Mạc Tiêm Tiêm là đích nữ của Mạc phủ, thân phận địa vị đều không giống người thường, hôm nay gặp chuyện ở Dung phủ, tội danh này không phải ai cũng có thể chịu trách nhiệm.
Tất cả những người vừa rồi ở trong hoa viên đều bị Đại phu nhân gọi đến chính đường.
Sau khi Dung Định Viễn vừa trở về phủ ngoại trừ hỏi một câu 'xảy ra chuyện gì', thì không có nói một chữ một câu nào nữa, chắc chắn hắn vô cùng tin tưởng Đại phu nhân Diệc thị!
Lúc này, Dung Định Viễn ngồi trên chính vị, Đại phu nhân và các nàng ngang nhau, cả đám hạ nhân theo như phẩm cấp hoặc đứng hoặc quỳ.
Dung Noãn Tâm thản nhiên đứng ở vị trí ngang bằng với Dung Huệ Như, nửa rủ hai mắt xuống, vô cùng khiêm tốn, nhưng cũng không hèn mọn.
Nhưng trong lòng lại âm thầm nhớ lại suy nghĩ của Dung Định Viễn đối với nàng vào lúc này, mới vừa rồi thoáng nhìn qua một chút, chỉ kịp thấy rõ chút áy náy nhỏ nhặt của hắn!
Mặc dù sau đó Dung Định Viễn không nhìn nàng nữa, nhưng Dung Noãn Tâm biết hắn vẫn đang âm thầm quan sát nàng.
Mặt mũi Dung Huệ Kiều tái nhợt đứng sau lưng hai vị tỷ tỷ, lúc này, nàng cũng không có tâm tình đi chú ý Dung Noãn Tâm đứng ở phía trước nàng.
”Nói xem, đã xảy ra chuyện gì!” Con ngươi Đại phu nhân nhanh chóng quét một vòng trên thân mọi người, rồi sau đó không nhanh không chậm nhận lấy tách trà Lâm mụ đưa tới uống một ngụm, đối với chuyện này trong lòng nàng đã sớm có tính toán!
Dung Huệ Kiều cắn răng, vô cùng tức giận trừng mắt liếc Dung Noãn Tâm, thầm nghĩ, nếu không phải vì tiện chân này, làm sao mình có thể phạm sai lầm, nàng hạ quyết tâm, nếu Đại phu nhân trách tội xuống, nàng sẽ đẩy trách nhiệm lên người Dung Noãn Tâm.
Dù sao, với thân phận của Dung Noãn Tâm cũng không có lá gan tranh luận mọi chuyện với nàng.
Sau khi hạ quyết tâm, Dung Huệ Kiều âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Ánh mắt sắc bén của Đại phu nhân lướt một vòng trên người các vị tiểu thư, thấy không có ai nói chuyện, ấn đường nàng nhíu lại, vỗ bàn đứng lên.
”Mẫu thân đừng nổi giận, chuyện này quả thật khó mà nói rõ ràng, có lẽ Nhị muội và tỷ tỷ đã chơi đùa quá mức!” Dung Huệ Như do dự, nhưng vẫn là người đầu tiên đứng ra nói mấy câu!
Lời này của nàng giống như là đang giúp đỡ, nhưng trong lúc vô hình cũng đã tính một phần lên người Dung Noãn Tâm!
Dung Định Viễn tán thưởng nhìn nàng một cái, rất dễ nhận thấy, Dung Huệ Như biết rõ đạo lý và thông minh rất được lòng Dung Định Viễn.
Ấn đường Đại phu nhân nhíu một cái, hơi nghi ngờ nói: “Tiêm Tiêm và Huệ Kiều chơi chung một chỗ từ lúc nào?”
Rất dễ nhận thấy, Đại phu nhân hiểu lầm ý tứ của Dung Huệ Như, cho rằng tỷ tỷ trong miệng nàng chính là Mạc Tiêm Tiêm, hoặc là chính Đại phu nhân còn chưa ý thức được trong phủ đã có thêm hai người!
Dung Huệ Như cười nhìn Noãn Tâm một cái, thân thiết nói: “Mẫu thân, là vị tỷ tỷ này!”
Dung Định Viễn vốn yên tĩnh thưởng trà hai mắt cũng lóe lên, ngẩng đầu nhìn Dung Huệ Như, gật đầu nhẹ đến mức không thể nhìn thấy.
Đại phu nhân cũng lập tức ý thức được vừa rồi mình đã sai sót, lập tức đổi thành khuôn mặt ôn hoà, chậm rãi nói: “Noãn Tâm mới trở về phủ đã làm quen với Nhị nha đầu, đây là chuyện tốt!” Dứt lời, nàng quay đầu lại, nói với Dung Định Viễn: “Lão gia, thiếp thấy chuyện này nên dừng ở đây thôi, ngày mai thiếp chuẩn bị một vài lễ vật, tự mình đến Mạc phủ nhận lỗi, thế nào đại ca cũng sẽ nể mặt thiếp!”
Dung Huệ Kiều tuyệt đối không ngờ mình phạm phải lỗi lớn như vậy lại có thể không bị trách phạt, trong lòng đang âm thầm vui vẻ, lại nghe ngoài cửa có tiếng bước chân hỗn loạn, ngay sau đó một thanh âm sắc nhọn truyền đến!
”Xong gì chứ, chuyện này còn chưa biết là lỗi của ai!”
Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Nhị phu nhân hùng hùng hổ hổ dẫn một đám người tiến vào.
Dung Noãn Tâm bật cười, thầm nghĩ, người gây chuyện đến rồi.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Nhị phu nhân, vì vậy, không ai nhìn thấy nụ cười thắng lợi trên khóe miệng Đại phu nhân, chợt lóe lên.
”Nhị đệ muội chỉ giáo cho?” Đại phu nhân ra vẻ nghi ngờ nói.
Nhị phu nhân này vốn là người nóng tính, nghe hạ nhân nói mấy câu, liền không phân tốt xấu chỉ vào Dung Noãn Tâm, lớn tiếng quát: “Rõ ràng là lỗi của nha đầu này, tại sao lại trách đến trên đầu Huệ Kiều của chúng ta, ta thấy nha đầu này chính là khắc tinh, mới trở về phủ đã gây chuyện, có lẽ là nha đầu này mang theo đồ không sạch sẽ gì đó đến phủ cũng không chừng, Đại lão gia, ta cho rằng nên tìm người tính tính toán toán bát tự cho nha đầu này, có phải bất hòa với phủ chúng ta hay không......”
Gương mặt Đại phu nhân cứng đờ, nhưng trong lòng âm thầm vui mừng.
Nàng vốn cho rằng Dung Noãn Tâm chính là một dã nha đầu ở nông thôn cái gì cũng không biết, nắm được điểm yếu của nàng là chuyện vô cùng dễ dàng! Lại không ngờ rằng, nha đầu này cử chỉ hào phóng, nói năng tao nhã, lễ nghi và khí chất làm cho người ta không tìm ra được một chút sai sót.
Nàng đang lo, ngược lại Nhị phu nhân lại hiểu lòng nàng!
Nghĩ đến đây, trên mặt Đại phu nhân càng lúng túng, nàng trừng mắt quát Nhị phu nhân: “Làm càn, người nói gì vậy, đây là lời một trưởng bối nên nói!”
Nhị phu nhân đương nhân bất nhượng (*) phản bác: “Có gì nên nói hay không, chẳng lẽ muốn trong phủ này xảy ra án mạng rồi mới đi truy cứu?”
(*) Gặp điều nhân thì mình gánh vác lấy, dù là thầy của mình, thì cũng chẳng nhường.
”Im miệng!” truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn ;lê; ;quý; ;đôn;
Bộp một tiếng, bàn gỗ Lê dài khắc hoa rung động không thôi, ly trà đặt ở trên theo tiếng vang bể thành 7, 8 mảnh.
Nhị phu nhân run sợ ngậm miệng không nói, đối với vị đại bá (anh trai của chồng) chiến công hiển hách này, nàng vẫn có ba phần kiêng kỵ! Mặc dù trong lòng rất sợ, nhưng ngoài miệng nàng vẫn không chịu nhận thua như cũ, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Ta nói một chút cũng không sai, nếu không con rùa trường thọ được nuôi dưỡng ở hồ sen cũng chẳng biết tại sao lại chết!”
Nghe vậy, Dung Định Viễn trừng mắt, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Ngươi nói lại lần nữa!"