“Vâng, ca. Phải cùng Hi Triệt ca sống thật tốt. Hi Triệt ca, liền nhờ ngươi.” Thủy Nguyên quay đầu, ôn nhu cười với Hi Triệt.
“Thủy Nguyên, ngươi.......” Hi Triệt vừa muốn mở miệng lại bị Thủy Nguyên đánh gảy.
“Yên tâm đi, thúc phụ ta đã bị xử tử. Đừng lo lắng nữa. Ha ha.” Thủy Nguyên nói cho Hàn Canh tình huống của Lí Tú Mãn, để Hàn Canh cùng Hi Triệt không lo lắng thế nữa.
Thủy Nguyên nhìn về phía Hi Triệt, vẻ mặt sáng lạn tươi cười. Quay đầu, một giọt nước mắt trong suốt đọng lại trên mặt. Không muốn làm cho Hi Triệt thấy, liền nhanh hơn động tác trên tay, phiên thân lên xe ngựa.
“Thủy Nguyên.” Hi Triệt tránh khỏi bàn tay nắm chặt của Hàn Canh, nôn nóng hướng Thủy Nguyên hô lên. Những lời này, nếu bỏ lỡ, sẽ không còn cơ hội nữa!
Thủy Nguyên mỉm cười từ bên trong xe vươn đầu ra, trêu ghẹo nói: “Gì hả, Hi Triệt ca. Ta thật vất vả mới thoát khỏi ma chưởng của ngươi, ngươi còn muốn bắt ta lại sao.”
“Thủy Nguyên,” Hi Triệt trong mắt đã hàm lệ, từng câu từng chữ đối Thủy Nguyên nói ra lời chính mình muốn nói cho hắn nhất.
“Đa tạ ngươi.” Hi Triệt chân thành nhìn Thủy Nguyên, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Gì vậy, ca.” Thủy Nguyên dường như rốt cuộc kìm không được nước mắt, rất nhanh xoay người lau đi. “Ca, đừng khách sáo. Ngươi hạnh phúc, ta cũng hạnh phúc.”
“Thủy Nguyên à,” Hi Triệt nước mắt càng lúc càng nhiều, làm Hàn Canh không khỏi nâng tay lau đi.
“Ca, ta đi rồi, sẽ nhớ ngươi.” Thủy Nguyên lần cuối cùng đối Hi Triệt tươi cười sáng lạng. Nụ cười kia sáng ngời chói lóa, tựa như lần gặp gỡ ban đầu mấy mươi năm trước.
“Giá!” Thủy Nguyên hét một tiếng, ngựa nhanh chóng chạy đi. Hắn chậm rãi nhìn thân ảnh Hi Triệt cùng Hàn Canh càng lúc càng mơ hồ, nở nụ cười sáng lạn.
Hi Triệt, tạm biệt, ta yêu ngươi.