nhưng học sinh của cô lại cảm thấy như thiên thư theo một cách vừa thú vị vừa dễ hiểu, làm thế nào để kích thích hứng thú của một nữ sinh với tiếng Anh, làm thế nào để hướng dẫn em ấy sửa chữa những bài viết tiếng Anh đầy rẫy lỗi chính tả và ngữ pháp.
Cô xem công việc bán thời gian này thành công việc toàn thời gian, cẩn thận tận tụy, cuối cùng mẹ cô bé đã tươi cười khi mở cửa cho cô, từ giám sát mỗi ngày thành thỉnh thoảng kiểm tra, sau cùng là hoàn toàn tin tưởng cô.
Thành tích kiểm tra tháng của học sinh tăng 15 hạng trong lớp, mẹ cô bé đặc biệt giữ cô lại ăn bữa cơm, cô khó từ chối thịnh tình của đối phương, chỉ có thể gọi điện thoại bảo Lương Tuyết đi trước, không cần đợi cô, cô cũng không thông báo với người nhà___cô cảm thấy mình đã rất quen thuộc với quãng đường này, đủ để tự đẩy xe lăn từ từ về.
Lúc cô ra, trời đã hơi tối, mẹ gọi điện thoại giục nhiều lần, cô đảm bảo chắc chắn mình có thể tự về không thành vấn đề, đồng thời đang trên đường.
Vì sợ người nhà sốt ruột, Liễu Dung đi hơi gấp, chồng giáo án, sách bài tập và tài liệu giảng dạy đều đặt trên đùi, cô không cẩn thận làm bánh xe lăn mắc ổ gà, lắc lư mạnh, sách vở ào ào rơi hết xuống đất.
Cô thở dài, cảm thấy hôm nay mình vui quá hóa buồn, đành cố sức nhấc chân giả, từ từ uốn cong nó, toàn thân nghiêng đi, trượt xuống khỏi xe lăn, nằm trên đất nhặt sách.
Lúc này chợt có một người từ không xa phía sau cô bước nhanh tới, không nói gì khom người xuống, nhanh chóng nhặt hết lên giúp cô.
Liễu Dung ngước mắt___là Lương Túc.
Lương Túc hình như không dám nhìn cô, nhanh tay nhanh chân nhặt đồ rồi đỡ cô lên xe lăn, lại nhét đồ vào lòng cô, hồi lâu sau mới dè dặt nói, giọng hơi khàn:
- Thật... trùng hợp.