Trương Thư Đồng cùng Tần Lan đều để mặc, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Mỗi lần ứng phó Sở Dật xong Trữ Hoài Tĩnh đều luôn ở lì trong phòng, cả lúc cơm nước cũng không rời đi.
Nháy mắt thì hôm sau đã đến ngày ký kết hiệp ước, Trương Thư Đồng cùng Tần Lan ngồi trong đại sảnh thương lượng đối sách, bọn họ đã đặt sai hy vọng lên người Trữ Hoài Tĩnh. Sáng nay hắn lại mang theo Kỳ Lam đến buổi yến tiệc của Sở Dật.
Mãi cho đến khi trăng lên Trữ Hoài Tĩnh mới say mèm cùng Kỳ Lam trở về, Tần Lan nhìn Trữ Hoài Tĩnh với vẻ mặt chán ghét: “Tứ điện hạ thật an nhàn thoải mái, đã trễ như vậy mới trở về. Nếu như ngài xảy ra chuyện gì thì chúng ta làm sao hướng thánh thượng mà mở lời đây?”
“Tần chiếu tướng.” Trương Thư Đồng ở phía sau hô to, ý bảo hắn bên cạnh còn một ngoại nhân không nên quá mức vô lễ như vậy, miễn cho người khác khẩu thiệt. Tần Lan bây giờ mới ngậm miệng, căm giận đứng một bên.
“Kỳ Lam công tử vất vả rồi, sớm nghỉ ngơi một chút, tứ điện hạ ngài giao cho chúng ta!” Trương Thư Đồng cười đến thành khẩn nhưng tiếu ý trong mắt mang theo một tia xa cách.
“Không cần, Trương đại nhân và Tần chiếu tướng nên nghỉ ngơi đi, ta tự mình chiếu cố tứ hoàng tử là được.” Kỳ Lam lớn lên quả thực rất đẹp nhưng lại có nét gì đó yêu nghiệt, vậy mới nói hồng nhan đều là kẻ gây họa.
“Vậy làm phiền Kỳ Lam công tử.” Trương Thư Đồng cũng không tái từ chối, lôi kéo Tần Lan ly khai, Kỳ Lam liền đỡ Trữ Hoài Tĩnh về phòng.
Vừa tiến vào phòng đã nghe một mùi hương nhàn nhạt của cây phật thủ, có người từng nói mùi hương của cây phật tử là mùi hương quân tử vậy nên dùng trên người Trữ Hoài Tĩnh cũng không cảm thấy quá đột ngột. Kỳ Lam dìu Trữ Hoài Tĩnh lên giường, thay hắn cởi áo khoác rồi mang một chậu nước nóng vào chà lau.
Dáng nằm lúc ngủ của Trữ Hoài Tĩnh vẫn giống như một hài đồng, luôn cuộn tròn người mà ngủ. Kỳ Lam tinh tế quan sát, trong lúc ngủ hắn vẫn cứ băng lãnh như vậy, không hề có một nét ôn nhu. Ngón tay bất giác chạm vào gương mặt Trữ Hoài Tĩnh, nhẹ nhàng miêu tả đường nét ấy như muốn khắc sâu vào lòng.
Một người phong hoa tuyệt đại như vậy lại ở chỗ này thì sớm muộn gì cũng có một ngày bị người khi – nhục, gương mặt sạch sẽ không tỳ vết này không chừng sẽ trở nên dối trá, không tránh khỏi việc vẫy đuôi mừng chủ. Đây là số mệnh, đã bước vào thành Lâm Xuyên thì sẽ vô pháp cải biến.
Tin Kỳ Lam đột nhiên đập nhanh một trận, không được, vô luận thế nào cũng không thể quên thân phận mình, là người Sở, trong cơ thể có huyết nhục người Sở, cho dù có cảm thấy tiếc hận cho người thiếu niên này cũng không thể cứu hắn, cũng không thể động tâm.
Kỳ Lam vội vã thu hồi, xoay người bước đi. Cửa vừa đóng thiếu niên liền chậm rãi tỉnh lại, đôi mắt trong suốt, sáng sủa như dạ minh châu nhưng lại trống rỗng đến đáng sợ.
Ngày thứ hai Trữ Hoài Tĩnh đã sớm rồi giường, sau khi rửa mặt hoàn tất và ăn xong điểm tâm thì đoàn người liền tiến đến dịch quán của Sở Dật. Sau một hồi khách sáo bọn họ liền nhập đề.
Sở Dật đưa ra điều kiện Dư quốc phải dâng lên hoàng kim vạn lượng, còn có hai thành trì ở vùng trung gian Lâm Xuyên và Trữ Hoài Tĩnh phải ở Sở quốc một năm để thể hiện thành ý.
Trong lần đàm phán này Trữ Hoài Tĩnh vẫn thủy chung làm một người đứng xem, coi tất cả như một trò khôi hài. Còn Tần Lan đối với điều kiện Sở quốc đưa ra chó chút bất mãn, không phải là vì hoàng tử của họ phải ở lại một năm mà là vì hai tòa thành trì.
Đây là hai tòa thành chủ chốt của Dư quốc, dễ thủ khó công, hơn nữa nơi đấy còn là một mỏ vàng, niên sản hoàng kim, có ai mà không muốn?
Sở Dật chỉ đơn giản cười nói Dư quốc nếu không có thành ý như vậy thì xin mời trở về. Trầm mặc một lúc Trương Thư Đồng mở miệng: “Thái tử điện hạ, ngài cũng biết mấy năm qua chiến sự liên miên dẫn đến lưỡng quốc đều tổn hại, sao chúng ta không ngồi xuống tìm một biện pháp chung?”
“Nga? Na Trương đại nhân có đề nghị gì?” Sở Dật thiêu mi, đạm cười hỏi.
“Chúng ta nguyện ý trao đổi Dương Thành, mặt khác còn đưa ra hai vạn hoàng kim, hơn nữa thánh thượng chúng ta nghe nói ngũ công chúa tệ quốc tài sắc vẹn toàn nên muốn cầu thân để tăng thêmtình hữu nghị.” Trương Thư Đồng nói xong vẻ mặt thành khẩn.
Sở Dật tỉ mỉ suy nghĩ một hồi liền đáp: “Hảo, thành giao.”
Sau đó lưỡng quốc cứ như vậy vân đạm phong khinh nói thêm vài câu, ai cũng không có hỏi qua ý kiến của Trữ Hoài Tĩnh, phảng phất Trữ Hoài Tĩnh chỉ là ngồi đấy làm cảnh, hắn cũng không thèm để ý, một người tự châm tự ẩm.
“Na, đã như vậy xin mời tứ hoàng tử tại đây đóng dấu.” Sở Dật sai người viết hảo hiệp ước rồi đưa cho Trữ Hoài Tĩnh, hắn cũng không nhìn một cái liền ‘ba’ một cái, đóng dấu.
Mọi chuyện cứ như vậy diễn ra thẳng cho đến vài năm sau đó, khi Trữ Hoài Tĩnh hồi tưởng lại mới thấy mình giống như một hài đồng bị vứt bỏ đến đáng thương, tuy rằng năm đó hắn cũng không đôi với thế giới này hy vọng điều gì!
————-
Cây phật thủ ↓ <ins class="adsbygoogle"