Thiên Mộ Diêu vội vàng tiến lên dìu hắn, ân cần hỏi han: "Làm sao vậy? Lại không thoải mái?"
Mặt Thiên Mộ Ly trắng bệch, khẽ gật đầu, được Thiên Mộ Ly và Dung Cảnh Hồng một trái một phải dìu đi, ngồi xuống bên cạnh bàn đá cẩm thạch.
Bệnh này của hắn, nghe nói là bẩm sinh, lúc mới sinh tất cả mọi người đều cho rằng sẽ chết yểu, nếu không phải Hoàng thượng khăng khăng cho thái y chẩn mạch, mới phát hiện hài tử này vẫn còn khả năng sống sót, chỉ sợ hắn cũng không sống tới hôm nay.
Lúc ấy, Khánh phi mẫu thân của hắn là Sủng phi của Hoàng đế, cũng vì vậy Hoàng thượng yêu ai yêu cả đường đi lối về, càng thêm sủng ái Thất Hoàng tử hắn, thậm chí vượt qua cả Trưởng Hoàng tử lúc đó, khi hắn tròn một tuổi, cho gọi Văn Võ Bá Quan trong triều cử hành lễ chọn đồ vật đoán tương lai cho hắn.
Lễ nghi này, xưa nay chỉ cử hành cho Trưởng Hoàng tử hoặc Thái tử.
Dụng ý chính là chiếu cáo thiên hạ.
Lúc đó Thiên Mộ Ly chỉ là một Thất Hoàng tử nho nhỏ, trong lễ chọn đồ vật đoán tương lai, tay trái hắn cầm ngọc tỷ, tay phải nắm lệnh bài, làm cho tất cả quan viên và Tần phi có mặt trố mắt chắt lưỡi.
Quốc sư từng tiên đoán, Thất Hoàng tử là Thiên Mệnh Sở Quy, Nhân Thượng Chi Nhân (Số trời đã định, đứng trên vạn người)!
Một câu nói dẫn tới sóng to gió lớn trong triều đình, hậu cung càng thêm gió nổi mây bay, Thiên Mộ Thần thân là Trưởng Hoàng tử cùng với Thiên Mộ Diêu thân là Tam Hoàng tử, còn có Nhị Hoàng tử Thiên Mộ Huyền chết oan chết uổng trong trận tranh đấu của hậu cung.
Lúc ấy có thể nói là đấu đến ngươi chết ta sống, số người muốn hại Thiên Mộ Ly nhiều đếm không xuể.
Khánh phi mẫu thân Thiên Mộ Ly chính là chết trong trận sóng gió kia, lúc đó Thiên Mộ Ly chỉ mới 4, 5 tuổi, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
Nhưng sau khi Khánh phi chết, từ đó về sau, mỗi ngày hắn đều phải uống thuốc đắng do thái y đưa tới, quanh năm triền miên giường bệnh, cho đến mấy năm gần đây, mới có thể miễn cưỡng xuất cung đi một chút.
Cũng may Tam Hoàng tử Thiên Mộ Diêu vẫn huynh đệ tương chiếu (quan tâm, giúp đỡ lẫn nhau) cùng hắn, mới không còn bị những Hoàng tử hoặc Tần phi khác khi dễ.
"Không có gì đáng ngại, bệnh cũ, nghỉ một lát là tốt thôi!" Hắn khoát tay áo, khuôn mặt suy yếu thoáng hiện vẻ khổ sở, thân thể gầy yếu dựa vào bên cạnh bàn đá cẩm thạch, hắn càng có vẻ gầy yếu hơn.
Di Mãn viện.
Dung Noãn Tâm như bình thường theo nha hoàn thông báo đi vào đại sảnh, lại phát hiện ngày hôm nay nơi này cực kỳ náo nhiệt, giống như có việc mừng.
Trừ Đại phu nhân, Nhị phu nhân cũng ở đây, tiếp theo chính là Tần Thái Vân mẫu thân Dung Noãn Tâm, cùng với Dung Huệ Như đứng yên bên cạnh Đại phu nhân.
Hình như vừa rồi bọn họ đang bàn bạc chuyện gì đó, thấy Dung Noãn Tâm đi vào, Tần Thái Vân vui mừng muốn đứng lên, lại bị một nha hoàn bên cạnh nàng ấn xuống, nha hoàn kia tên là Thúy Nhi, cũng không phải là thứ tốt gì, kiếp trước, mình cũng đã bị nàng áp chế mấy lần.
Thúy Nhi ấn bả vai Tần Thái Vân xuống, cúi đầu nhỏ giọng nói câu gì đó bên tai Tần thị, sắc mặt của Tần thị lập tức trắng bệch, rồi sau đó tự ti cúi đầu, làm bộ như nhìn ngọc Lưu Ly trong tay.
Dung Noãn Tâm thu vào trong mắt, ghi ở trong lòng, sắc mặt nàng không thay đổi, tiến lên một bước, cười nói: "Noãn Tâm thỉnh an mẫu thân!"
Mạc thị thấy nàng tri thư đạt lễ (học rộng và cư xử đúng lễ nghi) như thế, làm cho người ta tìm không ra một điểm không thích hợp, trong lòng âm thầm nghiến răng, nhưng mà trên mặt lại nhiệt tình rộng lượng: "Noãn Tâm, ngươi tới vừa đúng lúc, chúng ta đang thương lượng về buổi lễ ngày tám, theo ý tứ của lão phu nhân, giản lược tất cả, chỉ là uất ức nương ngươi rồi!"
Tần thị nghe xong lời này, cuống quít đứng lên, mắt rưng rưng nói: "Đại phu nhân nói gì vậy, lòng dạ ngài rộng rãi, có thể cho ta một nơi dung thân, ta đã vô cùng cảm kích, hôm nay còn muốn ngồi ngang hàng với ngươi, làm sao ta gánh chịu nổi!"
Hôm đó Đại phu nhân đề cập tới chuyện nâng nàng làm bình thê, trong lòng Tần thị vẫn xúc động hông thôi, không ngừng nói Mạc thị là người tốt.
Hiển nhiên Dung Noãn Tâm biết suy nghĩ của nương, nhưng cũng không sửa chữa sai lầm của nàng, có một số việc, không thể dùng miệng nói cho rõ ràng, chỉ cần lột bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Đại phu nhân xuống, Tần thị sẽ hiểu rõ.
Nàng khẽ cười một tiếng, nói: "Đại ân đại đức của mẫu thân, ta và nương đều ghi nhớ trong lòng, ngày khác chắc chắn sẽ báo đáp ân huệ này, không phụ sự kỳ vọng của Đại phu nhân!"
Nàng cười vô cùng thành khẩn, ánh sáng chói mắt độc nhất vô nhị từ trong con ngươi tỏa ra khiến cho không người nào có thể lặng yên nhìn. . . . . .
Đại phu nhân hơi ngẩn ra, hai mắt bị vẻ đẹp đặc biệt trên người nàng làm đau nhói.
Sững sờ giống nàng còn có Dung Huệ Như, hai người chỉ kém nhau khoảng một tuổi, Dung Huệ Như vẫn cho rằng mình là nữ tử hiếm có trong thế gian, những này qua, hào quang Dung Noãn Tâm hữu ý vô ý để lộ ra cũng làm cho nàng dần dần bắt đầu phòng bị.
Nàng ý thức được, nữ tử này, không chỉ sẽ là đối thủ của nàng, còn có khả năng chính là hòn đá ngăn cản tiền đồ của nàng, sự ghen tỵ mãnh liệt thoáng hiện trên mặt Dung Huệ Như rồi biến mất.
Nhưng vẫn không tránh được cặp mắt của Dung Noãn Tâm.
Nàng nhìn Đại phu nhân, chỉ thấy trên án kỷ bên cạnh nàng đặt một cái hộp tinh xảo, Nhị phu nhân đang vuốt vuốt cái hộp kia, yêu thích không buông tay thở dài nói: "Đúng là bảo vật trong thế gian, là do Hoàng thượng ban thưởng sao?"
Nhị phu nhân cũng không dám chạm vào đồ vật bên trong, chỉ có thể hâm mộ mà không ngừng thưởng thức.
Dung Noãn Tâm xuyên qua cánh tay của nàng, thấy đó là một đôi khuyên tai Hồng Bảo Thạch tỏa sáng bốn phía, tròn như trăng, sáng như sao, cho dù là ban ngày ban mặt, ánh sáng bên ngoài cũng không thể che hết được vẻ đẹp rực rỡ của chính đôi khuyên tai, quả nhiên là bảo vật trong thế gian.
Đại phu nhân gật đầu một cái, hiển nhiên vô cùng vừa ý với lời nói của Dung Noãn Tâm, rồi sau đó lại xoay người sang chỗ khác, hơi cáu quát Nhị phu nhân: "Vật này ngươi có thể chạm loạn sao, nếu có sơ xuất, cả phủ chúng ta cũng gánh vác không nổi, vật ngự tứ, nếu bảo quản không tốt, chính là coi rẻ hoàng ân phạm tội khi quân!"
Khóe miệng Nhị phu nhân nhếch lên, vô cùng miễn cưỡng cẩn thận cất đồ vật xong: "Nghe xong những lời nói đáng sợ của Đại tẩu, vật này còn có thể bị người khác đánh cắp đi hay sao?"
Tần Thái Vân ngồi ở một bên, cũng không dám nhìn, nghe lời nói của Đại phu nhân, càng thêm sợ hãi đến nỗi ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Cũng vào lúc này âm thanh của Lâm mụ từ bên ngoài truyền vào: "Phu nhân, lão gia trở về phủ, mời người đi qua một chuyến!"
Đại phu nhân đáp một tiếng: "Đã biết!"
Liền vội vàng chỉnh búi tóc, dẫn Dung Huệ Như vội vã đi ra ngoài, trước khi đi, còn cố ý kêu mọi người dùng điểm tâm rồi đi.
Dung Noãn Tâm đang buồn bực vì sao nàng gấp gáp rời đi như vậy, lại nghe Nhị phu nhân thì thầm một câu: "Ơ, còn nói là vật ngự tứ, cũng không chịu cất cẩn thận, nếu có sơ xuất, người nào gánh vác nổi!"