• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Ninh Trừng cùng Lục Mang một trước một sau xuống bên dưới viện Nghiên cứu, xe đã dừng trước cửa.

Tài xế mở cửa xe cho Lục Mang. Ninh Trừng trực tiếp mở cửa bên ghế phó lái, chuẩn bị lên xe, cửa xe vừa mở được một nửa thì đột nhiên bị đè lại. Một tay Lục Mang cầm cổ tay cô, kéo cô lùi về sau, một tay khác đóng mạnh cửa.

“Rầm!” Tiếng đóng cửa xe rất lớn, thân xe còn hơi lắc lư.

Lục Mang túm cổ tay cô đi ra phía sau, mở cửa xe, đẩy cô vào, sau đó cúi người xuống, nhìn người phụ nữ ngồi trong xe, nghiêm túc cảnh cáo cô, “Tôi nhắc nhở em lần cuối cùng, đây mới là vị trí của em, về sau không được đi sai nữa. Nếu em không phân biệt rõ phương hướng, tôi có thể làm chỉ dẫn cho em.”

Anh nói xong, đóng mạnh của xe lần nữa, còn mình thì vòng sang bên kia mở cửa lên xe.

Lục Mang vừa lên xe, phát hiện chỗ bên cạnh lại trống không, ngẩng đầu thì thấy Ninh Trừng đã ngồi xuống ghế phó lái, cô xoay người, quay đầu nhìn về phía anh, giải thích, “Giáo sư Lục, ngồi ghế phó lái là một sự tôn trọng với xe đi ngược chiều. Đây là lễ nghi ngồi xe cơ bản nhất.”

Ninh Trừng nói xong, lập tức quay người lại, nói với tài xế nơi hai người họ muốn đến.

Xe nhanh chóng khởi động.

Lục Mang cũng không nói gì nữa, trong xe rất yên ắng, phảng phất như khúc nhạc đệm vừa rồi chưa từng xảy ra.

Ninh Trừng không quay đầu lại, cũng không nhìn kính chiếu hậu, nhưng cô cảm giác được, không khí trong xe rất đè nén áp lực. Cô hạ cửa kính xuống một chút, làn gió ấm lập tức tiến vào, hòa tan không khí áp lực trong xe.

Một ngày gió ấm, xe đi nhanh trên đường cái rộng lớn, phong cảnh hai bên nhanh chóng lùi lại phía sau. Cô nhìn ngoài cửa sổ xe chăm chú, trong đầu lơ đãng hiện lên một ít hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Thiếu nữ dưới ánh mặt trời, không có hai tay, dùng chân vẽ hết con chim họa mi này đến con chim họa mi khác. Cô ấy giống như một đóa hoa, không tiếng động mà nở rộ, cũng không tiếng động mà điêu tàn. Không để lại bất cứ dấu vết gì, giống như cô ấy chưa từng bước vào thế giới này.

Ninh Trừng không dám tưởng tượng, trước khi chết, rốt cuộc là cô ấy đã phải trải qua tra tấn như thế nào, vì sao lại có người tàn nhẫn như vậy, tàn phá một thiếu nữ đang độ tuổi xuân thì đến mức độ đó?

Cô im lặng cả một đường, tâm tình rất nặng nề.

Tài xế đưa hai người họ đến một tiểu khu đã đổ nát, sau khi hai người họ xuống xe mới phát hiện, tòa nhà mà Lưu Tiểu Đồng từng bị bắt nhốt đã bị san bằng.

Ninh Trừng muốn đến mấy tòa nhà bên cạnh xem xét, bị Lục Mang giữ chặt, “Gấp gáp làm gì? Em đến để tìm manh mối hay đến để mất mạng?”

“Không đi xem xét, làm sao biết mấy người kia có ở trong tòa nhà khác không, có để lại manh mối gì không?” Ninh Trừng phản bác.

“Tôi đã gọi cho Cục Cảnh sát, họ sẽ cử người đến kiểm tra kết cấu vật chất một lần, xác định không sụp xuống thì chúng ta đi xem xét.”

“…” Ninh Trừng băn khoăn, đây không phải là chuyện mà một trợ lý như cô nên làm sao?

Cô ý thức được, hôm nay anh giúp cô làm rất nhiều chuyện cô chưa hoàn thành, “Giáo sư Lục, cảm ơn anh đã nhắc nhở, sau này những việc này cứ để tôi làm là được.”

Ninh Trừng vừa nói vừa lấy điện thoại ra, gọi cho Dương Trí, bảo người ở Cục Cảnh sát điều tra xem ai là chủ của tòa nhà vừa bị san bằng, cùng với những bất động sản khác nằm trên danh nghĩa của người đó.

Không lâu sau, Dương Trí gửi tư liệu liên quan đến hòm thư của cô, cũng đã sắp xếp người bắt đầu do thám kiểm tra toàn bộ tòa nhà. Mấy người họ kiểm tra một lần, báo cáo những chỗ khả nghi cho Ninh Trừng, sau đó cô cùng Lục Mang tự mình đi xem xét.

Một ngày trôi qua vẫn không tìm được căn phòng tương tự như căn phòng xuất hiện trong ảo giác của Ninh Trừng. Sáng hôm sau, cảnh sát tiếp tục mở rộng phạm vi tìm kiếm, Lâm Khiếu Ba trực tiếp đến tìm chủ nhà, Ninh Trừng và Lục Mang đi trước.

Tên của chủ nhà rất đặc biệt, Tiền (tiền tệ) Đông (chủ). Mấy người họ dựa theo địa chỉ, tìm được nhà của Tiền Đông trong một khu biệt thự ở trung tâm thành phố.

Trong khu biệt thự, mặt đường sạch sẽ, rộng rãi, hai bên thấp thoáng cây xanh, mùi hoa lan tỏa bốn phía, thi thoảng lại có các kiểu xe xa hoa đi qua. Hoàn cảnh nơi này so với khu đổ nát kia, khác biệt như thiên đường và địa ngục.

Tiền Đông biết ý đồ của mấy người họ khi đến đây, vẻ mặt lập tức trở nên hoảng loạn, cố gắng che dấu. Anh ta tỏ vẻ lần nữa, anh ta không biết có ai ở trong tòa nhà của mình. Nhưng anh ta cũng rất phối hợp, tự mình dẫn họ đến những bất động sản khác dưới danh nghĩa của anh ta để kiểm tra.

Lần điều tra này lại là cả ngày, đến hoàng hôn, đoàn người xem xong một chỗ nhà cho thuê bình dân, cũng là chỗ cuối cùng. Vẫn không thu hoạch được gì.

Lúc họ bất lực trở về, mọi chuyện đột nhiên xoay chuyển.

Sau khi xuống lầu, Ninh Trừng mới ra khỏi cửa liền thấy trước cửa có một chú chó đang gặm xương. Cô liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, đó là xương cẳng chân của người, trong đầu cô nhanh chóng hiện lên một cảnh tượng, khung xương trên chiếc bàn làm việc trong phòng thí nghiệm ở viện Nghiên cứu, thiếu một xương cẳng chân.

Lục Mang cũng nhìn chú chó đang gặm nhấm đoạn xương ống ngon lành, rồi lại nhìn về phía Tiền Đông, mắt sáng như đuốc, “Anh đang nói dối.” Giọng anh vô cùng sắc bén.

“Tôi, tôi không nói dối, không phải mọi người đã xem hết rồi sao?” Tiền Đông vẫn còn giảo biện.

Lục Mang tiến về phía anh ta thêm một bước, nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, “Cơ họng co rút, mũi phình to, mắt liên tục chớp, miệng run rẩy, còn có, tiêu cự mắt của anh cố định, cổ cứng lại. Anh đang căng thẳng.”

“Tôi không hiểu anh đang nói gì. Cô gái mà mấy người nói, ngay cả gặp tôi cũng chưa gặp, chẳng lẽ mấy người còn hoài nghi tôi giết cô ta? Đúng là chuyện cười. Chuyện nên làm thì tôi đã làm, bây giờ mời mấy người về, cảnh sát cũng không thể cưỡng…”

Ninh Trừng nhanh chóng chen anh lời anh ta, “Anh Tiền, nãy giờ chú chó này cứ đi theo anh, hẳn là thú cưng anh nuôi nhỉ? Anh biết thứ nó đang gặm là gì không? Là xương người!”

Tiền Đông lập tức sửng sốt, muốn quay đầu, nhưng cổ cứng đến mức không quay được, cuối cùng, anh ta xoay người, đối mặt với con chó trước cửa.

Lâm Khiếu Ba nhìn thấy anh ta có vẻ mặt như vậy, bước nhanh về phía trước, đi đến trước mặt anh ta, “Tiền Đông, tôi hoài nghi anh có liên quan đến vụ án một thiếu nữ tàn tật mười bốn tuổi bị giết hại, mời anh cùng chúng tôi về Cục Cảnh sát. Cảnh sát sẽ không cưỡng ép, nhưng anh cũng có nghĩa vụ phối hợp với cảnh sát chúng tôi điều tra án mạng, nếu anh không phối hợp, chúng tôi sẽ không ngại cưỡng ép đưa anh về Cục Cảnh sát. Chính anh tự lựa chọn.”

Cuối cùng, Tiền Đông ngoan ngoãn theo Lâm Khiếu Ba lên xe cảnh sát.

Ninh Trừng muốn đến Cục Cảnh sát theo, lại bị Lục Mang kéo lên xe của viện Nghiên cứu, nhắc nhở cô, cô chỉ là pháp y, thẩm vấn kẻ tình nghi là công việc của cảnh sát.

Lần này cô chỉ có thể ngồi ở ghế sau, bởi vì Thường Tử Dương đến, ngồi ở ghế phó lái, cũng mang theo kết quả kiểm nghiệm hài cốt mới nhất của Hoạ Mi.

Kết quả kiểm tra DNA đã có, nhưng trong cơ sở dữ liệu không tìm thấy dữ liệu phù hợp với cô ấy, hẳn là chưa được thu thập dữ liệu DNA, ghi vào cơ sở dữ liệu.

Chuyện đó có nghĩa là cô gái đã chết đi này còn chưa đến mười lăm tuổi, nhà ở đâu, bố mẹ là ai, có thân nhân nào không, hoàn toàn không biết gì cả, ngay cả tên cũng không có.

Thường Tử Dương báo cáo tình hình xong, hỏi hai người họ đi đâu.

“Viện Nghiên cứu.”

“Về nhà.”

Ninh Trừng và Lục Mang đồng thời mở miệng, nói ra hai chỗ khác nhau, Lục Mang lập tức bổ sung thêm một câu, “Đưa Ninh Trừng về trước.”

“Đúng vậy, Ninh Trừng đã chạy đi chạy lại cả ngày, hôm nay về nghỉ ngơi trước đi. Bên đội phó Lâm thẩm vấn Tiền Đông cũng cần thời gian, có tin tức gì chúng ta lại xem xét lên kế hoạch hành động tiếp theo.”

Ninh Trừng không phản đối nữa, cô sờ đầu gối, hai chân cô thực sự rất mỏi, hai ngày nay cứ leo cầu thang, ngày đầu tiên cô còn đi giày da, tuy là không cao nhưng vẫn vất vả, tối hôm qua cô phát hiện gót chân đã bị trầy da.

Không bao lâu sau, xe dừng lại trước cửa chung cư Ninh Trừng ở, cô xuống xe, phát hiện Lục Mang cũng xuống xe.

Lục Mang giải thích với Thường Tử Dương chung cư anh ở gần đây, cho nên có thể trực tiếp về nhà, không cần phiền họ nữa. Đương nhiên là Thường Tử Dương cầu còn không được.

Sau khi xe rời khỏi, Ninh Trừng và Lục Mang gần như là đồng thời xoay người.

Hai người mặt đối mặt, ở giữa chỉ có một khoảng cách nửa mét. Giây phút tầm mắt giao nhau, Ninh Trừng vẫn cảm giác trái tim có chút đau đớn. Cô lập tức quay đầu nhìn sang bên cạnh, “Giáo sư Lục, tạm biệt.”

“Vì sao em nói chuyện không nhìn tôi? Không phải em rất tuân thủ lễ nghi, rất hiểu cách tôn trọng người khác sao?” Lục Mang bước một bước sang phía cô quay đầu, nhìn thẳng vào cô.

Ninh Trừng hít sâu một hơi, nhìn vào mắt anh, lặp lại một câu, “Giáo sư Lục, tạm biệt.” Nói xong, cô lập tức xoay người đi vào chung cư.

Cô còn chưa đi vài bước, cả người đột nhiên bay lên.

“A…” Ninh Trừng sợ tới mức kêu lên thất thanh, sau đó lập tức mím môi ngậm miệng, ngừng hét, chờ cô mở miệng lần nữa, anh đã bế cô đến cửa tiểu khu.

Người bảo vệ nhìn hai người họ, mỉm cười, không nói gì, trực tiếp mở cửa sắt.

Ninh Trừng chỉ có thể mỉm cười với người bảo vệ, bởi vì rất quen thuộc, bình thường ra vào sẽ lên tiếng chào hỏi. Cô cắn răng khẽ nói bên tai anh, “Giáo sư Lục, phiền anh để tôi xuống, tôi có chân.”

Lúc cô nói chuyện, cố gắng không mấp máy môi quá nhiều, giọng cũng rất nhẹ, hẳn là người bảo vệ không nhìn ra.

“Hừ, em tiến gần hơn chút nữa, chắc chắn anh ta sẽ không nghĩ nhiều, càng sẽ không nghĩ có phải em muốn hôn tôi hay không. Đương nhiên, tôi cũng không ngại em muốn ăn miếng trả miếng, lần trước tôi suýt nữa hôn em, lần này tới lượt em suýt nữa hôn tôi. Rất công bằng.”

“…” Ninh Trừng lập tức duỗi đầu ra ngoài, cách xa anh. Cô phát hiện vậy mà anh còn cười như không cười. Trong lúc không để ý, anh đã bế cô tới cửa thang máy, cô nghĩ thầm chắc là anh sẽ đặt cô xuống, không ngờ anh lại trực tiếp hỏi cô, “Tầng mấy?” Hơn nữa còn có thể bế cô, duỗi tay ấn nút đi lên của thang máy.

Cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi nam nữ, nhìn thấy hai người họ như vậy, người nữ bắt đầu làm nũng, “Ông xã, anh cũng bế em đi.”

“Em hôn anh một cái, buổi tối để anh thử thêm vài trò mới, anh sẽ bế.”

“Không thành vấn đề.”

“…”

Vậy mà người nam thật sự bế người nữ ra khỏi thang máy. Lục Mang thì bế Ninh Trừng vào thang máy.

Ninh Trừng căng thẳng đến mức chảy mồ hôi, cửa thang máy rốt cuộc cũng đóng lại, cô cũng nhẹ nhàng thở ra.

“Em căng thẳng như vậy làm gì? Hình như tôi đâu bảo em hôn tôi, cũng chưa nói muốn làm với em… Tầng mấy, tự ấn đi.” Lục Mang ý thức được mình lại không biết lựa lời, nhanh chóng dừng lại, bế cô đến bảng điều khiển thang máy.

Ninh Trừng tự mình ấn tầng hai tư, thang máy nhanh chóng đi lên.

Bình thường cô không cảm thấy tầng hai tư có bao nhiêu cao, đi thang máy trong chớp mắt là đến. Nhưng hôm nay, cô cảm giác dường như thời gian bị kéo dài ra.

Cô nói rất nhiều lần, bảo anh để cô xuống, anh lại kiên trì muốn bế cô, nói là học tập cô, làm một người chú ý lễ nghi, bởi vì chân cô bị thương, là một quý ông, anh không thể không đưa tay giúp đỡ.

Đây là cái lễ nghi gì chứ?

Cuối cùng, anh bế cô tới trước cửa nhà mới đặt cô xuống. Cô cho rằng hẳn là giờ anh sẽ rời đi, không ngờ, cửa vừa mở ra, anh đã không mời tự vào.

“Tôi mua băng dán cá nhân, em đi rửa chân, tôi dán cho em.” Anh nói nghiêm túc, có lẽ là sợ cô có áp lực, giải thích, “Em mua thuốc trị vết thương do bị đánh cho tôi, thuốc trị dị ứng, còn có rèm cửa, bồn hoa, đủ loại đồ thượng vàng hạ cám gì đó, có qua có lại, tôi muốn trả cho em.”

Ninh Trừng nghe thấy những việc anh nói, có loại cảm giác giống như đã qua cả một đời, thì ra cô từng làm nhiều chuyện vô vị như vậy.

Lúc cô làm những chuyện đó, thật ra là rất vui vẻ, cũng không nghĩ tới việc muốn anh trả ơn. Bây giờ anh muốn trả lại, trong lòng cô lại khó chịu.

Anh ở chung cư của cô rất lâu, làm rất nhiều chuyện khiến cô không tưởng tượng được rồi mới rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK