Nghĩ tới nghĩ lui, hẳn là không có một chút đầu mối.
"Tiểu thư, trà hôm đó, Tráng Tử làm cho người ta đi ra ngoài nghiệm qua rồi, quả thật có vấn đề!" Trở lại viện, đóng cửa và cửa sổ, lqd Lương Thần thổi tắt ngọn nến trong phòng, lúc này mới ghé vào tai của Dung Noãn Tâm nhỏ giọng nói.
Quả nhiên là có người âm thầm động tay động chân, hai mắt của Dung Noãn Tâm khẽ kíp lại.
"Phân phó, mấy ngày nay để người trong viện không nên tùy ý ra cửa, cũng không cần xung đột với người của viện khác, nương ta nơi đó, ngươi phái người đáng tin cậy qua truyền một lời, không cần tự mình đi!"
Lương Thần không hiểu nhìn Dung Noãn Tâm, lại không biết vì sao nàng an bài như vậy, nhưng tỉ mỉ nghĩ, tâm tư của Dung Noãn Tâm, như thế nào những hạ nhân như bọn họ có thể thấu hiểu được.
"Tráng Tử, ra ngoài!" Lương Thần mới vừa lĩnh mệnh đi ra ngoài, Dung Noãn Tâm đã kêu một tiếng với chỗ tối.
Quả thật, có một bóng người đi ra từ chỗ tối, chính là Tráng Tử.
"Tiểu thư."
"Tra được như thế nào?" Dung Noãn Tâm nhíu lông mày, vừa hồi phủ, nàng đã âm thầm phân phó Tráng Tử tra xét chung quanh đây có người đáng nghi ra vào hay không, Mạc Tử Hồng chết đi, làm cho nàng nổi lên cảnh giác, mình hiện tại vẫn là quá yếu, lqd nếu người tới thật muốn lấy tính mạng của nàng, chỉ sợ là dễ như trở bàn tay.
Tráng Tử tiến lên trước một bước, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, chính ta ở nơi này trốn nửa ngày, phát hiện thật có người đáng nghi ra vào, sau này tiểu thư vẫn là phải cẩn thận hơn!"
Nàng đoán quả nhiên không sai, Dung Noãn Tâm khép cặp mắt, nặng nề thở ra một hơi, trong đầu có một sợi dây cung đang căng thật chặt, nàng giơ giơ lên tay, ý bảo Tráng Tử lui xuống đi.
Liên tiếp mười ngày, thời tiết đều là vô cùng lạnh, mắt thấy trận tuyết rơi đầu tiên năm nay đã sắp tới, Dung phủ cũng là vắng lạnh đến mức khiến cho cuộc sống ngập tràn lo sợ, hạ nhân Di Tâm viện nghe theo phân phó của Dung Noãn Tâm, đều tận lực không ra khỏi cửa.
Dung Noãn Tâm trừ sáng chiều phụng dưỡng, cũng là cả ngày núp ở trong phòng đọc sách, thỉnh thoảng luyện chữ một chút.
Tần thị bên kia cũng bình an vô sự, nha đầu Hương Xảo này cũng coi là chăm sóc Tần thị chu đáo, Dung Noãn Tâm đã âm thầm thưởng qua nàng nhiều lần rồi.
Ngày hôm đó, trời đông giá rét rơi trận tuyết đầu tiên, ánh mặt trời cuối cùng phủ xuống nhân gian.
Trong một đêm, đất trời giống như là khoác lên màu sắc tinh khiết, bụi bẩn, tội ác, xấu xí thế gian, đều giống như bị đặt ở phía dưới tuyết trắng lúc này đây.
"Tiểu thư, thiệp mời của Đức Hinh Quận chúa!" Sáng sớm, Mỹ Cảnh đã vui rạo rực chạy vào.
Dung Noãn Tâm mở ra nhìn xem, Đức Hinh Quận chúa mời nàng cùng nhau tới Vọng Nguyệt Lâu thưởng tuyết.
Ấn tượng của nàng đối với Đức Hinh Quận chúa không tệ, nghĩ đến mấy lần trước, Đức Hinh Quận chúa đã từng giúp nàng, llqqdd Dung Noãn Tâm nhưng là cũng không tiện từ chối, chỉ đành phải đổi một bộ xiêm áo vừa dầy vừa nặng ở dưới ánh mắt mong chờ của Lương Thần Mỹ Cảnh, dâng lên túi nước ấm, đi ra cửa.
Tuyết rơi xuống, hình như cả đất trời đều sáng rỡ lên trong một đêm, ra khỏi phủ mới biết, thì ra là ở dân gian, trận tuyết rơi đầu tiên có ý nghĩa quan trọng, hai bên đường phố đều là hài đồng chơi đùa, trên mặt Dung Noãn Tâm cũng lộ ý cười nhè nhẹ, thì ra là đứa bé sinh ở nhà dân chúng bình thường có thể cười đến xán lạn như thế!
Nàng đã không nhớ ra được đã bao lâu mình không có cởi mở như vậy.
Trên hồ Lạc Dương đã kết thành băng thật dầy, có người đánh đánh gõ gõ ở trên hồ băng, điêu khắc chế tạo hình dáng khác nhau, nhìn qua một thoáng, hẳn là cực kỳ náo nhiệt.
Xuống xe ngựa, Dung Noãn Tâm trực tiếp lên phòng chữ Thiên số một, Đức Hinh Quận chúa sớm đã chờ ở bên trong, thấy Dung Noãn Tâm đi vào, nàng thân thiện đứng dậy: "Ngươi đã tới, ta còn lo lắng ngươi không đáp ứng lời hẹn của ta đấy!"
Đức Hinh bưng miệng cười, hai người giống như là tỷ muội quen biết đã nhiều năm, không hề có lễ nghi xã giao kia nữa.
"Làm sao lại như vậy? Quận chúa muốn hẹn, Noãn Tâm không dám không nghe theo nha!"
Dung Noãn Tâm ngồi xuống ở bên cạnh lò sưởi, Lương Thần cởi xuống áo choàng vừa dầy vừa nặng trên người thay nàng, lqđ Mỹ Cảnh đặt túi nước ấm vào trong tay nàng, trên người lập tức nhẹ nhàng hơn nhiều.
Đức Hinh có chút hưng phấn chỉ vào hồ băng náo nhiệt kia, nói: "Noãn Tâm, ngươi xem, nghe nói tối nay băng đăng nơi này sẽ sáng lên, chúng ta cùng nhau đi ngắm đi!"
Dung Noãn Tâm gật đầu một cái, nhìn sang theo dấu tay của Đức Hinh, trên mặt hồ mịt mờ, mặt nước vốn trong xanh đã ngưng kết thành một mảng trắng tinh khiết.
Từ xa nhìn lại, làm cho lòng người vui vẻ thoải mái, vô cùng tự tại.
"Nghe nói Viêm Thân vương và Thất điện hạ, tối nay cũng tới ngắm!"
"Vậy sao? Vậy chúng ta nhanh chóng chiếm một vị trí, đến lúc đó cũng tiện chào hỏi hai vị Điện hạ!"
"Ta xem ngươi là gấp đến độ muốn chết đi, chào hỏi là giả, muốn làm cho Điện hạ chú ý mới là thật?"
Ngoài cửa vang lên một tiếng cười duyên mềm mại của nữ tử, trái tim Dung Noãn Tâm run lên, thì ra là hắn cũng tới.
"Noãn Tâm, ngươi làm sao vậy?" Đức Hinh thấy nàng lâu không nói, lo lắng hỏi.
"Ta đột nhiên cảm thấy thân thể có chút không khỏe, sợ rằng buổi tối không thể bồi Quận chúa rồi!" Nàng miễn cưỡng nâng lên một nụ cười, trên mặt đã lộ ra chút trắng bệch rồi.
Hôm đó, nàng không biết vì sao hắn muốn bảo vệ nàng, nhưng ở trong lòng của nàng, cho dù hắn làm nhiều hơn nữa, l.q.d cũng không thể làm mất đi hận ý đời trước của nàng.
"Vậy thì mau mau trở về phủ, ngươi xem ngươi, không thoải mái thì không tới, nhất định là rất khó chịu đi!" Đức Hinh Quận chúa thấy sắc mặt của nàng đã trở nên trắng bệch, lập tức sai người lấy áo choàng túi nước ấm, chuẩn bị đưa nàng lên xe.
Nàng đi vô cùng vội vàng, cho tới ở khúc quanh va vào ngực một người.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Nàng vội vàng xin lỗi, cũng không ngẩng đầu, đã muốn tiếp tục đi về phía trước, cánh tay lại bị người nắm chặt kéo lại.
"Thế nào? Là nghe nói Bản Điện Hạ muốn tới, nên ngươi muốn đi sao?"
Sau giữa trưa ánh mặt trời màu vàng khúc xạ trên nền trời trắng xóa làm trên mặt hắn gần như trong suốt, lại thêm mấy phần anh khí, hắn cúi đầu nhìn nàng, con ngươi sâu thăm thẳm, đen nhánh giống như bầu trời đêm.
Chẳng bao lâu sau, mình đã say ở trong đôi mắt như vậy, chẳng bao lâu sau, mình đã hận đôi mắt như vậy thấu xương.
Cười lạnh, nhếch môi, nàng đã sớm học xong tự bảo vệ mình: "Điện hạ nói quá lời, thân thể thần nữ khó chịu, không tiện ở lâu!"
"Vậy sao? Dung tiểu thư ngược lại rất quen thuộc qua cầu rút ván." Thiên Mộ Ly híp nửa con ngươi, càng thêm tò mò đối với việc nàng cố ý xa cách.
Năm lần bảy lượt, nàng làm như không thấy hắn.
Mình làm chuyện tốt, còn bị nàng khinh bỉ, Thiên Mộ Ly có chút tự giễu, bắt đầu từ khi nào, hắn lại trở nên thích làm tiện mình như vậy?
"Thần nữ không hiểu Điện hạ đang nói cái gì." lqqd Nàng vẫn giả bộ ngu trước sau như một, cũng không muốn liếc hắn nhiều hơn một cái nữa.
"Hôm nay Bản Điện Hạ vừa lúc mang theo thầy thuốc ở bên người, khám cho Dung tiểu thư một chút cũng không sao!" Khóe môi Thiên Mộ Ly chứa đựng ý cười, phong thanh vân đạm chỉ nhã gian ở một bên, ý bảo người phía sau lấy ra tơ hồng chuẩn bị chẩn bệnh. (L: mọi người xem phim cổ trang chắc đều thấy cảnh thái y dùng sợi dây đỏ để bắt mạch khám bệnh rồi đúng không ^^ ở đây cũng dùng cách đó nhé)
Người này Dung Noãn Tâm nhận được, chính là một trong tứ đại theo hầu (bốn tùy tùng) ở bên cạnh Thiên Mộ Ly, được xưng y thánh Đỗ Phi!
Đức Hinh Quận chúa nhìn ra được có chút vấn đề, cố che môi nở nụ cười, phụ họa nói: "Cũng tốt, khó có khi Thất điện hạ có lòng như vậy, Noãn Tâm hãy để Đỗ thần y khám xem một chút đi! Hắn lợi hại hơn những thái y hoàng cung kia nhiều!"
Ngay cả Đức Hinh cũng nói như vậy, Dung Noãn Tâm có loại kích động nổi đóa.
Chỉ đành phải vào trong phòng, duỗi tay, buộc tơ hồng vào mặc cho Đỗ Phi chẩn bệnh.
Ước chừng thời gian nửa ly trà nhỏ đã qua, Đỗ Phi thu tơ hồng, trên mặt chứa đựng ý cười nói: "Thân thể Huyện chủ ngược lại không sao, chỉ là......"
"Chỉ là cái gì?" Đức Hinh Quận chúa đã vượt lên trước một bước hỏi.
"Chỉ là đã kết oan duyên khó hiểu với Điện, thuộc hạ khai một phương thuốc, ít ngày nữa là sẽ khỏi hẳn!"
"Ha ha......" Nghe đến đó, Đức Hinh đã không nhịn được nở nụ cười, lqd không ngờ bên cạnh Thất điện hạ luôn luôn trầm mặc ít nói cũng có người thú vị như vậy.
Gương mặt của Dung Noãn Tâm đã đen lại, cũng không kịp cáo biệt với Đức Hinh, lập tức quăng tay áo rời đi.