“Thập Quả Viên.” Từ ghế phía sau truyền đến một âm thanh trầm trầm, phảng phất như tiếng nước róc rách chảy trong khe núi.
Lâm Khiếu Ba nhìn lên kính chiếu hậu: “Có khi nào là ba của Trương Hàng không? Trả thù Lưu Tiểu Đồng nên bắt cóc cậu bé? Ba của Trương Hàng hành tung khả nghi, bây giờ cũng không tìm thấy đâu; còn mẹ của Trương Hàng, bà Tần thì đã được mời về Cục cảnh sát. Vậy chúng ta có nên về lại cảnh cục thẩm vấn bà ta? Hôm qua chúng tôi đã đến Thập Quả Viên, tôi cảm thấy không có quan hệ với vụ án cho lắm.”
“Ngày hôm qua mấy người đến Thập Quả Viên là đi ăn ké. Ngày hôm nay đến Thập Quả Viên là để tra án. Hai tính chất khác nhau hoàn toàn.”
Ninh Trừng khá bất ngờ, quay đầu lại nhìn người đàn ông đang ngồi đằng sau: “Tại sao anh biết hôm qua chúng tôi ăn uống? Tôi vốn dĩ mời bọn họ đến nhà ăn cơm, nhưng do không gặp Lưu Tiểu Đồng, mẹ của cậu bé biết tôi làm trong ngành cảnh sát nên trực tiếp chạy đến tiệm của tôi.”
Lục Mang đưa mắt nhìn Ninh Trừng một cái, sau đó lại tiếp tục nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, lơ đi câu hỏi của cô.
Ninh Trừng lắc đầu qua lại, cảm giác không thoải mái cho lắm, đợi một lúc lâu vẫn không thấy Lục Mang trả lời, cô quay người, ngồi ngay ngắn lại.
Sao cô cảm thấy trong câu nói của anh có phần oan ức như vậy, cộng thêm vẻ mặt bất mãn vừa rồi tựa như muốn kháng nghị … Đang hờn vì cô mời cơm Thường Tử Dương và Lâm Khiếu Ba mà không mời anh sao?
“Dừng xe!” Lục Mang đột ngột lên tiếng.
Lâm Khiếu Ba phản ứng nhanh đảo tay lái vào lề, ngừng lại.
Ba người lần lượt bước xuống xe, Ninh Trừng và Lâm Khiếu Ba ngơ ngác nhìn người đàn ông đang đi phía trước.
Hai tay Lục Mang đút trong túi áo khoác xám nhạt, chậm rãi đi trên lề đường. Đến trước một cửa hàng nào đó thì nghỉ chân, xoay người nhìn chếch về phía trường tiểu học cách đó không xa.
Ninh Trừng không biết anh muốn làm gì, rảo bước chạy đến, vừa tới bên cạnh anh, anh đột nhiên đưa tay ra, nắm chặt cổ tay cô, lôi cô đi về phía trước bằng tốc độ rất nhanh.
Ninh Trừng sợ hết hồn, cô dùng sức đẩy tay Lục Mang, cố kéo người về phía sau, miệng la lớn: “Giáo sư Lục, anh làm gì vậy? Mau thả tôi ra.”
Hai người giằng co gây ra động tĩnh không nhỏ, ngay lập tức lôi kéo ánh mắt tò mò của vài người qua đường, có người chạy đến: “Thưa anh, anh có phần vô lễ rồi. Anh không nghe cô đây nói thả cô ấy ra sao?”
Lâm Khiếu Ba cũng đã chạy đến, Lục Mang buông tay Ninh Trừng ra: “Rất tốt, hi vọng nếu lúc Lưu Tiểu Đồng bị người lôi đi mọi người cũng tích cực chạy đến lo quản việc không đâu là tốt rồi.”
“…” Trong nháy mắt Ninh Trừng rõ ràng, Lục Mang đang làm một thí nghiệm, muốn cô đóng giả Lưu Tiểu Đồng, còn anh là người bắt đi.
Lâm Khiếu Ba nhanh chóng giải thích cho đám đông, người vây xem từ từ tản đi. Sau đó, anh ta mới quay sang hỏi Lục Mang: “Giáo sư Lục, ý của anh là Tiểu Đồng bị một người quen đưa đi?”
“Không cần hoài nghi mà là chắc chắn. Tan học trưa thứ sáu, Lưu Tiểu Đồng rời khỏi trường, được người quen đưa đi. Nếu như không phải là người quen, cậu bé đã kêu la ầm ĩ một trận rồi. Nó quen đánh nhau, sức lực cũng không phải yếu ớt; muốn dẫn nó đi không phải là chuyện dễ dàng, nhất định sẽ khiến người đi đường chú ý. Con đường này người qua qua lại lại rất đông, vừa rồi hai người cũng chứng kiến.”
“Đúng! Nhưng hôm qua tôi đã cho cảnh viên đến điều tra khu vực xung quanh đây, không có ai nhìn thấy đứa nhỏ nào bị ép đưa đi. Điều này nói rõ nhân vật đón Tiểu Đồng là người rất quen thuộc, thậm chí còn rất thân quen. Do vậy, tôi mới hoài nghi người tên Thương Hải và cô bé Họa Mi kia.” Lâm Khiếu Ba lớn tiếng đáp lời, anh ta khẳng định những suy đoán của mình không phải là vô căn cứ.
Ninh Trừng cảm thấy hỗn loạn: “Ông Thương Hải và Họa Mi đưa Tiểu Đồng đi ư? Còn bạn học Trương Hàng của cậu bé thì sao? Không đúng, tôi nghĩ đến ba của Trương Hàng.”
“Tất cả đều có khả năng!” Lục Mang nhìn Ninh Trừng, “Cô và ông của cô, cũng có khả năng. Vì vậy, bây giờ ngay lập tức đến Thập Quả Viên.”
“…” Đầu Ninh Trừng như bị một cây búa giáng thẳng xuống, phát sinh những tiếng ong ong. Lục Mang đã quay về điểm đỗ xe, cô nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, trong lòng chấn động đến mức không thốt nên lời.
Cô và Lâm Khiếu Ba theo sau lên xe, cùng trở về Thập Quả Viên. Cửa tiệm không xa lắm, chỉ mất khoảng mười phút.
Bọn họ vào cửa tiệm, ông Ninh Hạo trông thấy cả ba người, đặc biệt có cả Lục Mang thì rất bất ngờ, suy nghĩ một lúc mới nói: “Tiểu huynh đệ, sao lâu nay không thấy cậu ghé mua chanh.”
Nghe đến đây Ninh Trừng nhíu mày tự hỏi: Không phải hai người này lần đầu tiên gặp nhau sao? Tiểu huynh đệ? Hình như bọn họ có quen biết?
“Tôi để cô ấy mua.” Lục Mang chỉ tay về phía Ninh Trừng, rồi kéo ghế ngồi xuống, coi như đây là nhà mình vậy.
“Cậu nói thích ăn chanh tươi, tôi cố tình đi đến nhà vườn hái cho cậu, cậu lại không tới lấy. Cháu gái yêu dấu của tôi than van gì mà thủ trưởng tính tình cổ quái, chỉ thích ăn chanh tươi mới. Miệng ngọt ngào nịnh bợ ông tốt thế nào, ông giỏi ra sao rồi lừa gạt mang chanh đi mất. Tôi còn đang lo lắng khi cậu đến không có chanh đưa cho cậu thì biết làm thế nào? Bây giờ ngẫm lại, tôi lo xa quá rồi, hóa ra là cùng một người. Thật thú vị!”
Ninh Trừng đưa tay che trán, ngăn đi phần nào ánh mắt sắc bén của Lục Mang đang bắn thẳng về phía cô, không ngừng kêu gào: Ông ơi ông à … những chuyện như vậy tại sao lại kể tuốt luốt ra được chứ?
Trong trường hợp này, không có Thường Tử Dương, Lâm Khiếu Ba lại không biết cách điều đình. Đành lên tiếng hỏi động tĩnh của Thương Hải gần đây, muốn lái câu chuyện sang vụ án.
Ông Ninh Hạo liền mau mắn kể lại toàn bộ sự việc không khác ngày hôm qua là mấy. Chỉ thêm một chi tiết, tối ngày hôm qua ông Thương Hải có gọi điện thoại lại, nghe tin Tiểu Đồng mất tích, ông ta quýnh quáng, chân nó đá chân kia, té ngã, có lẽ mất cả thời gian dài mới quay về được.
“Tại sao kỳ lạ như vậy? Quýnh quáng, té ngã, một cú liền gãy chân không về được. Không phải ông ta giấu Tiểu Đồng đó chứ?” Lâm Khiếu Ba trước sau đều rất hoài nghi người đàn ông này.
Ông Ninh Hạo lắc đầu phủ nhận: “Không đâu, Thương Hải không phải là người như vậy. Từ xưa đến nay ông ta chưa từng nói dối tôi. Tôi hiểu rõ ông ta thuộc hạng người gì. Ông ta rất thích Tiểu Đồng, nhưng tuyệt đối sẽ không cướp đứa bé khỏi tay mẹ nó. Dù gì thì gì ông ta cũng có con, tuy rằng chúng nó bất hiếu đi chăng nữa. Thêm vào đó, khi ông ta gọi cho tôi, ông ta có nói nếu bọn chúng đòi tiền chuộc, bất kể là bao nhiêu tiền nhất định cũng phải đồng ý, ông ta sẽ nghĩ cách gom đủ tiền.”
“Ninh Trừng. Bóc quả quýt ăn đi. Tôi muốn ăn quýt!” Lục Mang vẫn đang im lặng trầm tư đột nhiên mở miệng yêu cầu Ninh Trừng lột quýt cho anh ăn, khiến mọi người ở đây được mở rộng tầm mắt.
Ninh Trừng đang chống cằm, thẩn thơ nhìn vào màn hình vi tính ở quầy thu ngân, nghe Lục Mang nói không giống là lời đề nghị mà như một mệnh lệnh thì đúng hơn. Cô ngay lập tức tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn Lục Mang: “Giáo sư Lục, anh muốn ăn quýt, có thể tự bóc. Nếu như anh không biết làm, tôi sẽ dạy cho anh.”
Khi cô nói đến đây, ông Ninh Hạo đã đứng dậy, “Con bé này tại sao đối xử với thủ trưởng lại thiếu lễ phép như vậy. Chẳng trách người ta không cho con qua kỳ thi tuyển.”
Rồi ông đi ra quầy, chọn những trái quýt tươi ngon nhất, đưa cho Lục Mang và Lâm Khiếu Ba.
Lục Mang vừa bóc quýt vừa nhìn chằm chằm Ninh Trừng, khóe miệng bất giác mang theo ý cười. Nụ cười này tựa như nụ cười chế giễu cô khi anh bảo cô chưa tốt nghiệp tiểu học. Nhất định anh đang cố tình cười nhạo cô dám nói xấu anh.
Thật ra Ninh Trừng không có ý nói xấu, tất cả đều là sự thật, tính tình Lục Mang vốn rất quái lạ. Dĩ nhiên, lúc ấy muốn có chanh tươi của ông nên mới khoa trương thêm một chút.
Thì ra, ông Ninh Hạo đã đồng ý lấy chanh tươi cho Lục Mang, mới cố ý đi nhà vườn ở ngoại thành để hái. Còn cô, vô tình gặp, rồi biến thành ‘shipper’ chanh cho Lục Mang.
Không ngờ đi một vòng lớn, tất cả chỉ đều là một người. Nói như vậy, anh đã đến cửa hàng của cô từ tháng trước, nhưng bọn họ chưa một lần chạm mặt.
Lục Mang ăn quýt xong, hỏi nhà vệ sinh để rửa tay, ông Ninh Hạo vồn vã đưa anh đến gian phòng nhỏ phía trong.
Ninh Trừng dỏng tai lên nghe động tĩnh, cô muốn xác nhận bọn họ còn nói thêm chuyện gì gây bất lợi cho cô nữa hay không. Cô chỉ sợ lúc anh trở ra sẽ tìm ra biện pháp nào đó để chỉnh cô.
Kết quả, bọn họ chỉ tán gẫu đề tài liên quan đến chanh, đến quýt.
Rửa tay xong xuôi, anh lễ phép chào ông Ninh Hạo, còn biết nói xin lỗi đã làm phiền, cảm ơn vì đã cho anh quýt, rồi mới cáo từ về lại Cục cảnh sát.
Ông Ninh Hạo nhìn bóng lưng của Lâm Khiếu Ba và Lục Mang lên xe, liền bước tới bên cạnh Ninh Trừng, hạ thấp giọng, cười cười: “Ai u … Hai người đàn ông này đều rất tốt, chọn lựa thế nào đây trời? Quất Tử, cháu tự chọn đi, ông không thể cho ý kiến!” Dứt lời, ông nhanh chân vào lại bên trong.
“Ông!” Ninh Trừng thật sự ‘cạn lời’ với ông của mình. Cô chạy theo ông Ninh Hạo, thầm thì căn dặn để sau này ông không nói lung tung, rồi lấy túi xách trên quầy thu ngân, ra xe.
Cô vừa đến cửa xe ghế phụ lái, thì cánh cửa phía sau đã mở ra.
Lục Mang đẩy cửa, lập tức ngồi ngay ngắn trở lại, từ trong nhìn Ninh Trừng, biểu hiện nghiêm túc lạ thường: “Xét thấy cô càng ngày càng nhận nhầm người. Với tư cách là bạn, tôi nhắc cô một câu, cô là trợ lý của Giáo sư Lục, không phải trợ lý của đội phó Lâm. Xin mời cô ngồi ở chỗ này.”
Ninh Trừng không nhịn được nở nụ cười. Cô xác định anh muốn cô ngồi ở ghế sau không phải nguyên nhân nào khác mà chỉ vì vấn đề thể diện. Cái này cũng do tính cách quái gở của anh mà ra.
Cô quyết định ngồi bên cạnh Lục Mang. Vừa lên xe, cô khoát khoát tay ra hiệu anh nhích về phía đầu bên kia: “Giáo sư Lục, khi ngồi xe anh có thể nào ngồi đúng vị trí được không? Anh ngồi chính giữa thế này làm sao tôi ngồi được? Không lẽ ngồi lên đùi anh sao?”
“Tôi có thể cân nhắc!” Anh trịnh trọng trả lời câu hỏi của Ninh Trừng, nhưng vẫn dịch chuyển về hẳn qua một bên.
“..” Ninh Trừng ý thức được mình nói quá nhanh thành ra đã nói hớ rồi. Sau khi an vị cô duy trì thinh lặng, không nói nửa câu.
Tất cả những hành động này đều rơi vào tầm kính chiếu hậu của người đàn ông trên ghế lái. Lâm Khiếu Ba đưa mắt nhìn một nam một nữ phía sau, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót không thể diễn tả thành lời, chỉ còn biết chăm chú lái xe.
Không gian trong xe trở nên yên tĩnh, bầu không khí có phần lúng túng.
Lần này đập tan im lặng dĩ nhiên là Lục Mang.
“Đi nửa ngày trời, tôi bây giờ có thể chắc chắn trăm phần trăm ông chủ Thập Quả Viên không phải là người bắt cóc Lưu Tiểu Đồng.” Anh nghiêng đầu nhìn Ninh Trừng, “Còn cô, tôi xét thấy cô là người rất dễ bị người khác bắt cóc. Chính vì lẽ đó, từ nay về sau cô nhất định phải cẩn thận, đừng tùy tiện tin người lạ, cũng đừng nhìn nhầm người!”
Ninh Trừng dở khóc dở cười: “Tôi đâu phải con nít, bắt cóc tôi làm gì?” Sau đó, cô giật mình kinh ngạc: “Tại sao anh lại cho rằng tôi và ông nội tôi không phải là người bắt cóc Lưu Tiểu Đồng?”
“Không có tại sao. Chẳng có tên hung thủ nào lại dám chạy đến hỏi tôi câu ‘Vì sao hắn không phải là hung thủ’. Hung thủ thật sự, khi trông thấy tôi chỉ có thể nghĩ ra biện pháp để lẩn tránh. Dĩ nhiên, cũng có thể đạo hạnh ông cháu cô cao thông mà ngay cả tôi cũng có thể bị lừa gạt.”
Ninh Trừng không biết Lục Mang đang nói thật hay đang nói đùa, nhưng cô mơ hồ cảm nhận được anh đến Thập Quả Viên là vì mục đích khác; tuyệt đối không phải đi điều tra coi cô và ông Ninh Hạo có phải là hung thủ hay không, lại càng không phải đến tiệm nhà cô chỉ để ăn một quả quýt. Có phải anh vẫn nghi ngờ ông Thương Hải? Tại sao ông Thương Hải lại nói mình bị gãy chân?
“Giáo sư Lục! Thương Hải, Họa Mi và ba của Trương Hàng, anh cho rằng ai là người có hiềm nghi lớn nhất bắt cóc Tiểu Đồng?” Lâm Khiếu Ba đột nhiên lên tiếng cắt ngang cuộc đối thoại của Ninh Trừng.
Lục Mang đưa ra câu trả lời, và đáp án này khiến cả Ninh Trừng và Lục Mang khiếp sợ.
Về đến Cục cảnh sát, Ninh Trừng vẫn còn trầm tư suy nghĩ vì sao Lục Mang lại có một kết luận cách xa đáp án trong tưởng tượng của cô như vậy.