"Cậu mệt hả, có sao không"
Cô mệt mỏi lắc đầu. Cô đang bận suy nghĩ thôi. Nhức óc thiệt...
Ngồi được vài phút, đánh trống vô lớp. Cô giáo chủ nhiệm cầm trên tay sấp giấy to đùng, chắc là kiểm tra đây. Cả bọn trong lớp gục mặt thở dài chán nản. Phải thôi...mới hôm bữa kiểm tra 15' hai đợt rồi, giờ kiểm tra 1 tiết nữa. Không mệt mới lạ.
"Trước khi kiểm tra, cô báo cho lớp biết hai chuyện"
Cả lớp nghe thế thì nhao nhao lên hỏi chuyện gì cho được, mặc dù chưa biết tốt hay xấu. Riêng cô vẫn đang nhìn một khoảng không vô định.
"Chuyện thứ nhất, chuẩn bị sắp đến trường ta tổ chức cuộc thi truy tìm nhân tài cho lớp thanh nhạc bên khối D, mỗi lớp cử ra một em để đại diện lớp đi thi, có lợi cho lớp mà cũng có lợi cho bản thân em ấy nữa, phần này thì do cả lớp bầu chọn, công tư phân minh..được chứ"
Cô giáo cười tươi nói cho cả lớp nghe làm cả lớp hưng phấn hết cả lên, bởi có lẽ ai cũng muốn mình được bầu chọn trong cuộc thi này. Không được giải nhưng chí ít cũng được biết đến. Còn cô, không quan tâm đến chuyện này lắm. Mặc cho cả lớp đang xôn xao bàn tán đủ chuyện liên quan, nhưng cô không quan tâm.
"Im lặng...còn một chuyện nữa"
Cô giáo đập bàn một cái rõ to làm những cái miệng đang thoăn thoắt của tụi kia im bặt.
"Hôm nay kiểm tra tập trung, bài này là đề khó để chọn ra học sinh giỏi để bồi dưỡng, ai nhắm mình không có khả năng thì không làm cũng được, vì nếu đựơc bồi dưỡng thì có khả năng đi du học rất là cao. Các em cố gắng nhé"
Cô nói xong bước xuống lớp phát đề. Một vài thành viên trong lớp thì mắt sáng như đèn pha ô tô khi nghe được đi du học, còn một vài thành viên thì nằm dài lên bàn mệt mỏi, thở dài chán chường. Còn cô...vẫn bình thản như vậy, đối với cô, tiền đi du học thì đương nhiên là thừa, không bao giờ thiếu. Nhưng cô rất hứng thú học bổng của trường, vì thế...cô quyết tâm phải giành được.
Phát đề xong, cô nhìn sơ qua đề, lắc đầu một cái chán nản...Vì sao??
"Không làm được thì bỏ bài đi, suy nghĩ nát óc đó"
Nhỏ Lam rời bút khi mới cầm bút lên đọc đề, cô bật cười thành tiếng dưới sự ngây thơ của Lam. Còn Lam...đang ngây người vì nụ cừơi của cô, phải nói là rất..rất đẹp. Đây là lần đầu tiên nhỏ thấy cô cười, một nụ cười đúng nghĩa với thiên thần.
"Cậu cười đẹp vậy mà chả bao giờ thấy cười"
"Vậy từ giờ tôi cười nhiều hơn nhé"
Cô mỉm cười dịu dàng với nhỏ làm nhỏ mặt ngơ ngơ vì cứ tưởng như nằm mơ. Đến nhỏ là con gái cũng thích cô thì huống chi là con trai, chắc đổ rầm rầm hết chứ còn đâu. Cũng may là cô ít cười, nếu cười nhiều thì có nhiều anh chàng phải mất ăn mất ngủ là cái chắc.
"Đừng nhìn tôi thế chứ"
Cô bĩu môi.. quay mặt lại làm bài.
Huyền Lam ngại quá nên cũng quay mặt hướng khác.
Bài này đối với cô 15' là xong, rất dễ. Cô không nghĩ trường lại cho đề này để kiểm tra chất lượng, tệ thật.
Cô bất giác nhìn qua bàn bên, anh nghỉ học thì không nói làm gì, sao cả Như Tuyết cũng nghỉ, hồi sáng còn thấy nó mà. Cô đặt bút xuống suy nghĩ mông lung..
-----------
Tan trường, cô chạy nhanh đến bệnh viện. Cô muốn ở bên anh, nói chuyện với anh thật nhiều để bù lại những ngày thiếu vắng. Nghĩ đến thế thôi là trong lòng cô cảm thấy vui lắm rồi. Cô vừa đi vừa ngẫm một bài hát quen thuộc, trông vui tươi hẳn ra...và hậu quả là va vào người ta làm cả cô và người đó ngã nhào xuống đất.
"Là anh/em à"
Cả hai vừa đứng dậy, vừa trợn mắt nói..
"À, xin lỗi, anh có sao không?
Cô lên tiếng quan tâm.
"Anh không sao, mà em bị gì hay sao mà vào bệnh viện"
"Không, đi thăm bệnh thôi, còn anh..vào đây làm gì"
"Mẹ anh bệnh, ba thì đang ở nước ngoài, nên anh phải chăm sóc thôi"
"Con ngoan nhỉ, nếu được thì cho em qua thăm mẹ anh với nhá"
"Rất hân hạnh, hihi"
Hào Phong mỉm cười xoa đầu cô. Cô cũng cừơi đáp trả, cô không còn xem anh là người lạ nữa, và chính thức xem anh như một người anh trai của mình..
Cả hai tạm biệt ở một ngã rẽ với lời hứa là chiều gặp lại để thăm mẹ anh, hai người đều nở một nụ cười rõ tươi.
Cô vui vẻ bước đến phòng anh. Và..vô tình nghe được một chuyện...cô sock, đau lòng và thất vọng. Và thế là cô bỏ đi, không muốn ở lại để phá hỏng không khí lúc này nữa. Cô không ngờ đó là sự thật, không thể tin được...
Cô muốn xem thử có phải là sự thật không và..tình cảm còn lại trong cô là gì..
"Làm gì đây."
Cô ngạc nhiên khi thấy hắn đang trước ngõ nhà mình.
Hắn không nói gì, chỉ ôm cô vào lòng. Nhanh đến bất ngờ làm cô không kịp phản ứng. Nhưng...sao cô không muốn đẩy ra, cảm giác này ấm áp lắm, rất ấm cúng và cho cô cảm giác an toàn. Và bây giờ,trái tim cô lại không tự chủ nữa rồi.
"Đừng bỏ tôi...được chứ"
Giọng nói tuy nhỏ nhưng cô nghe rõ từng từ. Rõ ràng cả hai không là gì của nhau cơ mà. Hắn nói vậy có nghĩa gì, nếu hắn cứ làm thế thì càng làm cô khó xử thêm thôi. Lòng cô hơi bối rối vì đang nghe rõ từng nhịp đập của cả hai.
"Ý cậu là sao, bỏ tôi ra rồi nói chuyện"
Cô nhăn mặt đẩy hắn ra..
"Cậu sao vậy"
"...."
'Cậu bị gì nói tôi nghe "
"..."
"Không nói tôi đi đó"
Cô hậm hực dậm chân thật mạnh bước vào nhà, nhưng vừa đi được vài bước thì..
"Tôi lỡ yêu cậu rồi...thật sự..đừng bỏ tôi"
Thiên Tuấn đang nắm chặt tay cô để giữ cô lại, hắn nói những lời chân thật, tận sâu đáy lòng hắn ra, vì có lẽ hắn đang sợ mất cô.
Cô, đang đứng hình há hốc mồm không nói nên lời, lúc đầu cô chỉ nghĩ hắn thích mình thôi, mà cái thích đó sẽ là một cơn say nắng nhỏ, không đến mức phải đạt đến chữ YÊU. Nhưng..những lời hắn nói có thể coi là thật không khi cô và hắn quen nhau không bao lâu. Cô không hiểu được con trai nghĩ gì nữa. Có lần cô đọc sách "Tình yêu đôi lứa", cô tâm đắc nhất một câu và làm cô tin tưởng những ai nói câu đó. Đó là "Khi một người khác giới đứng trước mặt bạn nói yêu bạn, thì hẳn là người đó yêu bạn rất nhiều vì nó không mang giả tạo, đùa cợt của những lứa tuổi trẻ. Bởi họ đã lấy hết can đảm, những dũng cảm của một con người đem đi thổ lộ, bạn hãy nên trân trọng tình cảm đó, vì nó rất mong manh, dễ vỡ". Phải..cô rất trân trọng. Bất giác cô nghĩ về anh, quen lâu nhưng cô chỉ nghe những lời yêu từ anh qua tin nhắn, hoặc qua lời người khác, chả bao giờ thấy anh đứng trước mặt mình nói những lời đó. Phải chăng...anh không yêu cô.
Nước mắt cô khẽ lăn...Tình yêu đúng là rắc rối..
Cô không nói gì, chỉ đứng nhìn ngừoi đối diện. Hai cặp mắt nhìn nhau không nói gì nhưng mỗi có thể hiểu tâm can của người đối phương đang nghĩ gì?
"Tôi sợ cậu...sẽ quay về với người"
"Tôi không chắc...là mình có đủ dũng cảm để quay lại"
Mắt cô cụp xuống, cô lại nghĩ về cuộc nói chuyện lúc nãy rồi. Nếu đó là sự thật, thì cô sẽ chấp nhận buông tay thật sự vì có lẽ tình yêu chỉ đến được một lần. Đã ra đi thì khó có thể quay lại.
Hắn cũng im lặng nhìn cô, nhưng không hiểu lắm về những lời cô nói. Chính mắt hắn thấy cô và người con trai đó ôm nhau, nói những lời tình cảm cơ mà, đã thế cô còn tỏ ra rất vui vẻ nữa. Những điều đó, cậu chưa từng thấy ở cô.