Lần đầu gặp ngươi dưới ánh hoàng hôn..........
Ôn nhu của ngươi.........
Tựa như bích thủy............
“Thủy Nguyên, giới hạn của ngươi là đâu?”
Thủy Nguyên quay đầu lại, nhìn gương mặt Cơ Phạm luôn luôn lộ vẻ tươi cười.
“Thủy Nguyên, vẫn không quên được y sao?”
Vẻ mặt đau thương của Thủy Nguyên chiếu vào trong mắt Cơ Phạm, ưu thương như thế........
“Thủy Nguyên, cùng một chỗ với ta đi.” Cơ Phạm vươn hai tay, lẳng lặng ở tại chỗ chờ. Nếu ta có thể làm cho Thủy Nguyên quên đi Hi Triệt, vậy thì tốt rồi.
“Cơ Phạm.” Thủy Nguyên hồi thần, nhìn y đứng tại chỗ vươn hai tay. “Ta muốn cùng một chỗ với ngươi.”
Cơ Phạm cười, trong mắt chảy xuống giọt lệ trong suốt. “Rốt cục cũng đợi được ngày này, Thủy Nguyên.”
Y nhào vào trong lòng Thủy Nguyên, đầu tựa lên bờ vai dày rộng của hắn, thì thào nói: “Cho ta thời gian, ta sẽ khiến ngươi quên được y.”
“Được” Thủy Nguyên chậm rãi nâng tay ôm chặt thắt lưng mảnh khảnh của Cơ Phạm.
Nếu có thể, ta sao lại không muốn quên y chứ? Quên đi ôn nhu như bích thủy của y........
“Canh, Thủy Nguyên vẫn chưa có tin tức sao?” Hi Triệt nghe được tiếng bước chân của Hàn Canh, vội vàng chạy ra.
“Phải.” Hàn Canh thùy hạ mi mắt, “Lại làm ngươi thất vọng rồi.”
“Không sao, Canh.” Hi Triệt thả lỏng người nằm trong lòng hắn. “Nhiều ngày như vậy, ngươi cũng mệt mỏi rồi.”
“Triệt, ta không mệt. Chỉ cần có thể tìm được Thủy Nguyên, ta làm gì cũng được.” Hàn Canh lẳng lặng ôm Hi Triệt, thành khẩn nói.
“Canh, ta không muốn để ngươi tìm hắn nữa.” Hi Triệt nâng tay phủ lên tuấn nhan góc cạnh rõ ràng của Hàn Canh. “Đều gầy đi rồi, ta không muốn ngươi tìm nữa.”
Vừa nghĩ đến Hàn Canh bên ngoài một ngày một đêm phong trần mệt mỏi tìm hiểu tin tức Thủy Nguyên, Hi Triệt liền áy náy không dám nhìn gương mặt mệt mỏi của Hàn Canh.
“Không sao đâu, Triệt. Chỉ cần ngươi vui vẻ, ta làm gì cũng đáng mà.” Hàn Canh bắt lấy bàn tay phủ trên mặt mình của Hi Triệt, ủ vào trong ngực “Ngươi nghe đi, nó nói là, vì ngươi có làm gì cũng xứng đáng.”
Hi Triệt lẳng lặng nghe tiếng tim đập trầm ổn của Hàn Canh. Xoay mặt đi, khóe mắt chảy xuốt giọt lệ.
Kim Hi Triệt, ngươi có đức gì, có thể tìm được một người như vậy, thương ngươi, sủng ngươi, yêu ngươi, không một câu oán hận?
“Triệt, đừng khóc.” Hàn Canh đau lòng nâng lên khuôn mặt xinh đẹp của Hi Triệt. “Đừng khóc, ta đau lòng.”
“Canh, vì sao tốt với ta như vậy?” Hi Triệt nâng lên đôi mắt ngập nước hỏi Hàn Canh.
“Bởi vì, ta yêu ngươi.” Hàn Canh vẻ mặt thâm tình nhìn gương mặt xinh đẹp của Hi Triệt. Tuy rằng những lời này, đã nói không dưới một trăm lần, nhưng mỗi lần nói ra vẫn động lòng người như vậy.
Hàn Canh, ngươi có đức gì, có thể tìm được một người như vậy, vì ngươi lo nghĩ, vì ngươi rơi lệ, vì ngươi bận lòng, trọn đời không hối hận?
Gió lẳng lặng thổi, dường như không muốn quấy rầy đôi bích nhân sưởi ấm lẫn nhau này. Liền như một đóa song sinh hoa, lẳng lặng nở rộ.