Cô báo với anh lên nhà trước, còn mình sẽ đi siêu thị gần đó mua thức ăn nhưng Lục Mang từ chối: “Cô mua rau không tươi, tôi tự đi.” Nói xong, anh quay người đi về hướng siêu thị.
“…” Ninh Trừng nhìn người đàn ông cao lớn kia chỉ còn lại bóng lưng kiêu ngạo thì cảm giác cả người như ngọn đuốc, bất cứ lúc nào có thể cháy bùng lên.
Người đàn ông này … nếu anh ta không thẳng thừng như vậy thì sẽ chết sao? Đây không phải là người vừa thao thao bất tuyệt miêu tả hiện trường án mạng đấy ư?
Ninh Trừng từ nhỏ quen sống tiết kiệm, rau củ đều mua ở chợ gần nhà, không đi siêu thị, Tất cả đều là hàng tươi mới, chỉ có đôi lúc lâm vào tình huống đặc biệt như trời tối, có cửa hàng nào đó vẫn còn bán ế, cô mềm lòng, lại đi càn quét mang về nhà, mấy ngày trời ăn mới hết … Chuyện như vậy với ông Ninh Hạo và cô đã quá quen thuộc, nhưng với Lục Mang là không thể chấp nhận.
Cô không biết từ nhỏ anh sống trong môi trường thế nào mà tập cho anh cách sống vương giả như vậy. Rau củ không được để qua đêm, đó cũng chính là nguyên do tại sao anh chỉ mua một quả chanh.
Ninh Trừng tức tối nhưng vẫn phải theo chân Lục Mang.
Cô vừa đi, đầu óc thỉnh thoảng lại hiện lên hình ảnh của huyền án Bạch Cốt.
Tay trái hung thủ cầm một hung khí không bén nhọn, vung tay lên, đánh mạnh vào hàm răng thẳng tắp của cô gái.
Sau đó, hắn dùng gậy bóng chày, cờ lê hay đèn pin đánh vỡ xương thái dương. Cô gái ngã trên mặt đất theo tư thế nằm nghiêng, đầu bên trái hướng lên trên. Hắn dùng chân đi ủng đạp lên đầu cô, ra sức nghiền nát. Cô gái cuộn mình để bảo vệ thai nhi trong bụng, để bé con không chịu bất cứ thương tổn, có lẽ mẹ chết, thai nhi mới chết theo….
Khi Lục Mang miêu tả cảnh tượng này, Ninh Trừng một lần nữa cảm giác được người nằm trên đất không phải là ai khác mà chính là cô. Lúc đó, cô khó chịu muốn chết, chỉ còn cách tự mình chống đỡ, nhịn xuống, không cắt ngang lời Lục Mang. May là Lục Mang ngưng lại đúng lúc. Cô không biết có phải anh đã nhìn ra phản ứng dị thường của cô chăng?
Đến siêu thị, Ninh Trừng thấy Lục Mang đi thẳng đến quầy rau củ nhập khẩu, cầm một túi rau tươi lên, rồi đi ra quầy thu ngân. Đến siêu thị chỉ để mua chừng này rau này?
Ninh Trừng không để ý đến anh. Chọn một ít carot, đậu cô-ve, hai loại này có thể để được mấy ngày, cô đâu có thể ngày nào cũng phải đi hai chuyến siêu thị, vậy còn đi làm thế nào được!!!
Khi đi ngang quầy thịt cá, cô gặp được mẹ của Tiểu Đồng, Lưu Tương. Thì ra cô ta làm việc ở đây. Ninh Trừng lên tiếng chào hỏi Lưu Tương, thật ra cô muốn hỏi thông tin về Lưu Tiểu Đồng, nhưng lại sợ ảnh hưởng công việc của cô ta nên chỉ nhắc cô ta cố gắng coi chừng Lưu Tiểu Đồng cẩn thận. Lưu Tương gật đầu đồng ý, có khách gọi, cô ta xin phép cáo từ.
Ninh Trừng đến quầy thu ngân, Lục Mang đang đứng đợi cô, trông thấy trong giỏ thức ăn có rất nhiều món, anh nhăn trán, hỏi: “Cô muốn làm carot muối?”
Cô hiểu ý của anh, cô mua nhiều như vậy, ăn không hết thì chỉ có thể làm dưa muối. Cô giả vờ không biết, mô phỏng cách anh hay trả lời, ‘hừ hừ’ hai tiếng.
Mua xong đồ, hai người quay về, Lục Mang như mọi ngày ngồi ở sofa chơi cùng Kiệt Bảo, có vẻ rất vui vẻ.
Ninh Trừng vào bếp làm cơm. Cô chỉ làm hai món mặn một món canh nên rất nhanh đã xong, cô dọn thức ăn lên bàn, dọn dẹp bếp sạch sẽ, chuẩn bị chào Lục Mang ra về.
Lục Mang sung sướng ngồi ở trước bàn ăn, nghe nói cô muốn ra về, lại nhìn mâm cơm không phong phú như trước đây, miệng anh mấp máy muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, vùi đầu ăn cơm.
“À! Đúng rồi, hôm qua tôi mua được hai bức tranh.” Ninh Trừng ra đến cửa, chợt nhớ ra có mua tranh của Họa Mi, vội vàng rút tranh từ trong túi xách, đặt ở huyền quan, lên tiếng: “Tôi thấy nhà anh có khung tranh, anh đặt hai bức họa này vào, treo lên. Tôi thấy nhà anh đơn điệu quá nên chọn hai màu vàng và bạc này. Không sặc sỡ nhưng vẫn tạo được một chút hiệu quả thị giác.”
Lục Mang buông đũa, nhìn cô: “Tôi không treo, muốn cô tự làm đi!” Dứt lời, anh tiếp tục cúi đầu ăn cơm, được một miếng, ngẩng đầu nhìn cô: “Tại sao không có chanh.”
Ninh Trừng nghe được chữ chanh muốn đập đầu tự tử. Hôm nay cô bắt đầu đi làm, đi thẳng từ nhà. Anh không thể linh động một chút sao? Nhìn thấy anh buông đũa, đứng dậy ra sofa ra vẻ nếu không chanh, bổn công tử sẽ không ăn cơm.
Hết cách, Ninh Trừng phải gọi cho ông Ninh Hạo hỏi có ai giao chanh không, may là hôm nay có. Cô nghĩ mình cũng phải về ăn cơm nên trả lời: “Giáo sư Lục, anh ăn trước đi, tôi về cửa hàng lấy chanh, mười phút sau là đưa tới.”
Không chờ Lục Mang lên tiếng, cô đẩy cửa, dùng tốc độ nhanh nhất chạy qua Thập Quả viên, lấy bốn quả chanh mang đến nhà Lục Mang. Đương nhiên, anh vẫn chưa động đũa.
Ninh Trừng rửa sạch chanh, đưa cho Lục Mang một trái, còn ba trái cô dùng bọc thực phẩm bao lại kỹ càng, trước khi anh lên tiếng, cô đã chặn miệng trước: “Giáo sư Lục, không thể ngày nào anh cũng chỉ mua một quả chanh, chẳng ai làm như vậy. Hơn nữa, bên cửa hàng cũng không phải ngày nào cũng nhập chanh tươi. Vừa rồi ở văn phòng anh cũng nói, tình yêu công sở là hạ thấp năng suất lao động, điều này cho thấy anh là một người rất chú trọng đến hiệu suất. Vì vậy, sau này một lần cứ mua mấy trái, đặt trong tủ lạnh, sẽ không hư.”
Vẻ mặt của Ninh Trừng rất nghiêm túc, còn Lục Mang nhìn quả chanh chằm chằm tựa như đang làm nghiên cứu khoa học, sau đó hỏi: “Tại sao cô không ăn cơm?”
“Ai nói tôi không ăn cơm. Không phải phải giao chanh cho anh sao? Bây giờ về nhà ăn cơm, chiều còn đi làm, tan ca tôi quay lại làm bữa tối. Nếu anh không đợi được thì anh ở phía dưới lầu thôi!”
“…” Ý của Lục Mang chính là tại sao cô không ngồi xuống cùng anh ăn cơm, cô tốt nghiệp tiểu học chưa, tại sao năng lực lý giải của cô lại kém như vậy.
Anh cũng lười giải thích, nhìn bóng lưng biến mất sau cánh cửa, rồi tiếp tục bữa trưa.
Lục Mang ăn xong đem bát đũa vào máy rửa chén, ở trong phòng đi đi lại lại, cuối cùng dừng lại ở huyền quan nhìn hai bức tranh. Tuy chất liệu rất tệ nhưng tranh khá tốt, đơn giản, thẳng thắn, dứt khoát, không dây dưa dài dòng, là phong cách tranh anh yêu thích. Cho dù căn bản anh không thể nhìn ra được màu vàng và màu bạc ấy giúp cho căn nhà của anh khác nhau chỗ nào, nhưng rốt cục vẫn treo lên bức tường trống không ở phòng khách.
Tới lui cả nửa ngày, anh nhìn đồng hồ mới chỉ có hai giờ chiều. Túi hài cốt đã được người ta mang đi, chắc có lẽ đã được chôn cất chỉnh tề. Anh lấy quyển sách mình thích nhất, nhưng vẫn có cảm giác nhạt nhẽo. Những loại chuyện khác anh lại càng không có hứng thú.
Cuối cùng, anh quyết định đi làm. Cũng như sáng sớm nay thức giấc, đột nhiên dâng trào nhiệt huyết muốn đến Viện nghiên cứu.
Ở viện chỉ có Thường Tử Dương, Ninh Trừng và một vài nhân viên. Tất cả mọi người trợn trừng mắt ngạc nhiên: tại sao một người xuất quỷ nhập thần như Giáo sư Lục ngày hôm nay lại xuất hiện ở đây hai lần trong một ngày? Người không biết còn tưởng phát sinh vụ án giết người liên hoàn nào đó.
Ninh Trừng vẫn vùi đầu trên bàn làm việc, sắp xếp lại tư liệu do Lâm Khiếu Ba gửi tới. Là những huyền án trong vòng năm mươi năm trở lại đây, vẫn chưa phá được án.
Trong lúc vô tình ngẩng đầu, cô chợt phát hiện bàn làm việc đối diện chẳng biết xuất hiện thêm một người nữa từ khi nào. Giật nảy mình.
Tại sao anh đến? Trông thấy anh, cô cảm thấy lưng tê rần, đối với cô mà nói ba từ ‘Giáo sư Lục’ chính là danh từ dằn vặt nhất.
May là cả buổi chiều anh chỉ lẳng lặng ngồi đó, không cần biết đang suy nghĩ chuyện gì, miễn là đừng suy nghĩ mấy chuyện không thể tượng tượng nổi cho cô là được.
Đến giờ tan tầm, Ninh Trừng vẫn còn ngồi chỉnh lý tư liệu, anh đi tới lệnh cho cô tan ca, vì anh đói bụng.
Thường Tử Dương và Lâm Khiếu Ba vừa khít đi ngang cửa phòng làm việc, nghe thấy Lục Mang nói đói bụng. Thường Tử Dương hiểu chuyển, đẩy Lâm Khiếu Ba: “Đội phó Lâm, tôi vừa phát hiện một quán rất ngon, tôi mời anh ăn. Đợi đến cuối tuần chúng ta mời Ninh Trừng đi cùng.”
Ninh Trừng nhớ tới sáng đã hẹn hai người bọn họ cùng đi ăn, nhưng trước mắt là không thể đi được. Thật ra không ai ngờ đến Lục Mang chiều nay sẽ qua đây. Trong tình huống khó xử, cô nghĩ ra cách khác: “Đội phó Lâm, chủ nhiệm Thường, cuối tuần tôi mời hai anh đến nhà tôi, tôi nấu cho các anh ăn. Ăn bên ngoài lãng phí!”
Cô kỳ thực muốn tiếp xúc với bọn họ nhiều hơn một chút, hiểu thêm công việc, như vậy sẽ có lợi cho công tác của cô sau này.
Lâm Khiếu Ba vốn dĩ đang bất mãn, nghe cô nói lập tức gật đầu đồng ý, nhanh chóng đi theo Thường Tử Dương.
Ninh Trừng và Lục Mang người trước người sau rời khỏi viện, cũng như buổi sáng, cô làm xong cơm nước mới rời đi. Trông thấy bức họa đã được treo lên, không nhịn được cảm thán: “Họa mi vẽ chim họa mi thật sự rất đẹp.”
“Hoạ mi vẽ chim họa mi?”* Lục Mang lặp lại.
Ninh Trừng phá lên cười, lại nghe âm thanh lành lạnh của anh nối tiếp: “Cái cô ấy vẽ không phải là chim, mà là bản thân cô ta.”
*Tiếng Hán là ‘Họa mi họa họa mi điểu’
Cô nhìn anh đầy khó hiểu, đợi anh giải thích.
Lục Mang đứng dậy, rời khỏi bàn ăn, đi đến bên cạnh cô, nhìn lên bức tranh: “Tranh có mặt trời, phía bên trái con chim nhìn rất mờ, một nửa thân chim được ánh mặt trời chiếu rọi, mọi người có thể thấy rõ, nhưng mặt trái ẩn giấu rất nhiều thứ, là những thứ cô ta muốn giữ lại cho bản thân, rất thông minh. Con chim đứng giữa ranh giới của sáng và tối, xem chừng nó rất muốn bay, vậy tại sao vẫn đậu trên cành mà không giương cánh bay lượn?”
Lời này, Ninh Trừng nghe có chỗ hiểu chỗ không, bởi vì cô chẳng biết gì về hội họa. Cái gì mà sáng tối, đường nét, chủ đề bức ảnh, ẩn ý … cô hoàn toàn không cách nào hiểu thông, chỉ trông thấy trước mắt có một con chim.
Nghe kết luận sau của anh càng khiến cô kinh ngạc ngây người.
“Người vẽ bức tranh này là một cô bé khoảng chừng mười lăm tuổi, không quá hai mươi. Từ cường độ cổ tay và màu sắc lựa chọn có thể cho thấy cô ta dùng chân phải vẽ tranh, không có tay nên đường nét đứt khúc, đôi chỗ còn có nét rung. Cô ta có thiên phú, nhưng không được học qua bất kỳ trường lớp chính quy nào, tự bản thân trải nghiệm thế giới này mà hóa thành nét vẽ. Một đứa bé chỉ mười mấy tuổi đã nghĩ đến được sáng và tối, chủ đề nặng nề như vậy chứng tỏ cô bé nhất định đã từng trải qua một biến cố rất lớn.”
Lục Mang dời tầm mắt lên người Ninh Trừng: “Cô phải duy trì khoảng cách nhất định với cô gái này, cô bé không phải là một người đơn giản.”
“Tại sao anh nói như vậy?” Ninh Trừng giật mình: “Ý của anh là cô bé không phải là người tốt?”
“Dựa vào tiêu chuẩn nào có thể phán định người tốt, người xấu?” Lục Mang hỏi ngược lại, rồi quay trở về bàn ăn.
Ninh Trừng lập tức đuổi theo sau anh: “Nhưng tôi có thể nhìn trước được cô ấy cứu một cậu bé. Không phải, cũng có thể, là cậu bé cứu cô ta. Hai người bọn họ đều là người tốt. Tại sao anh dám chắc cô bé không đơn giản? Chữ đơn giản này đến cùng có ý gì?”
Lục Mang đột nhiên ngừng bước, xoay người nhìn cô: “Người tốt và người xấu chỉ trong gang tấc. Giữa màu trắng và màu đen còn có màu xám, đạo lý đơn giản như vậy cô cũng không biết? Đừng hỏi nhiều câu hỏi tại sao như thế!”
“…” Ninh Trừng đang đi thẳng về phía trước, bước cũng nhanh hơn bình thường, bỗng nhiên người đập mạnh vào một ‘khối thịt’ cao lớn, kiên cố.
Cú va chạm này không nhẹ, cô nổ đom đóm, ngã ngửa người ra sau, hai tay quơ loạn xạ, không biết bám vào đâu để chống đỡ cơ thể. Hơn nữa, tốc độ ngửa người ra sau cũng quá nhanh, cô không nắm được vật gì, quýnh quáng vô thức nhắm chặt hai mắt.
Đột nhiên có một luồng sức mạnh kéo cô lên.
Trong nháy mắt cô trụ vững, eo được một cánh tay cuốn chặt, cả người dán lên một cơ thể, thân nhiệt rất ấm, trên đầu nhiệt khí tỏa xuống.
Cô mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên. Lục Mang cũng đúng lúc, cúi đầu nhìn xuống. Trong phút chốc, tầm mắt lại giao nhau.
Ninh Trừng nhìn ngũ quan hoàn chỉnh trước mắt: hàng lông mày rậm, đen, sắc bén, đôi mắt sáng lấp lánh, hàng mi cong dài, đôi môi mỏng gợi cảm. Người đàn ông trước mắt cô đây thật sự rất đẹp trai.
Lục Mang cũng rất hưng phấn khi được ôm một người phụ nữ êm như bông thế này. Eo nhỏ nhắn, hầu như anh không dám dùng lực, sợ quá tay sẽ khiến vòng eo ấy gãy mất. Còn cái gì mềm mềm đây, là ngực của cô … Anh như bị điện giật, lập tức buông cô ra, bước lùi về phía sau một khoảng xa.
Ninh Trừng cũng lùi về sau, đứng vững, phát hiện mặt anh đỏ gay như gấc, thậm chí tay chân luống cuống; cuối cùng, đút tay vào túi, xoay người về thư phòng, dường như muốn trốn tránh.
Ninh Trừng vốn dĩ muốn giải thích với anh một chút, nhưng ngẫm lại nên quên đi; bởi căn bản bây giờ mặt cô cũng bỏng rát, đỏ au như mặt trời. Cô nói lớn: “Giáo sư Lục, anh cứ từ từ dùng bữa, tôi về nhé. Ngày mai gặp.”
Nói xong, chạy vọt ra khỏi cửa.
Ngày đầu tiên đi làm rất thuận lợi, ngoại trừ sự việc ‘Tiếp xúc thân mật’ ngoài ý muốn kia.
Sau sự cố đó, bản thân Ninh Trừng cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Mỗi lần nghĩ về chuyện ấy, mặt cô đỏ đến mang tai, tim đập mạnh, một lúc lâu sau mới ổn định như bình thường.
Kỳ lạ, càng ngày cô càng mong chờ trời mau sáng để đi làm.
Tuy nhiên, sáng hôm sau Lục Mang không xuất hiện. Ngày hôm sau nữa …. ròng rã một tuần, anh tựa như biến thành con rồng ẩn mình, không biết chui vào xó xỉnh nào rồi.
Mỗi buổi trưa, cô qua nhà nấu cơm cho Lục Mang, cũng không thấy anh. Cô biết anh ở trong thư phòng hoặc phòng thí nghiệm, chẳng biết đang làm gì, cũng có thể muốn lảng tránh cô.
Ninh Trừng hơi buồn. Cũng may bên tổ huyền án đang bắt tay vào vụ án Bạch Cốt, công việc của cô bận bịu hơn, rất nhanh quên mất những thứ này.
Sinh hoạt ổn định, tuân theo nề nếp được một tuần, nhưng sự việc Lưu Tiểu Đồng mất tích đã làm gián đoạn.