“Chuyện này một lời khó nói, thỉnh Mộc đại phu theo ta trở về Y Lan giáo.” Quyết Trần chắp tay mời Trữ Hoài Tĩnh, ngân sắc diện cụ ở nửa bên mặt lóe ra hàn quang.
“Không được, cũng chẳng biết đây có phải là một cái bẫy do Đỗ Vi Lan bày ra hay không!” Trữ Giác Phi ôm chặt thắt lưng của Trữ Hoài Tĩnh, chán ghét nói.
“Giáo chủ của chúng ta sẽ không sử dụng loại thủ đoạn thấp kém thế này.” Quyết Trần không nhìn Trữ Giác Phi, ánh mắt lộ ra biểu tình không đáng.
Trữ Hoài Tĩnh cúi đầu trầm mặc, sau khi nghe Quyết Trần nói, hắn đưa tay giữ lại Trữ Giác Phi đang muốn nổi bão, “Không sao đâu Phụng Viêm, Đỗ Vi Lan sẽ không đối với ta như vậy. Ngươi về trước đi, một lát ta sẽ trở lại.”
“Không được, ta đi với ngươi.” Trữ Giác Phi ôm chặt Trữ Hoài Tĩnh vào lòng, rất sợ một khi buông tay y sẽ không còn được gặp lại người này nữa.
Trữ Hoài Tĩnh cho Trữ Giác Phi một ánh mắt trấn an: “Không được, ngươi không thể đi, bên ngoài còn đại cục chờ ngươi xử lý. Ta đáp ứng ngươi, ngày mai nếu ta vẫn chưa trở về thì dù ngươi muốn làm thế nào ta cũng sẽ không cản trở.”
Trong mắt Trữ Giác Phi lộ ra một tia do dự cùng chua xót, y chậm rãi buông Trữ Hoài Tĩnh ra: “Vậy ngươi đáp ứng ta, nhất định phải chăm sóc cho bản thân mình thật tốt.”
Trữ Hoài Tĩnh vuốt ve bàn tay của Trữ Giác Phi, cho y một ánh mắt kiên định rồi quay đầu nói với Quyết Trần: “Chúng ta đi thôi.”
Quyết Trần ôm lấy Trữ Hài Tĩnh, thi triển khinh công nghênh ngang rời đi. Trữ Giác Phi nhìn bóng lưng Quyết Trần hô to: “Nói với Đỗ Vi Lan, nếu như Tĩnh Nhi mất đi một sợi tóc nào thì ta nhất định sẽ khiến cho toàn bộ Y Lan giáo máu chảy không ngừng!”
Quyết Trần không để ý đến Trữ Giác Phi, hắn thi triển tuyệt học cả đời để cấp tốc trở về. Sau khoảng nửa canhh giờ, cả hai đã đến trước phòng của Đỗ Vi Lan. Vừa đến gần đã nghe Tần Dực Nguyệt ầm ĩ gọi to, Trữ Hoài Tĩnh hơi nhíu chặt mày, xem ra Đỗ Vi Lan phải vượt qua hai ngày đại nạn này.
Quyết Vi đứng trước cửa, vừa thấy Trữ Hoài Tĩnh thì hơi gật đầu: “Mộc đại phu, những dụng cụ cần dùng khi lâm bồn ta đều đã chuẩn bị, nếu còn gì cần xin cứ phân phó.”
Trữ Hoài Tĩnh im lặng đẩy cửa bước vào, mùi máu tươi mạnh mẽ bốc lên, vũng máu đã biến đen trên nền đá cẩm thạch khiến cho kẻ nào thấy cũng phải giật mình.
Trữ Hoài Tĩnh ngồi xổm xuống, lấy tay quệt một ít máu của Đỗ Vi Lan đưa lên trước mũi, đầu mày bất giác nhíu chặt.
Tần Dực Nguyệt thấy Trữ Hoài Tĩnh liền cuống quít chạy tới, túm lấy tay áo của hắn: “Tiểu Tĩnh, ngươi nhất định phải cứu hắn, mặc kệ dùng phương pháp gì cũng phải cứu hắn.”
Trữ Hoài Tĩnh vỗ lưng Tần Dực Nguyệt, chậm rãi nói: “Dực Nguyệt, ngươi bình tĩnh một chút, tình huống không có nghiêm trọng như ngươi nghĩ đâu.”
Hắn đến bên giường, cầm tay Đỗ Vi Lan kiên trì bắt mạch, sau đó nói với Quyết Vi đang đứng ngoài cửa: “Chuẩn bị một ít nước nóng, những kẻ không được phân phó thì không được vào.”
“Vâng.”
“Dực Nguyệt, ngươi giúp ta đỡ hắn.” Trữ Hoài Tĩnh cởi y phục của Đỗ Vi Lan ra rồi lấy một viên dược từ bình sứ trong hòm thuốc cho hắn ăn vào, nhưng lại thủy chung không thấy sự hỗ trợ của Tần Dực Nguyệt.
Trữ Hoài Tĩnh hơi ngẩng đầu nhìn Tần Dực Nguyệt: “Ngươi còn do dự cái gì, ngươi muốn hắn chết sao?”
Tần Dực Nguyệt bừng tỉnh, vội vã đến gần, dựa theo phân phó của Trữ Hoài Tĩnh mà đỡ lấy Đỗ Vi Lan.
Trữ Hoài Tĩnh không chút do dự hạ châm ở những đại huyệt của Đỗ Vi Lan, bởi vì đã được ăn dược nên Đỗ Vi Lan dần dần khôi phục tri giác, phát ra những âm thanh nho nhỏ.
Tần Dực Nguyệt đỡ lấy Đỗ Vi Lan hô to: “Vi Lan, ngươi tỉnh tỉnh, Vi Lan, ngươi mau nhìn ta.”
Hàng mi dài đậm chậm rãi hé mở lộ ra đôi mắt đỏ tươi, chỉ là ánh mắt nay đã chứa đầy sự vô lực cùng đau xót.
Trữ Hoài Tĩnh tiếp nhận chiếc khăn do Quyết Trần đưa rổi nói với Tần Dực Nguyệt: “Cho hắn cắn cái này để lúc lâm bồn không làm chính mình bị thương.”
Trữ Hoài Tĩnh kéo chiếc khố của Đỗ Vi Lan xuống, để lộ cái bụng cao cao, máu tươi vẫn còn đang chảy, nhiễm đỏ cả một góc giường. Trữ Hoài Tĩnh xoa bụng của hắn rồi nói: “Ta vừa giúp ngươi bắt mạch, ngươi đang mang chính là song thai, vì vậy lúc lâm bồn sẽ rất khó khăn. Biện pháp duy nhất ta có thể giúp ngươi chính là thúc thai nhưng có khả năng sẽ rất đang đớn, ngươi nhất định phải chịu đựng.”
Trữ Hoài Tĩnh vừa nói vừa chậm rãi ấn bụng hắn xuống, một nỗi thống khổ không không nói nên lời bắt đầu xâm lấn, Đỗ Vi Lan nhíu mày thật chặt, mồ hôi theo trán chậm rãi rơi xuống.
Tần Dực Nguyệt nắm chặt lấy tay của Đỗ Vi Lan, rõ ràng người đang lâm bồn không phải là y nhưng y so với bất cứ ai khác đều khẩn trương hơn cả. Gương mặt Tần Dực Nguyệt ngày càng căng thẳng, một hôi thi nhau rơi xuống, đôi mắt hắc sắc chăm chú nhìn Đỗ Vi Lan, rất sợ một khi mình rời mắt thì sẽ không còn được gặp lại người này nữa. <ins class="adsbygoogle"