"Thiên chân vạn xác." Lão phu nhân cho nàng một cam kết dẹp yên lòng người, Chu Tích Ngọc vừa thấy mình được thế, mặt mập đã sớm cười nở hoa, nàng vỗ vỗ bụi trên vạt áo, khó khăn bò lên từ trên mặt đất, chỉ thẳng vào Dung Noãn Tâm nói: "Lão phu nhân, ngài trục xuất nàng khỏi phủ đi, nàng đã sớm nhìn một nhà chúng ta không vừa mắt, không biết ngày sau còn muốn chèn ép chúng ta thế nào đâu!"
Nếu người ta không lưu đường sống cho nàng, như vậy, Dung Noãn Tâm cũng không cần lại giữ nhân từ vì người nào đó nữa.
Nàng nhìn Chu Tích Ngọc, cố làm ra vẻ uất ức nói: "Lão phu nhân, nơi này là Di Tâm viện, Noãn Tâm vốn là ngoan ngoãn sống ở trong sân, không ngờ, Tích Ngọc muội muội đột nhiên tới náo, nếu ta tìm Tích Ngọc muội muội phiền toái, cũng không thể kêu nàng tới trong sân mình náo chứ?"
Lời của Dung Noãn Tâm vừa dứt, Dung Huệ Kiều lập tức bén nhọn nói: "Đây chính là thủ đoạn của ngươi, ngươi cố ý đưa người tới trong viện của ngươi, cho dù xảy ra chuyện, cũng là người khác tới tìm ngươi phiền toái, quả nhiên là lòng dạ rắn rết, vô cùng ác độc!"
Lão phu nhân lại nhìn về phía Dung Noãn Tâm, trong ánh mắt của bà đã mang theo nghi kỵ thật sâu.
Nhà cao cửa rộng, nữ nhân tranh đấu không ngừng là chuyện thường xảy ra, trong lòng lão phu nhân rõ ràng, chỉ là lời nói của Dung Huệ Kiều lại nói đến đáy lòng của bà.
Thuở nhỏ bởi vì trong nhà bần khốn, Dung Tú Mai bị cố lão phu nhân đưa vào Chu gia làm dưỡng tức đồng (con dâu nuôi từ bé), trong này bị bao nhiêu khổ, bị bao nhiêu tội, mỗi lần bà nhớ tới, đều cảm thấy vô cùng xin lỗi Dung Tú Mai.
Vì vậy, mới có thể càng thêm bao dung đối với chuyện của Dung Tú Mai.
"Mẫu thân, van ngài đồng ý một nhà chúng ta dọn ra Dung phủ!" Cả người Dung Tú Mai run rẩy lợi hại, nước mắt đổ rào rào rơi thẳng xuống dưới, trong ngực nàng ôm chặt lấy Chu Tích Ngọc, lôi kéo nàng nặng nề dập đầu với lão phu nhân, bi thương nói thỉnh cầu.
Vở kịch này, thật sự đã diễn trọn bộ.
Khóe miệng Đại phu nhân nhếch lên, rồi lại khổ sở muốn tiến lên đỡ Dung Tú Mai dậy: "Tú Mai, ngươi đây là làm cái gì? Chuyện này......"
Dung Noãn Tâm có loại kích động buồn cười, ngày hôm nay, những người này cũng chỉ là phối hợp diễn ở trước mặt lão phu nhân mà thôi, Dung Định Viễn một ngày không về, bất luận người nào trong phủ này đều không có quyền lực đuổi nương con các nàng ra ngoài.
Mặc dù Đại phu nhân là đương gia chủ mẫu, nhưng rốt cuộc nhà này vẫn là họ ‘Dung’.
Nàng nghiêng đầu, trên mặt không có bất kỳ dao động, tiếp tục bất động thanh sắc xem kịch hay không tốn tiền này.
Dung Tú Mai đấm ngực, vừa tìm chết, vừa uất ức cùng Chu Tích Ngọc khóc thành một đoàn, lão phu nhân làm bộ an ủi, Nhị phu nhân cũng là đầy mặt lo lắng.
Trường hợp này thật sự làm cho người ta lộ vẻ xúc động.
Hốc mắt Lão phu nhân cứ như vậy lập tức đỏ bừng, bà vốn yêu thích Dung Noãn Tâm, cho dù tất cả mọi người chỉ đầu mâu về phía Dung Noãn Tâm, bà cũng không chịu lập tức định tội của nàng.
Nhưng giờ khắc này, lòng của bà giống như là bị người hung hăng níu lấy, sự đau khổ của Dung Tú Mai, khuôn mặt đầy máu kia của Chu Tích Ngọc......
Không có bất kỳ lý do gì khiến lão phu nhân thiên vị.
Bà giựt giựt khóe miệng, cuối cùng chống đỡ không được nước mắt của người một nhà này, chậm chạp nặng nề nói: "Dung Noãn Tâm xui khiến hạ nhân gây sóng gió, phạt đóng cửa suy nghĩ, đợi Hậu gia trở về lại bàn!"
Bàn cái gì? Dĩ nhiên là bàn xem có trục xuất nương con các nàng khỏi phủ hay không.
Ác thê (vợ hung dữ) khó địch được quốc pháp, nếu Đại phu nhân đón các nàng nương con về Dung phủ, lại muốn đuổi ra ngoài, thì không dễ dàng như vậy rồi.
Tần thị vốn đã tính toán cơ khổ một đời.
Cũng vì tính toán của Đại phu nhân, mới một lần nữa trở lại bên người Dung Định Viễn.
Mặc dù như vậy, nàng cũng chỉ là vì tương lai của nữ nhi, hoặc là thêm một phần tâm tư nhỏ của mình, còn khát vọng lấy được một cái ánh mắt, một tiếng quan tâm của Dung Định Viễn.
Buồn cười nhất chính là, chỉ chút giọt nước nhỏ này Đại phu nhân cũng không chịu bố thí cho nàng.
Dung Noãn Tâm nhìn lão phu nhân, cắn chặt hàm răng, cũng không có bày ra con xe cuối cùng, muốn đấu thì phải đấu toàn thắng, muốn đấu, phải một lần ngất trời, nàng còn không có nắm chắc mười phần, nhất định không thể làm lộ ra khiến người ta để ý.
Nghĩ tới đây, nàng uất ức cúi đầu, bả vai co rồi co, nói nhỏ: "Dạ! Tạ lão phu nhân khai ân!"
Làm chủ tử, người trong viện Dung Noãn Tâm tung lời đồn đáng giận thế này, theo như gia pháp Dung gia, nên chịu phạt, lão phu nhân lại chỉ cấm túc nàng, những người còn lại, bao gồm cả Tử Đàn, đều giao cho quản sự ma ma dạy dỗ lần nữa, nói trắng ra, chính là chịu phạt.
Đúng lúc này, Đại phu nhân đột nhiên trịnh trọng phúc thân với lão phu nhân, lời hay khuyên bảo nói: "Lão phu nhân, ta xem bản tính của nha đầu Noãn Tâm không hư, chỉ tại ở nông thôn học quy củ xấu, tức phụ cảm thấy lần này coi như thôi, phạt những kẻ nói huyên thuyên trong sân kia là được, huống chi ba ngày sau, Noãn Tâm còn phải theo tức phụ vào cung nghênh đón lão gia hồi triều, ngài hãy khai ân, bỏ qua cho nàng lần này đi?"
Lão phu nhân sửng sốt một chút, rồi sau đó mới quay đầu nhìn về phía Đại phu nhân, lời này là rất được lòng bà.
Khó được Đại phu nhân lại có thể có độ lượng khoan dung người, không chỉ có tự mình đón Tần thị trở lại, hơn nữa còn nhiều lần cầu cạnh vì Dung Noãn Tâm, đây cũng là phong phạm của đương gia chủ mẫu, lão phu nhân tán thưởng gật đầu một cái, càng thêm tin tưởng Đại phu nhân.
Người đã bỏ qua cho rồi, trong sân phải có lưu nha đầu hầu hạ, cũng không thể vào cung ném mặt mũi của Dung gia chứ?
Lão phu nhân và Đại phu nhân ngược lại nghĩ giống nhau, chỉ là tiện tay, trùng hợp lưu lại hai nha đầu Lương Thần Mỹ Cảnh.
Đây chính là được tâm ý của Dung Noãn Tâm.
Vào đêm...... Côn trùng nhẹ kêu hát, gió nhẹ phơ phất.
"Tiểu thư, chuyện ngày hôm nay, nô tỳ không nghĩ ra, vì sao ngài không biện giải thay mình?" Mỹ Cảnh là một người thẳng tính, mọi việc đều không nhịn được, điểm này Dung Noãn Tâm ngược lại hiểu rõ.
Nàng vừa hỏi ra lời này, Lương Thần lập tức cọ xát bả vai của nàng, nhỏ giọng trách mắng: "Mỹ Cảnh, lời này cũng đến lượt ngươi nói, chúng ta làm hạ nhân, chỉ cần nghe theo sự phân phó của chủ tử là được!"
Sau khi Dung Noãn Tâm nghe xong, quay đầu lại trợn mắt nhìn Mỹ Cảnh một cái.
Nha đầu này chính là nhiều miệng, đời trước, cũng chính bởi vì cái miệng này, mới bị Mạc Tiêm Tiêm nhiều lần bắt được nhược điểm, cuối cùng chết thảm.
Xem ra, mình không thể quá mức dung túng nàng nữa.
"Tự mình đi lãnh phạt, phạt 20 trượng!" Giọng nói nhàn nhạt của Dung Noãn Tâm bay ra.
Đầu ngón tay lại nhàn nhã cầm chén nhỏ Thanh Hoa trước bàn lên, đưa tới bên môi uống một ngụm nhỏ, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, nếu không phải môi nàng đang khẽ động, tuyệt không làm cho người nghĩ đến, lời này là nàng nói.
Mỹ Cảnh sửng sốt một chút, lập tức hối lỗi vả miệng, bình thường mình cũng không phải như vậy, chẳng biết tại sao, lần đầu gặp được Dung Noãn Tâm đã sinh ra một loại cảm giác thân thiết đối với nàng.
Thật giống như, đã quen biết từ mấy trăm năm, trong đầu nghĩ như vậy, nàng lại không nhịn được cho mình một bạt tai, cho dù người ta không có danh phận, nhưng rốt cuộc vẫn là thiên kim Dung gia, nơi nào sẽ dính líu quan hệ với loại hạ nhân các nàng đây?
Lương Thần cũng không còn ngờ tới Dung Noãn Tâm lại có thể phạt Mỹ Cảnh, bị sợ đến mức ‘bùm’ một cái lập tức quỳ xuống: "Tiểu thư, Mỹ Cảnh cũng là nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, cầu xin tiểu thư tha cho Mỹ Cảnh!"
Hai người bọn họ cùng tới từ một nơi, trong ngày thường thân như tỷ muội, hơn nữa tâm địa Lương Thần thiện lương, đương nhiên là không đành lòng nhìn tỷ muội bị phạt.
Dung Noãn Tâm nhàn nhạt nhíu mày nhìn nàng một cái, cũng không phải nàng vô tình, chỉ là thế cục hôm nay, bất cứ người nào cũng không thể tin tưởng hoàn toàn......
"Chuyện không nên nói, chỉ một câu, là có thể lấy tính mạng người ta, các ngươi nhớ kĩ cho ta!"
Nàng lại không đồng ý lời cầu tha của Lương Thần, cũng không có toát ra áy náy đối với Mỹ Cảnh kiếp trước.
Hình như có một số thứ đang từ từ mọc rể nảy mầm trong lòng của nàng, tình yêu của nàng, tình cảm của nàng, theo bước này từng bước từng bước ấn giấu càng thêm sâu thẳm......
"Dạ!" Hai người cùng nhau quỳ xuống.
Mỹ Cảnh vẫn là chủ động đi lĩnh hai mươi trượng, nhưng chính là bởi vì Dung Noãn Tâm phân rõ phải trái, ý định thâm trầm, mới làm cho hai người bọn họ rất nhanh hạ quyết tâm muốn đi theo nàng.