Thế nhưng từ lúc bắt đầu đến giờ, Đỗ Vi Lan vẫn duy trì trạng thái ẩn nhẫn, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi thi nhau rơi xuống, mà Tần Dực Nguyệt ngồi ngay bên cạnh không không hề rời đi nửa bước, vẻ mặt như sắp phải ra chiến trường, cho dù móng tay của Đỗ Vi Lan đã đâm thật sâu vào mình thì cũng chẳng hề hay biết.
Cho đến khi một tiếng khóc non mềm vang lên thì tất cả mới thở dài một hơi, Trữ Hoài Tĩnh giao đứa bé cho Quyết Vi, nhưng nàng ngay cả đứa bé là nam hay nữ cũng không màng đến bởi vì cậu nói tiếp theo của Trữ Hoài Tĩnh khiến kẻ khác vô cùng kinh sợ.
Trữ Hoài Tĩnh ngẩng đầu nhìn Đỗ Vi Lan, sau đó quay sang Tần Dực Nguyệt: “Độc của hắn tuy đã bị ta ngăn chặn nhưng suy cho cùng nó cũng đã xâm nhập vào ngũ tạng, trực tiếp ảnh hưởng đến thai nhi, cho nên hai người chỉ có thể giữ một, hơn nữa bây giờ hắn rất suy yếu, rất có thể sẽ tạo thành rong huyết.”
Tần Dực Nguyệt dại ra nhìn Trữ Hoài Tĩnh: “Có ý gì…?”
“Ta nói như vậy là để cho ngươi chuẩn bị tâm lý thật tốt, giữ người lớn hay giữ đứa nhỏ?”
“Đứa nhỏ.”
“Người lớn.”
Hai đạo âm thanh song song vang lên, Trữ Hoài Tĩnh có chút không đành lòng nhìn hai người: “Giữ người lớn khả năng rất nhỏ, với lại lấy tình trạng bây giờ mà nói thì có thể…”
“Có thể cái gì?” Tần Dực Nguyệt lo lắng hỏi.
“Không có có thể, ta sẽ làm hết sức.” Trữ Hoài Tĩnh lần đầu có cảm giác mang theo gánh nặng trên vai, cũng là lần đầu có thứ cảm giác gọi là vô lực. Cho dù tính những ân oán tình cừu khi xưa thì hắn cũng không muốn Đỗ Vi Lan phải chết, tâm hắn rất bội phục người nam nhân này.
Trữ Hoài Tĩnh từ trong bình sứ đổ ra một viên dược hoàn, sau đó cho Đỗ Vi Lan ăn vào. Đỗ Vi Lan đột nhiên kéo tay hắn, dùng một loại ánh mắt vô cùng kiên quyết mà nói: “Nếu như có thể, ngươi nhất định phải giữ hài tử.”
Tần Dực Nguyệt nghe Đỗ Vi Lan nói vậy liền rối loạn quát lớn: “Không thể, tuyệt đối không thể, ta từ bỏ, hơn nữa chúng ta đã có một đứa, ta không muốn mất đi ngươi.”
Đỗ Vi Lan chậm rãi nhìn Tần Dực Nguyệt, cho y một ánh mắt trấn an, “Ta chỉ nói nếu như.”
“Không có nếu như.”
“Được, không có nếu như.” Đỗ Vi Lan nhìn ánh mắt ôn hòa cùng thâm tình trước nay chưa từng có của Tần Dực Nguyệt, chỉ là nếu có một ngày mọi chuyện vỡ lẽ thì ta hy vọng ngươi vẫn sẽ sống thật tốt.
“A…” Một tiếng kêu đau đớn bật ra từ Đỗ Vi Lan, Trữ Hoài Tĩnh đang đè tay lên bụng hắn để thúc thai, máu tươi theo hậu đình chảy xuống, nhiễm đỏ cả góc giường.
Trữ Hoài Tĩnh chuyên chú tiếp tục động tác, chỉ một lát sau nhưng ai cũng có cảm giác như đã thật lâu, tiếng khóc yếu ớt rốt cuộc vang lên.
Sau khi giao hài tử cho Quyết Vi, Trữ Hoài Tĩnh lại giúp Đỗ Vi Lan ăn vào một viên đan dược, “Đây là dược hoàn làm tử Thủy Lân Long có thể chữa thương giải độc rất tốt, mong rằng có thể hỗ trợ cho thân thể ngươi.”
Tần Dực Nguyệt nắm đôi tay đã vô lực của Đỗ Vi Lan nói: “Có khó chịu ở đâu hay không?”
Đỗ Vi Lan suy yếu lắc đầu rồi nhắm mắt lại. Sau khi thu dọn ổn thỏa, Trữ Hoài Tĩnh liền tiếp nhận hài tử để bắt mạch, đầu mày rốt cuộc có thể giãn ra.
Hắn giao lại hài tử cho Quyết Vi rồi bảo nàng lui xuống, sau đó kéo Tần Dực Nguyệt nói: “Ngươi đi theo ta, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Tần Dực Nguyệt có chút không muốn mà theo Trữ Hoài Tĩnh rời khỏi gian phòng. Ánh nắng sớm mai soi sáng toàn bộ Y Lan, tạo thành khung cảnh khiến cho người ta cảm thấy âm áp.
“Đỗ Vi Lan không sống được bao lâu nữa.” Trữ Hoài Tĩnh nhìn ra núi non xa xa, bất đắc dĩ nói.
Tần Dực Nguyệt không thể tin tưởng kéo tay áo hắn, vội vã hỏi: “Hài tử đều đã bình an, còn có vấn đề gì chứ?”
“Là vì hài tử đều đã sinh hạ nên hắn mới không còn sống được bao lâu, việc hắn có mang hài tử chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ quái?”
“Hắn chỉ nói với ta rằng Y Lan giáo có một loại công lực giúp cho nam tử hoài thai, hơn nữa Y Lan trước giờ là một Tà giáo thì việc nam tử hoài thai có gì kỳ quái đâu chứ?” Tần Dực Nguyệt có chút không giải thích được, rồi đột nhiên nhớ tới gì đó: “Ý ngươi là loại công lực này đã khiến hắn trở nên như vậy?”
“Phải, loại công lực này tuy có thể khiến cho nam tử nghịch thiên, hòai thai hài tử nhưng cũng sẽ tạo thành tổn thương rất lớn, tinh khí của bản thân đều bị hài tử hấp thu, trở nên cực kỳ suy yếu, tối đa chỉ có thể sống một tháng.”
Tần Dực Nguyệt hoảng hốt lùi về mấy bước, một giọt nước mắt rơi xuống, “Hắn biết không?”
Trữ Hoài Tĩnh không đáp trả, khó khăn nhìn sang nơi khác.
“Đúng vậy, sao hắn có thể không biết cơ chứ? Nhưng nếu như hắn biết thì sao còn làm như vậy, muốn khiến ta áy náy sao? Nếu là vậy thì hắn đã thành công rồi…” Đôi mắt Tần Dực Nguyệt trở nên vô thần, hai tay nắm chặt, như là đột nhiên mất đi chỗ dựa, thoáng cái ngồi bệt dưới đất.
Thân thể như đã bị ngươi rút cạn khí lực, vì sao, ông trời cứ lần lượt đáp ứng mong muốn của hắn rồi lại từng bước, từng bước cho hắn đả kích, “Vì sao…” <ins class="adsbygoogle"