• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh trăng xuyên thấu cửa sổ tỏa ra vầng sáng nhu hòa, ngọn nến lẳng lặng thắp sáng, sáp đỏ tựa như huyết lệ một giọt rồi lại một giọt rơi xuống.

Sau một phen tình tự, Trữ Hoài Tĩnh dựa vào lòng Trữ Giác Phi, thỏa mãn hưởng thụ dư vị của tình ái. Hô hấp của cả hai đều có chút dồn dập, hoàn toàn không còn sự trầm tĩnh thường ngày.

“Phụng Viêm, ngươi nghĩ Hoài Du thế nào?” Trữ Hoài Tĩnh nhắm mắt, nhẹ giọng hỏi.

“Tốt.” Một chữ đơn giản thốt ra.

“Vậy vì sao ngươi còn làm như vậy, hãm hại rồi đổ tội cho hắn, hắn dù sao cũng là cốt nhục của ngươi.” Trữ Hoài Tĩnh chậm rãi hỏi.

Trữ Giác Phi vuốt ve mái tóc mềm mại của Trữ Hoài Tĩnh nói: “Ngươi cho rằng ta không biết sao, những việc hắn đã làm? Ta không muốn đến lúc mình chết, hắn kế thừa đại vị rồi tiếp tục gây khó dễ cho ngươi.”

“Vậy ngươi để Hoài Xa thú nữ nhi của tể tướng cũng là vì củng cố thế lực cho hắn?”

“Đúng vậy, Hoài Xa tuy không có sự ổn trọng của Hoài Du nhưng những mặt khác đều tốt hơn, với lại sau này có ngươi giúp hắn ta cũng có thể yên tâm. Ta biết ngươi chẳng quan tâm đế vị nhưng vì sự an toàn của ngươi ta chỉ có thể làm vậy.” Lời của Trữ Giác Phi khiến lòng hắn ẩn ẩn đau xót.

Còn ngươi thì tự nhiên sẽ không kẻ nào dám khi dễ ta, nếu ngươi chẳng còn trên đời thì mình ta hưởng thụ phồn hoa cũng có ý nghĩa gì đâu?

“Ta tuyệt đối không cho việc đó xảy ra, Hoài Du sẽ là một hoàng đế tốt, hắn sẽ cho đất nước phồn vinh, vì vậy Phụng Viêm không cần vì ta mà chuẩn bị, ngươi không thể hy sinh quốc gia!” Trữ Hoài Tĩnh dựa vào lòng Trữ Giác Phi, kiên quyết nói.

Trữ Giác Phi ôm lấy thắt lưng của hắn, “Ta biết ngươi sẽ nói như vậy, nhưng ta muốn dùng hết khoảng thời gian còn lại của mình để giúp cho ngươi cả đời đều được chăn ấm nệm êm.”

“Không được, ngươi không thể làm như vậy, cuộc sống của ta ta sẽ tự mình làm chủ!” Trữ Hoài Tĩnh ngồi dậy, đầu mày nhíu chặt, có chút mất bình tĩnh.

“Tĩnh Nhi, ta biết ngươi đang nghĩ cái gì nhưng ta mong rằng sau khi mình đi ngươi vẫn sẽ sống tốt.” Trữ Giác Phi ngồi dậy, ôm lấy thân thể thon gầy của hắn.

Trữ Hoài Tĩnh sợ run nói: “Ngươi hiện tại rất tốt, sao lại nhắc tới chuyện này, ta không cho phép.”

“Ta còn không phải chăm lo chu đáo cho ngươi hay sao!” Trữ Giác Phi khóe miệng hơi cong lên, nhéo nhéo cái mũi của Trữ Hoài Tĩnh, vừa cười vừa nói.

“Không được!”

“Được được, sau này ta không nói nữa!” Trữ Giác Phi bất đắc dĩ xoa đầu Trữ Hoài Tĩnh.

Trữ Hoài Tĩnh lúc này mới bình tĩnh trở lại, “Vậy còn Liễm Trần?”

“Tĩnh Nhi thích thế nào thì làm thế đó, chỉ là sau này không được đến những nơi trăng hoa đấy nữa!” Trữ Giác Phi trầm giọng nói.

“Ân.” Chiếm được đáp án thỏa mãn, Trữ Hoài Tĩnh rốt cuộc an tâm ôm lấy Trữ Giác Phi chậm rãi tiến vào mộng đẹp. <ins class="adsbygoogle"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK