“Triệt, ngươi tin ta hay tin hắn?” Hàn Canh đối mặt Hi Triệt nói.
“Canh, ngươi hôm nay thật kỳ lạ.” Hi Triệt ngiêng đầu, không biết hắn đang nói cái gì.
“Triệt, ngươi nói ta biết.” Hàn Canh nôn nóng nắm tay Hi Triệt.
“Đương nhiên là ngươi rồi, đồ ngốc.” Hi Triệt nghịch ngợm le lưỡi làm mặt quỷ “Canh ngốc, ta đương nhiên là tin tưởng ngươi.”
“Triệt.” Hàn Canh không nén được bản thân sợ hãi, ôm eo Hi Triệt, chặt chẽ ôm y vào lòng.
“Canh?” Hi Triệt thật sự không hiểu vì sao Hàn Canh lại sợ hãi như vậy, nhưng hiện giờ, y không muốn hỏi. Y chỉ muốn để cho chính mình hoàn toàn nhập vào trong lòng Hàn Canh, hưởng thụ cơ thể ấm áp cùng tiếng tim đập của Hàn Canh.
Đột nhiên ngực Hi Triệt trở nên đau đớn, y vội vàng đẩy Hàn Canh ra gắt gao ôm ngực mình, khổ sở cơ hồ như không thở nổi.
“Triệt, làm sao vậy?” Hàn Canh vội vàng đỡ lấy Hi Triệt, ôm vào trong ngực, nhẹ thi triển khinh công, bay về phía Y Lan Các.
Y Lan Các
“Thủy Nguyên, ngươi có biết Hi Triệt bị sao không?” Hàn Canh lo lắng nhìn về phía Hi Triệt nằm trên giường gương mặt tái nhợt.
“Hàn Canh, ngươi theo ta ra ngoài một chút.” Thủy Nguyên buông ra tay Hi Triệt, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
“Rốt cuộc là làm sao, ngươi có nói hay không!” Hàn Canh vô cùng lo lắng nhìn Thủy Nguyên từ đầu đến cuối chưa nói một câu.
“Hi Triệt, hắn trúng độc.” Thủy Nguyên gục đầu xuống, thanh âm trầm thấp biểu hiện ra đau thương của hắn.
“Trúng độc?” Hàn Canh gần như nổi trận lôi đình “Là ai làm, mấy ngày nay ta một tấc cũng không rời bảo hộ Hi Triệt, ai lại có cơ hội hạ độc?”
“Là thúc phụ ta.” Thôi Thủy Nguyên thở dài một hơi, chậm rãi nói.
“Lý Tú Mãn?” Hàn Canh thốt ra “Hắn, hắn vì sao phải làm vậy?”
“Ngươi còn nhớ rõ chuyện lúc nhỏ của ngươi không?” Thủy Nguyên quay đầu lại, nhìn thẳng măt Hàn Canh.
Lúc nhỏ? Hắn...........
Hắn chỉ nhớ rõ, chính mình có kí ức bắt đầu từ khi sống ở Kim gia. Lão gia nghiêm khắc huấn luyện hắn, khiến cho hắn trở thành một hộ vệ ưu tú bảo hộ thiếu gia. Nhưng mà, ánh mắt lão gia nhìn hắn luôn luôn có một tia đau thương. Đây cũng chính là nguyên nhân hắn cảm thấy nghi hoặc.
“Thúc phụ có nói qua với ta. Mấy mươi năm trước, cha ngươi Hàn Duẫn Thiên, bởi vì ân oán cá nhân, một phen hỏa thiêu gia đình của thúc phụ ta. Thúc phụ cực kỳ bi thương, thề nhất định phải tìm cha ngươi báo thù. Không ngờ đến, cha ngươi đã sớm dự liệu được hậu quả sự tình, đem ngươi thoát đi cùng hoạn nạn chi giao của hắn Kim Thù Vũ, hi vọng ngài có thể nuôi dưỡng ngươi thành người. Sau đó, cha ngươi ở trong đêm giông tố tự vận chết. Này có lẽ chính là nguyên nhân thúc phụ muốn hạ độc Hi Triệt.” Thủy Nguyên chậm rãi nói ra ân oán tình cừu mấy mươi năm trước.
“Vậy hắn, vì sao thương tổn Hi Triệt? Giết ta là được rồi!” Hàn Canh tức giận nói. Tưởng tượng đến Hi Triệt bị hạ độc, còn không biết giải dược ở đâu, sống chết chưa rõ, Hàn Canh liền nổi giận. “Hắn giết ta, không phải xong hết mọi chuyện rồi sao?”
“Lúc trước, cha ngươi phóng hỏa đốt chết thê nhi hắn. Hắn muốn cho ngươi cũng nếm thử nỗi khổ mất đi người thân.” Thủy Nguyên dùng giọng điệu nhàn nhạt giải thích.
“Vậy ngươi, vì sao phải nói với ta? Ngươi không sợ ta bắt ép ngươi đi uy hiếp thúc phụ ngươi giao ra giải dược sao?” Hàn Canh hỏi.
“Ta yêu Hi Triệt, hy vọng hắn có thể hạnh phúc. Hiện giờ hắn bị hạ độc, ta cũng không thoát khỏi liên quan. Nếu ngươi dùng ta uy hiếp thúc phụ, ta cũng sẽ không e ngại.” Thôi Thủy Nguyên từng câu từng chữ nhìn mắt Hàn Canh hồi đáp.
‘Hảo hán tử’ Hàn Canh trong lòng khen ngợi Thủy Nguyên. Hắn rõ ràng biết nếu mình biết Hi Triệt trúng độc sẽ đem hắn làm công cụ uy hiếp Lý Tú Mãn giao ra giải dược, hắn còn mặt không đổi sắc tim không đập loạn nói cho mình chân tướng sự việc. Nếu không có Hi Triệt, bọn họ có lẽ sẽ trở thành hảo huynh đệ.
“Ta sẽ không bắt ngươi uy hiếp Lý Tú Mãn, bởi vì ta biết ngươi cũng là bị hắn lợi dụng.” Hàn Canh chân thành nhìn mắt Thủy Nguyên. “Ta nói được làm được.”
“Ta sẽ giúp ngươi.” Thủy Nguyên không khỏi ngây người một lúc. Người này, chẳng lẽ thật sự không đem mình làm con tin uy hiếp sao? Trong đầu người này rốt cuộc chứa cái gì?
“Thủy Nguyên,” Hàn Canh nhìn phía Thủy Nguyên, chậm rãi nói: “Nếu không có Hi Triệt, chúng ta hẳn là hảo huynh đệ.”
“Hàn Canh ngươi.........” Bị Hàn Canh làm cho cơ hồ nói không nên lời, nén xuống cảm kích mà nói ra “Cho dù có Hi Triệt, ta cũng hy vọng chúng ta là hảo huynh đệ.”
“Ừm.” Hàn Canh cảm kích hướng Thủy Nguyên cười, vội vàng rời đi.