Beta: Quanh
Cuộc thảo luận kéo dài hai tiếng mới kết thúc, gần kết thúc, Lâm Khiếu Ba tổng kết lần cuối.
“Chúng tôi đã có được tin tức xác thực, chiều nay Donald tước sĩ đi xem kịch, người làm ở nhà tước sĩ nói, ông ta sẽ mang một cậu bé mới đến, tên là Tony đi theo. Nghe nói chuyện như vậy thường xuyên xảy ra. Chúng tôi không tìm được chứng cứ phạm tội ở nhà ông ta, tôi hoài nghi nơi ông ta phạm tội là ngẫu nhiên, không ở nhà, nếu là đi xem kịch thì đây là cách ngụy trang tốt nhất.”
“Tony? Anh đã từng gặp cậu bé chưa?” Ninh Trừng hỏi, “Tên tiếng Anh của Lưu Tiểu Đồng cũng là Tony, hôm qua lúc xem ảo thuật, trong video, phía sau cô Stefanie xuất hiện Lưu Tiểu Đồng, đây là chuyện gì?”
“Không phải em biết chuyện là thế nào rồi sao?” Phía sau cô đột nhiên vang lên một giọng nói, cô quay đầu nhìn lại, người nói chuyện cũng giống cô, ngồi trên bàn trà, đưa lưng về phía cô.
Lục Mang đứng dậy đến ngồi bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn cô, “Chỉ số thông minh cao em đã bằng độ cao của Alps so với mặt biển, chúc mừng em.” Nghe như là đang lấy lòng cô.
Ninh Trừng không để ý tới anh, tiếp tục hỏi Lâm Khiếu Ba, “Nói như vậy, Tony này không phải là Lưu Tiểu Đồng thật, cũng là người máy trí tuệ nhân tạo? Vì sao Donald tước sĩ lại mang một người máy đi xem kịch? Còn là một câu bé sáu tuổi? Chẳng lẽ ông ta…” Cô đột nhiên nghĩ tới một khả năng, sống lưng lập tức lạnh run.
“Em biết, ông ta không biết. Cho dù là người, hay là người máy cũng là phạm tội.” Lục Mang đặt tay lên mu bàn tay cô, cầm chặt tay cô, “Hình như em rất lạnh, anh sưởi ấm tay cho em.”
Phòng khách lập tức có người hắng giọng, ho khan, tất cả mọi người rất biết thức thời, hoặc là cúi đầu, hoặc là quay đầu, dời mắt.
“…” Mặt Ninh Trừng lập tức đỏ bừng, xung quanh nhiều người ngoài như thế, người đàn ông này lại không hề cố kỵ.
Cô muốn kéo tay anh ra, anh lại trực tiếp cầm lấy tay cô, cùng với tay anh, cho vào túi áo khoác.
Động tác này anh làm tự nhiên như thế, đôi mắt vẫn còn nhìn chằm chằm hồ sơ trên đầu gối, tiếp tục mở miệng nói chuyện, “Loại kịch nhàm chán này, muốn vào cửa phải có vé. Tôi và bà xã tôi sẽ nghĩ cách đi vào, mọi người ở gần đó ôm cây đợi thỏ.”
Bà xã?
Ninh Trừng chỉ nghe thấy đầu mình ù ù, sau đó anh nói gì nữa, cô hoàn toàn không nghe, chỉ nghe được câu cuối cùng của Lâm Khiếu Ba, “Trong lúc chấp hành nhiệm vụ, mọi người phải duy trì micro liên lạc, tan họp!”
Lục Mang đứng dậy, tay Ninh Trừng đặt trong túi anh, anh nắm chặt không chịu buông ra, cô cũng không thể không theo anh lên tầng. Anh kêu cô giúp việc sắp xếp cho mọi người, bao gồm Kiều Tử San đến phòng cho khách nghỉ ngơi, rồi kéo cô đến cầu thang.
Tay Ninh Trừng đau đớn do bị anh nắm chặt, có người ngoài ở đây, cô cũng không tiện phản kháng, chỉ có thể chịu đựng, theo anh đến cầu thang. Cô đưa tay lấy hành lý, bị Lục Mang đoạt trước. Anh vừa anh kéo cầu thang, vừa dạy bảo, “Không phải không giúp em lấy hành lý sao, cái đuôi nhỏ vểnh cao như thế. Hừ, tính tình càng lúc càng khó chiều, vừa nhìn đã biết là bị anh chiều hư, anh về phòng tự kiểm điểm.”
Ninh Trừng dở khóc dở cười, rõ ràng là cô nghe thấy có người cười trộm, anh nói, cô nghe rất thoải mái, nhưng trước mặt nhiều người như thế, cô cảm thấy xấu hổ, bước chân không tự chủ được mà nhanh hơn, chỉ hận không thể một chân trực tiếp lên lầu.
Vất vả lắm mới về đến phòng, rốt cuộc cô cũng bùng nổ, “Lục Mang, em rất giận, em không thích cách làm việc của anh, không hề thương lượng gì với em đã ném em lên máy bay. Anh cảm thấy đây là vì em suy nghĩ, nhưng anh có từng hỏi em có chấp nhận hay không chưa?”
“Anh hỏi em sẽ chấp nhận?”
“Không.”
“Vậy còn hỏi làm gì?”
“…” Ninh Trừng không muốn nói chuyện với anh nữa, chắc chắn là cô nói không lại anh.
Cô lấy đồ đạc trong hành lý ra. Sắp xếp xong thì ngồi trên sô pha, lấy quyển notebook vừa ghi lại lúc họp, cẩn thận đọc lại.
Trước khi cô về, cuộc họp đã bắt đầu, hẳn là cô bỏ qua một phần, bây giờ có rất nhiều vấn đề.
Ninh Trừng nhìn người đàn ông ngồi đối diện, anh đang gọi điện thoại, hình như là đặt váy dạ hội cho cô. Nói chuyện điện thoại xong thì nhìn chằm chằm vào khoảng không, như đang tự hỏi vấn đề gì đó. Cô đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
Lục Mang không nhìn cô, nhưng đột nhiên mở miệng, “Đi đâu? Có vấn đề thì trực tiếp hỏi anh, không được đi hỏi đội phó Lâm gì kia. Em không muốn nói chuyện với anh thì có thể dùng bút ghi ra.”
Bước chân Ninh Trừng dừng lại, không khỏi nở nụ cười. Cười xong thì lại cảm thấy, hình như cô không có lý do gì để tiếp tục giận dỗi, ngẫm lại thì anh đã vì cô suy nghĩ chu toàn, khí nóng trong ngực cũng không còn nữa.
Cô xoay người đến cạnh anh, còn chưa ngồi xuống thì anh đã nắm cổ tay cô, kéo một cái, cả người cô ngã ngồi trên người anh. Anh ôm lấy cô, hai tay cô ôm lấy cổ anh theo bản năng.
Gương mặt hai người rất gần nhau, hô hấp lập tức giao thoa.
Bốn mắt nhìn nhau một lát, anh lại gần, hôn lên môi cô.
Nụ hôn này như đang trừng phạt cô, anh hôn rất mạnh, lưỡi cô như bị anh trói lại, bị anh nhiều lần cắn mút, đau đến mức cô ứa ra mồ hôi lạnh. May là không quá lâu, anh đã buông cô ra.
Hai người còn đang thở dốc, anh dịu dàng hỏi cô, “Còn giận không?”
Ninh Trừng lắc đầu, nghĩ thầm, rõ ràng là cô giận, cuối cùng người bị hại lại là cô, cô còn dám giận?
“Anh biết Stefanie này là giả từ khi nào? Là hôm qua lúc biểu diễn ảo thuật sao? Bọn chúng tráo đổi bà ấy như thế nào? Có phải là thông qua màn biểu diễn ảo thuật kia không?” Vấn đề trong đầu Ninh Trừng như máy tự vận hành sau khi bỏ tiền, lần lượt nhảy ra.
Cô muốn trượt xuống khỏi người anh, lại bị anh ôm chặt hơn. Anh ngửa người dựa vào sô pha, cô cũng dứt khoát dựa vào người anh, tay cầm notebook.
Dáng ngồi này của hai người họ quả thực là không hề có hình tượng, nhưng cô không thể không thừa nhận, như vậy rất thoải mái.
Đôi mắt Lục Mang nhìn trần nhà chằm chằm, “Bản chất của ảo thuật là một trò lừa gạt thị giác. Từ nhỏ anh đã cảm thấy ảo thuật rất ấu trĩ, cũng rất nhàm chán. Nhưng mà chắc là bà ấy đã sớm không ở đây, sau khi chúng ta đến hiện trường phạm tội, bà ấy đã bị tráo đổi, người trong video rất có khả năng là người thật.”
Ninh Trừng cẩn thận suy nghĩ, “Sau khi chúng ta từ hiện trường vụ án trở về, cô Stefanie đã ngủ, hôm sau chính là ngày biểu diễn ảo thuật, sau đó cảnh sát đột nhiên xuất hiện, đưa bà ấy đi. Toàn bộ quá trình, bà ấy không khóc, cũng không ầm ĩ, như vậy đúng là không giống bình thường. Nhưng bọn chúng làm sao lấy giả đổi thật, mang người đi?”
Cô lại nghĩ đến ảo thuật lần nữa, kinh ngạc ngồi dậy, “Chẳng lẽ dùng trí tuệ nhân tạo làm thế thân chính là chân tướng của màn ảo thuật ‘Xuyên qua thời gian và không gian’ này?” Cô bừng tỉnh hiểu ra, “Thảo nào ảo thuật chỉ diễn ra khi có sương mù, lần nào cũng chỉ diễn một lần, những quần chúng lên đài biểu diễn chắc chắn là do bọn chúng sắp xếp, trước đó đã chuẩn bị thế thân.”
Lục Mang không phủ nhận.
“Lúc không biết chân tướng sẽ cảm thấy ảo thuật thần kỳ cỡ nào, nhưng bây giờ biết được chân tướng, lại phát hiện cũng chỉ là vậy, quả nhiên là rất ấu trĩ, rất nhàm chán.” Ninh Trừng không khỏi cảm thán.
“Nếu chỉ biểu diễn vì người xem, cho dù ấu trĩ nhàm chán cũng là một loại nghệ thuật, nếu bị người ta lợi dụng trở thành công cụ để phạm tội, vậy thì phải nói theo cách khác.”
Ninh Trừng nghe vậy, lập tức nhảy xuống khỏi người anh, “Chúng ta chuẩn bị hành động thôi, nhất định phải cứu cô Stefanie, còn có Tony, Donald tước sĩ kia chính là ma quỷ.”
“Ông ta là ma quỷ, nhưng có người còn đáng sợ hơn cả ông ta.” Lục Mang cũng ngồi thẳng dậy.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, chắc là váy được đưa đến. Anh đứng dậy đi mở cửa, cô giúp việc cầm một bộ váy tiến vào, sau khi bà ấy rời khỏi, Ninh Trừng bắt đầu thay quần áo.
“Người vừa rồi anh nói còn đáng sợ hơn Donald là Queen Cơ sao? Hay là hung thủ bắt chước đồ tể Sương Mù? Có phải bọn chúng đều có quan hệ với Donald không?”
Ninh Trừng vừa thấy vụ án rõ ràng hơn một ít, bây giờ lại cảm giác như rơi vào làn sương mù dày đặc khác.
“Thay quần áo trước đã, em sẽ nhanh biết thôi.” Lục Mang giúp cô thay quần áo.
Ninh Trừng ngẫm lại thấy cũng đúng, bắt được Donald, đương nhiên những nghi vấn đó sẽ có đáp án.
Sau khi thay quần áo, anh ôm cô từ phía sau, cúi đầu nhìn cô, “Bà xã, vừa rồi trên máy bay, máy bay đã sắp cất cánh, sao em lại đột nhiên chạy về?”
Bây giờ Lục Mang mới ý thức được, hình như anh đã xem nhẹ chỉ số thông minh của cô gái này. Có phải cô đã sớm biết anh sẽ không về nước cùng cô?
“Anh muốn biết?” Ninh Trừng kéo vòng tay đang ôm eo mình ra, xoay người cười nhìn anh, ra vẻ thần bí, “Bây giờ em không nói cho anh, anh sẽ nhanh biết thôi.”
Lần nào cũng là anh biết tất cả, khiến cô nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng, bây giờ cô quyết định cũng làm anh nôn nóng một chút.
Tuy bây giờ cô còn chưa xác định, nhưng lúc ở trên máy bay, đột nhiên cô nghĩ đến, rất có khả năng là Kiều Tử San giống Lục Mang, không thể phân biệt được màu sắc. Áo khoác đỏ, giày đỏ, đối với bà ấy mà nói, không có gì khác quần áo bình thường. Cho nên mấy thứ này mới có thể tự do xuất hiện trong tủ đồ của bà ấy.
Nếu thật sự là như vậy, Donald tước sĩ giá họa cho Kiều Tử San thành thế thân cho Queen Cơ, căn bản là một câu chuyện cười.
Rốt cuộc Donald làm cách nào để đặt mấy thứ này bên cạnh Kiều Tử San thì không thể biết, nhưng chắc chắn không phải là cô giúp việc cố ý làm. Ông ta tự cho là từ mấy vật này có thể thành công giá họa Kiều Tử San thành Queen Cơ, lại không ngờ rằng, lỗ hổng này bị Lục Mang lợi dụng.
Lục Mang là người đàn ông kiêu ngạo như thế, mẹ mình đang ở trong tay cảnh sát, sao có thể dựa vào Donald tước sĩ để cứu bà ấy ra?
Khả năng duy nhất là Lục Mang muốn tương kế tự kế, lợi dụng thế lực của Donald tước sĩ, có được thêm nhiều manh mối từ miệng ông ta, tìm ra Queen Cơ chân chính đang ở đâu, đây mới là mục đích thực sự của anh.
Mấy vấn đề này, lúc ngồi trên máy bay, giây phút máy bay khởi động cô mới đột nhiên nghĩ thông suốt. Cũng là giây phút đó, cô cảm thấy có gì đó kỳ lạ nên mới đứng dậy đi xem, kết quả phát hiện Lục Mang đã không còn trên máy bay.
Ninh Trừng thay quần áo xong, tất cả đã chuẩn bị ổn thoả, ra đến cửa, cô rất nghiêm túc nhìn anh, lời lẽ đanh thép, “Lục Mang, anh phải đồng ý với em một chuyện.”
“Chuyện gì vậy, nghiêm túc thế?” Lục Mang nhíu mày.
Cô vừa nói xong, anh lập tức trở nên kích động, ôm cô, lại quấn lấy môi cô.